Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 387: Chương 387
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ thong thả nói: “Năm thứ nhất có thể nuôi 50 con gà, 20 con vịt, 2 con heo đực, 8 con heo cái.”Bà Tống kinh ngạc: “10 con heo cơ à? Liệu có nhiều quá không?”Tống Thời Hạ khẽ cười, ra hiệu cho bà yên tâm:“Con còn cảm thấy 10 con không đủ đấy, ăn cơm xong ta đi dạo quanh thôn một vòng, hỏi xem mọi người thấy thịt heo nhà ta ra sao.”DTVTống Thu Sinh là người có cảm nhận trực quan về vấn đề này nhất.Ban đầu anh ấy còn tưởng ăn gì cũng ngon là vì về nhà nên trong lòng vui sướng.Nhưng ở nhà mấy ngày, anh ấy nhận ra, nguyên nhân thực sự là do tài nấu ăn của mẹ mình đã tăng cao.Thực ra Tống Thời Hạ lại không tự tin lắm, vì người trong thôn cả năm cũng chỉ được ăn thịt vài lần.Đối với họ, chỉ cần là thịt đã ngon rồi, có lẽ khó mà nhận ra sự khác biệt.Quay sang phía Quý Dương và Quý Nguyên, hai nhóc này ăn sủi cảo quá hăng hái, mỗi đứa ăn hết 10 cái, bụng đã tròn vo ra.Tống Thời Hạ lắc đầu cười cười, đút cho mỗi nhóc một viên sơn tra tiêu thực.“Lần sau ăn no rồi là phải thôi, không được ăn cố, sủi cảo ngon đến mấy cũng không được ăn quá nhiều.”Quý Nguyên ngại ngùng chọt chọt đầu ngón tay: “Sủi cảo ngon lắm lắm, ngon hơn trước kia bao nhiêu.”Quý Dương mím môi: “Con xin lỗi, chúng con không nhịn được.” Tống Thời Hạ xoa đầu từng đứa, nói:“Không cần phải xin lỗi, chỉ là nếu ăn no quá sẽ rất khó chịu, nếu các con thích, chiều mình lại ăn tiếp là được, mẹ không bảo sẽ không cho ăn nữa.”Quý Dương ngửa mặt nhìn cô, bảo đảm: “Lần sau chúng con sẽ không tái phạm.”“Mẹ tin con, Dương Dương chính là chàng trai biết giữ lời nhất nhà ta. Đợi lát bụng không còn căng quá nữa thì mình ra sân đi bộ một lát cho mau tiêu hóa nhé, nhưng đừng ra khỏi cổng, nghe không?”Tống Thời Hạ vào bếp dọn dẹp, nhà trên thì để cánh đàn ông thu dọn.Mẹ cô lại tiếp tục dò hỏi chuyện nuôi heo, vì không đủ tự tin, bà cứ luôn bồn chồn lo lắng, sợ không làm tốt được.Tống Thời Hạ vừa trấn an bà vừa vẽ ra cho bà đủ thứ triển vọng tươi đẹp.Nhị Cẩu nhà bên là vị khách tới chúc tết *****ên, cậu chàng đã chờ ở nhà thật lâu, chờ đến khi nhà Tống Đông Đông ăn cơm xong mới dám sang.Đứng bên kia tường cũng ngửi thấy mùi sủi cảo thơm phức, mẹ Nhị Cẩu không cho sang nhà người ta vào giờ cơm.Nhị Cẩu vừa vào sân đã hô to: “Đông Đông, đi mua pháo đi, tớ có tiền mừng tuổi rồi.”Tống Đông Đông lấy một nắm tiền lẻ trong bao gối ra, đây là tiền tiêu vặt chị cậu cho, cậu còn chưa tiêu hết.“Nhị Cẩu, tớ kể cho nghe, hôm qua nhà tớ trông thấy người quen trên tivi nhé…”Tống Đông Đông cùng Nhị Cẩu đi chơi, vừa đi vừa kể về chuyện tối qua nhà mình trông thấy ông bà nội của cháu mình trên chương trình tivi đêm giao thừa.Đi tới cửa, cậu chợt dừng lại, ngó sang hỏi cháu: “Đại Bảo, Tiểu Bảo, hai đứa có muốn ra quầy bán quà vặt không?”Quý Dương nhìn sang em mình, thấy Quý Nguyên gật đầu mới đáp: “Cậu út cho chúng cháu đi với.”
