Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 391: Chương 391

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… “Bán heo được 400, rồi đủ thứ khác nữa gom vào, chắc được hơn 1000.”Ông Tống nhíu mày:“Ý bên thông gia là năm nay không thể tới chúc tết nhà ta nên mới cho con bé nhiều thế, chi bằng chúng ta đưa 500 đi.Nhà mình có lẽ sẽ hơi khó khăn một chút, nhưng vẫn phải để cho con gái có mặt mũi ở nhà chồng mới được.”Gia đình bình thường thì 500 là đủ dùng cả năm rồi, thậm chí có khi còn chẳng dùng hết đâu.Nhưng nhà ông bà sắp tới còn tính làm trại chăn nuôi, nhận thầu đất, xây dựng chuồng trại.Mua con giống cũng tốn không ít tiền, 500 đồng chắc chắn không đủ dùng.Bà Tống nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy như thế cũng ổn:“Được, nếu túng quá, ta cứ hỏi mượn Thu Sinh một ít, đợi khi nào bán heo rồi trả nó.”DTVTống Thời Hạ chờ mãi mới thấy cha mẹ về, cô vội kéo mẹ vào phòng.“Tối qua theo lí thì con nên biếu ba mẹ ít tiền, nhưng trước đó ba mẹ lại đã mừng tuổi con nên con giữ lại tới hôm nay biếu ba mẹ sau.”Cô lấy dưới gối mẹ ra một phong bao dày:“Con định để đó cho ba mẹ một sự bất ngờ, nhưng sợ là con không nói ra, có khi năm sau hai người cũng không nhìn thấy đâu. Đây là chút tấm lòng của vợ chồng con, ba mẹ đừng từ chối.”Từ sau khi nói rõ mọi sự với con gái, bà Tống đã không còn bài xích tiền của con đưa.Nhưng bà vẫn rất lo lắng con bé nhà mình chi tiêu không có chừng mực.Cầm phong bao dày cộp, bà vừa oán trách lại vừa vui mừng: “Con nhét nhiều thế làm gì.” Tống Thời Hạ cười hì hì:“Không nhiều mà, đây chỉ là chút tiền con kiếm được năm rồ. Sau này ba mẹ tính làm trại chăn nuôi thì cũng đừng vất vả quá.Chỉ cho ba mẹ cách kiếm tiền đều là tại hai người chẳng chịu nhận tiền của con cái, đành phải tìm cách cho hai người làm việc gì kiếm được mà đỡ vất vả chút thôi. Ba mẹ yên tâm, chúng con biết chừng mực.”Bà Tống lau mắt:“Nói cái gì thế, ba với mẹ đều còn khỏe, còn làm được, có tay có chân có sức, lấy tiền của các con làm gì.Anh con còn chưa cưới vợ, con có gia đình riêng rồi cũng phải biết vun vén cho nhà mình.Nhà chồng con không phải như người thường, con càng không thể để họ xem thường mình được.”Tống Thời Hạ ôm lấy bà:“Con biết mà, mẹ chồng con tốt lắm, đợi khi nào mẹ gặp là biết liền, con tiêu pha thế nào đều có tính toán cả.Điều kiện nhà ta cũng không kém gì ai, ba thế hệ nông dân chăm chỉ chịu khó cơ mà.Tổ tiên nhà ai mà không phải nông dân, thật sự không ai coi thường ai cả, mẹ đừng lo.”Có 2000 đồng con gái đưa, vợ chồng ông bà Tống quyết định cho con rể một phong bao 1000 đồng, như vậy hai bên gia đình sẽ không chênh lệch nhiều.Chi ra một số tiền lớn như thế, đương nhiên sẽ thấy xót của.Nhưng con gái mình cũng nhận của cha mẹ người ta rồi, họ không muốn làm con mình bị người ta coi thường.Tống Thu Sinh biết chuyện cũng gật gù đồng tình với cách làm của cha mẹ.“Con không có ý kiến, nếu ba mẹ đã định cho như thế thì cứ thoải mái hào phóng mà cho.Tiền thì nhà ta về sau còn kiếm được, 2000, 3000, thậm chí 10000 đều có thể kiếm về, không phải tiếc.” 