Tống Thời Hạ thong thả nói: “Năm thứ nhất có thể nuôi 50 con gà, 20 con vịt, 2 con heo đực, 8 con heo cái.”
Bà Tống kinh ngạc: “10 con heo cơ à? Liệu có nhiều quá không?”
Tống Thời Hạ khẽ cười, ra hiệu cho bà yên tâm:
“Con còn cảm thấy 10 con không đủ đấy, ăn cơm xong ta đi dạo quanh thôn một vòng, hỏi xem mọi người thấy thịt heo nhà ta ra sao.”
DTV
Tống Thu Sinh là người có cảm nhận trực quan về vấn đề này nhất.
Ban đầu anh ấy còn tưởng ăn gì cũng ngon là vì về nhà nên trong lòng vui sướng.
Nhưng ở nhà mấy ngày, anh ấy nhận ra, nguyên nhân thực sự là do tài nấu ăn của mẹ mình đã tăng cao.
Thực ra Tống Thời Hạ lại không tự tin lắm, vì người trong thôn cả năm cũng chỉ được ăn thịt vài lần.
Đối với họ, chỉ cần là thịt đã ngon rồi, có lẽ khó mà nhận ra sự khác biệt.
Quay sang phía Quý Dương và Quý Nguyên, hai nhóc này ăn sủi cảo quá hăng hái, mỗi đứa ăn hết 10 cái, bụng đã tròn vo ra.
Tống Thời Hạ lắc đầu cười cười, đút cho mỗi nhóc một viên sơn tra tiêu thực.
“Lần sau ăn no rồi là phải thôi, không được ăn cố, sủi cảo ngon đến mấy cũng không được ăn quá nhiều.”
Quý Nguyên ngại ngùng chọt chọt đầu ngón tay: “Sủi cảo ngon lắm lắm, ngon hơn trước kia bao nhiêu.”
Quý Dương mím môi: “Con xin lỗi, chúng con không nhịn được.”
Tống Thời Hạ xoa đầu từng đứa, nói:
“Không cần phải xin lỗi, chỉ là nếu ăn no quá sẽ rất khó chịu, nếu các con thích, chiều mình lại ăn tiếp là được, mẹ không bảo sẽ không cho ăn nữa.”
Quý Dương ngửa mặt nhìn cô, bảo đảm: “Lần sau chúng con sẽ không tái phạm.”
“Mẹ tin con, Dương Dương chính là chàng trai biết giữ lời nhất nhà ta. Đợi lát bụng không còn căng quá nữa thì mình ra sân đi bộ một lát cho mau tiêu hóa nhé, nhưng đừng ra khỏi cổng, nghe không?”
Tống Thời Hạ vào bếp dọn dẹp, nhà trên thì để cánh đàn ông thu dọn.
Mẹ cô lại tiếp tục dò hỏi chuyện nuôi heo, vì không đủ tự tin, bà cứ luôn bồn chồn lo lắng, sợ không làm tốt được.
Tống Thời Hạ vừa trấn an bà vừa vẽ ra cho bà đủ thứ triển vọng tươi đẹp.
Nhị Cẩu nhà bên là vị khách tới chúc tết *****ên, cậu chàng đã chờ ở nhà thật lâu, chờ đến khi nhà Tống Đông Đông ăn cơm xong mới dám sang.
Đứng bên kia tường cũng ngửi thấy mùi sủi cảo thơm phức, mẹ Nhị Cẩu không cho sang nhà người ta vào giờ cơm.
Nhị Cẩu vừa vào sân đã hô to: “Đông Đông, đi mua pháo đi, tớ có tiền mừng tuổi rồi.”
Tống Đông Đông lấy một nắm tiền lẻ trong bao gối ra, đây là tiền tiêu vặt chị cậu cho, cậu còn chưa tiêu hết.
“Nhị Cẩu, tớ kể cho nghe, hôm qua nhà tớ trông thấy người quen trên tivi nhé…”
Tống Đông Đông cùng Nhị Cẩu đi chơi, vừa đi vừa kể về chuyện tối qua nhà mình trông thấy ông bà nội của cháu mình trên chương trình tivi đêm giao thừa.
Đi tới cửa, cậu chợt dừng lại, ngó sang hỏi cháu: “Đại Bảo, Tiểu Bảo, hai đứa có muốn ra quầy bán quà vặt không?”
Quý Dương nhìn sang em mình, thấy Quý Nguyên gật đầu mới đáp: “Cậu út cho chúng cháu đi với.”