“Bán heo được 400, rồi đủ thứ khác nữa gom vào, chắc được hơn 1000.”

Ông Tống nhíu mày:

“Ý bên thông gia là năm nay không thể tới chúc tết nhà ta nên mới cho con bé nhiều thế, chi bằng chúng ta đưa 500 đi.

Nhà mình có lẽ sẽ hơi khó khăn một chút, nhưng vẫn phải để cho con gái có mặt mũi ở nhà chồng mới được.”

Gia đình bình thường thì 500 là đủ dùng cả năm rồi, thậm chí có khi còn chẳng dùng hết đâu.

Nhưng nhà ông bà sắp tới còn tính làm trại chăn nuôi, nhận thầu đất, xây dựng chuồng trại.

Mua con giống cũng tốn không ít tiền, 500 đồng chắc chắn không đủ dùng.

Bà Tống nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy như thế cũng ổn:

“Được, nếu túng quá, ta cứ hỏi mượn Thu Sinh một ít, đợi khi nào bán heo rồi trả nó.”

DTV

Tống Thời Hạ chờ mãi mới thấy cha mẹ về, cô vội kéo mẹ vào phòng.

“Tối qua theo lí thì con nên biếu ba mẹ ít tiền, nhưng trước đó ba mẹ lại đã mừng tuổi con nên con giữ lại tới hôm nay biếu ba mẹ sau.”

Cô lấy dưới gối mẹ ra một phong bao dày:

“Con định để đó cho ba mẹ một sự bất ngờ, nhưng sợ là con không nói ra, có khi năm sau hai người cũng không nhìn thấy đâu. Đây là chút tấm lòng của vợ chồng con, ba mẹ đừng từ chối.”

Từ sau khi nói rõ mọi sự với con gái, bà Tống đã không còn bài xích tiền của con đưa.

Nhưng bà vẫn rất lo lắng con bé nhà mình chi tiêu không có chừng mực.

Cầm phong bao dày cộp, bà vừa oán trách lại vừa vui mừng: “Con nhét nhiều thế làm gì.”

 

Tống Thời Hạ cười hì hì:

“Không nhiều mà, đây chỉ là chút tiền con kiếm được năm rồ. Sau này ba mẹ tính làm trại chăn nuôi thì cũng đừng vất vả quá.

Chỉ cho ba mẹ cách kiếm tiền đều là tại hai người chẳng chịu nhận tiền của con cái, đành phải tìm cách cho hai người làm việc gì kiếm được mà đỡ vất vả chút thôi. Ba mẹ yên tâm, chúng con biết chừng mực.”

Bà Tống lau mắt:

“Nói cái gì thế, ba với mẹ đều còn khỏe, còn làm được, có tay có chân có sức, lấy tiền của các con làm gì.

Anh con còn chưa cưới vợ, con có gia đình riêng rồi cũng phải biết vun vén cho nhà mình.

Nhà chồng con không phải như người thường, con càng không thể để họ xem thường mình được.”

Tống Thời Hạ ôm lấy bà:

“Con biết mà, mẹ chồng con tốt lắm, đợi khi nào mẹ gặp là biết liền, con tiêu pha thế nào đều có tính toán cả.

Điều kiện nhà ta cũng không kém gì ai, ba thế hệ nông dân chăm chỉ chịu khó cơ mà.

Tổ tiên nhà ai mà không phải nông dân, thật sự không ai coi thường ai cả, mẹ đừng lo.”

Có 2000 đồng con gái đưa, vợ chồng ông bà Tống quyết định cho con rể một phong bao 1000 đồng, như vậy hai bên gia đình sẽ không chênh lệch nhiều.

Chi ra một số tiền lớn như thế, đương nhiên sẽ thấy xót của.

Nhưng con gái mình cũng nhận của cha mẹ người ta rồi, họ không muốn làm con mình bị người ta coi thường.

Tống Thu Sinh biết chuyện cũng gật gù đồng tình với cách làm của cha mẹ.

“Con không có ý kiến, nếu ba mẹ đã định cho như thế thì cứ thoải mái hào phóng mà cho.

Tiền thì nhà ta về sau còn kiếm được, 2000, 3000, thậm chí 10000 đều có thể kiếm về, không phải tiếc.”

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… “Bán heo được 400, rồi đủ thứ khác nữa gom vào, chắc được hơn 1000.”Ông Tống nhíu mày:“Ý bên thông gia là năm nay không thể tới chúc tết nhà ta nên mới cho con bé nhiều thế, chi bằng chúng ta đưa 500 đi.Nhà mình có lẽ sẽ hơi khó khăn một chút, nhưng vẫn phải để cho con gái có mặt mũi ở nhà chồng mới được.”Gia đình bình thường thì 500 là đủ dùng cả năm rồi, thậm chí có khi còn chẳng dùng hết đâu.Nhưng nhà ông bà sắp tới còn tính làm trại chăn nuôi, nhận thầu đất, xây dựng chuồng trại.Mua con giống cũng tốn không ít tiền, 500 đồng chắc chắn không đủ dùng.Bà Tống nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy như thế cũng ổn:“Được, nếu túng quá, ta cứ hỏi mượn Thu Sinh một ít, đợi khi nào bán heo rồi trả nó.”DTVTống Thời Hạ chờ mãi mới thấy cha mẹ về, cô vội kéo mẹ vào phòng.“Tối qua theo lí thì con nên biếu ba mẹ ít tiền, nhưng trước đó ba mẹ lại đã mừng tuổi con nên con giữ lại tới hôm nay biếu ba mẹ sau.”Cô lấy dưới gối mẹ ra một phong bao dày:“Con định để đó cho ba mẹ một sự bất ngờ, nhưng sợ là con không nói ra, có khi năm sau hai người cũng không nhìn thấy đâu. Đây là chút tấm lòng của vợ chồng con, ba mẹ đừng từ chối.”Từ sau khi nói rõ mọi sự với con gái, bà Tống đã không còn bài xích tiền của con đưa.Nhưng bà vẫn rất lo lắng con bé nhà mình chi tiêu không có chừng mực.Cầm phong bao dày cộp, bà vừa oán trách lại vừa vui mừng: “Con nhét nhiều thế làm gì.” Tống Thời Hạ cười hì hì:“Không nhiều mà, đây chỉ là chút tiền con kiếm được năm rồ. Sau này ba mẹ tính làm trại chăn nuôi thì cũng đừng vất vả quá.Chỉ cho ba mẹ cách kiếm tiền đều là tại hai người chẳng chịu nhận tiền của con cái, đành phải tìm cách cho hai người làm việc gì kiếm được mà đỡ vất vả chút thôi. Ba mẹ yên tâm, chúng con biết chừng mực.”Bà Tống lau mắt:“Nói cái gì thế, ba với mẹ đều còn khỏe, còn làm được, có tay có chân có sức, lấy tiền của các con làm gì.Anh con còn chưa cưới vợ, con có gia đình riêng rồi cũng phải biết vun vén cho nhà mình.Nhà chồng con không phải như người thường, con càng không thể để họ xem thường mình được.”Tống Thời Hạ ôm lấy bà:“Con biết mà, mẹ chồng con tốt lắm, đợi khi nào mẹ gặp là biết liền, con tiêu pha thế nào đều có tính toán cả.Điều kiện nhà ta cũng không kém gì ai, ba thế hệ nông dân chăm chỉ chịu khó cơ mà.Tổ tiên nhà ai mà không phải nông dân, thật sự không ai coi thường ai cả, mẹ đừng lo.”Có 2000 đồng con gái đưa, vợ chồng ông bà Tống quyết định cho con rể một phong bao 1000 đồng, như vậy hai bên gia đình sẽ không chênh lệch nhiều.Chi ra một số tiền lớn như thế, đương nhiên sẽ thấy xót của.Nhưng con gái mình cũng nhận của cha mẹ người ta rồi, họ không muốn làm con mình bị người ta coi thường.Tống Thu Sinh biết chuyện cũng gật gù đồng tình với cách làm của cha mẹ.“Con không có ý kiến, nếu ba mẹ đã định cho như thế thì cứ thoải mái hào phóng mà cho.Tiền thì nhà ta về sau còn kiếm được, 2000, 3000, thậm chí 10000 đều có thể kiếm về, không phải tiếc.” 

Chương 391: Chương 391