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ thong thả nói: “Năm thứ nhất có thể nuôi 50 con gà, 20 con vịt, 2 con heo đực, 8 con heo cái.”Bà Tống kinh ngạc: “10 con heo cơ à? Liệu có nhiều quá không?”Tống Thời Hạ khẽ cười, ra hiệu cho bà yên tâm:“Con còn cảm thấy 10 con không đủ đấy, ăn cơm xong ta đi dạo quanh thôn một vòng, hỏi xem mọi người thấy thịt heo nhà ta ra sao.”DTVTống Thu Sinh là người có cảm nhận trực quan về vấn đề này nhất.Ban đầu anh ấy còn tưởng ăn gì cũng ngon là vì về nhà nên trong lòng vui sướng.Nhưng ở nhà mấy ngày, anh ấy nhận ra, nguyên nhân thực sự là do tài nấu ăn của mẹ mình đã tăng cao.Thực ra Tống Thời Hạ lại không tự tin lắm, vì người trong thôn cả năm cũng chỉ được ăn thịt vài lần.Đối với họ, chỉ cần là thịt đã ngon rồi, có lẽ khó mà nhận ra sự khác biệt.Quay sang phía Quý Dương và Quý Nguyên, hai nhóc này ăn sủi cảo quá hăng hái, mỗi đứa ăn hết 10 cái, bụng đã tròn vo ra.Tống Thời Hạ lắc đầu cười cười, đút cho mỗi nhóc một viên sơn tra tiêu thực.“Lần sau ăn no rồi là phải thôi, không được ăn cố, sủi cảo ngon đến mấy cũng không được ăn quá nhiều.”Quý Nguyên ngại ngùng chọt chọt đầu ngón tay: “Sủi cảo ngon lắm lắm, ngon hơn trước kia bao nhiêu.”Quý Dương mím môi: “Con xin lỗi, chúng con không nhịn được.” Tống Thời Hạ xoa đầu từng đứa, nói:“Không cần phải xin lỗi, chỉ là nếu ăn no quá sẽ rất khó chịu, nếu các con thích, chiều mình lại ăn tiếp là được, mẹ không bảo sẽ không cho ăn nữa.”Quý Dương ngửa mặt nhìn cô, bảo đảm: “Lần sau chúng con sẽ không tái phạm.”“Mẹ tin con, Dương Dương chính là chàng trai biết giữ lời nhất nhà ta. Đợi lát bụng không còn căng quá nữa thì mình ra sân đi bộ một lát cho mau tiêu hóa nhé, nhưng đừng ra khỏi cổng, nghe không?”Tống Thời Hạ vào bếp dọn dẹp, nhà trên thì để cánh đàn ông thu dọn.Mẹ cô lại tiếp tục dò hỏi chuyện nuôi heo, vì không đủ tự tin, bà cứ luôn bồn chồn lo lắng, sợ không làm tốt được.Tống Thời Hạ vừa trấn an bà vừa vẽ ra cho bà đủ thứ triển vọng tươi đẹp.Nhị Cẩu nhà bên là vị khách tới chúc tết *****ên, cậu chàng đã chờ ở nhà thật lâu, chờ đến khi nhà Tống Đông Đông ăn cơm xong mới dám sang.Đứng bên kia tường cũng ngửi thấy mùi sủi cảo thơm phức, mẹ Nhị Cẩu không cho sang nhà người ta vào giờ cơm.Nhị Cẩu vừa vào sân đã hô to: “Đông Đông, đi mua pháo đi, tớ có tiền mừng tuổi rồi.”Tống Đông Đông lấy một nắm tiền lẻ trong bao gối ra, đây là tiền tiêu vặt chị cậu cho, cậu còn chưa tiêu hết.“Nhị Cẩu, tớ kể cho nghe, hôm qua nhà tớ trông thấy người quen trên tivi nhé…”Tống Đông Đông cùng Nhị Cẩu đi chơi, vừa đi vừa kể về chuyện tối qua nhà mình trông thấy ông bà nội của cháu mình trên chương trình tivi đêm giao thừa.Đi tới cửa, cậu chợt dừng lại, ngó sang hỏi cháu: “Đại Bảo, Tiểu Bảo, hai đứa có muốn ra quầy bán quà vặt không?”Quý Dương nhìn sang em mình, thấy Quý Nguyên gật đầu mới đáp: “Cậu út cho chúng cháu đi với.”