Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 393: Chương 393

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Thực ra nếu Tống Thu Sinh muốn làm ăn ở mảng này thì hoàn toàn có thể hợp tác với một thôn nào đó gần thủ đô.Cơ hội làm ăn đưa tới tận nơi, sẽ chẳng mấy ai từ chối.Nhưng anh ấy thương nhớ quê nhà cùng hàng xóm láng giềng, cho nên mới tình nguyện nhận phiền toái thu mua rau dưa từ quê mang đi.Có người vội vàng truy hỏi: “Sao cháu biết? Thu Sinh nói với cháu thế à?”Thanh niên kia cũng không giấu: “Vâng, chúng cháu mới từ đó về.”Anh chàng gãi đầu:“Anh Thu Sinh bảo về sau chúng cháu không cần phải rời nhà đi làm xa, ở nhà làm việc cũng kiếm được như lên thành phố.”Thực lòng mà nói, đại đa số họ đều không tha thiết muốn tha phương kiếm sống lắm.Nếu không phải vì quanh quẩn ở nhà kiếm không ra tiền thì cũng chẳng muốn rời xa làng quê.Xa nhà vừa lo cho cha mẹ lại vừa vất vả bôn ba, còn phải thích nghi với lối sống nơi khác.Nếu có thể ở gần nhà, tiếp tục làm nông mà vẫn kiếm được tiền thì còn gì bằng.Nhận được đáp án xác thực, mọi người đều vội vã về nhà bàn với người ở nhà, mong thuyết phục được gia đình mình tham gia làm kinh tế.Chỉ chốc lát sau, tin này đã truyền tới tận cửa thôn.Ở đây, ngoài người của thôn Tống Gia thì còn có cả người thôn khác, biết tin này, người thôn ngoài đều ghen tị lắm. “Còn chưa biết kiếm được mấy đồng đâu mà đã dám hùng hồn như thế, còn muốn dẫn cả đại đội cùng kiếm tiền, không sợ nói trước bước không qua à.”“Chưa biết chừng người ta thực sự có ý tưởng, xóm họ Hoắc các người cũng chả ở đây, quan tâm làm gì.”“Xì, nói như thể thôn Trần Gia mấy người thì có thể làm chung với họ vậy, chẳng phải mấy người luôn miệng nói thôn Trần Gia mấy người không liên quan gì tới thôn Tống Gia người ta sao? Giờ thì lại thành người một thôn rồi?”DTV“Trong thôn thì chúng tôi kêu là thôn Trần Gia, chứ ra bên ngoài vẫn gọi là thôn Tống Gia đấy thôi. Mà dù gọi thế nào cũng chả liên quan gì đến xóm Hoắc Gia các người.”Đầu thôn hôm nay còn náo nhiệt hơn cả ngày họp chợ, vừa rồi còn vui vẻ nói cười, nay lại vì cơ hội kiếm tiền làm giàu mà ầm ĩ xỉa xói nhau.Người thôn Trần Gia lần này một mực khăng khăng mình thuộc về thôn Tống Gia.Nói sao chăng nữa, người của thôn Trần Gia quyết tâm muốn xin tham gia làm kinh tế với thôn Tống Gia đến cùng.Ngày trước họ bài xích chuyện sáp nhập với thôn Tống Gia bao nhiêu thì nay lại tha thiết mặt dày muốn làm một phần tử của thôn Tống Gia bấy nhiêu.Thậm chí còn vắt óc tìm ra những mối quan hệ với người bên thôn đó.Một khi đã đề cập đến tiền bạc, ai cần quan tâm tên thôn là gì nữa.Người của xóm Hoắc Gia cùng người những thôn gần đây đều ghen tị đến nghiến răng.Chỉ tiếc thôn họ chẳng có ai như Tống Thu Sinh.Thực ra cũng có người lên thành phố bôn ba kiếm sống, kiếm được ít tiền về xây cho cha mẹ căn nhà ba tầng đồ sộ lắm, nhưng lại chưa bao giờ thấy nhắc tới chuyện rủ người trong thôn cùng nhau làm giàu.Thời đại hợp tác xã đã kết thúc, nhưng còn rất nhiều người vẫn chưa bước ra khỏi quán tính suy nghĩ theo thể chế tập thể. 

Thực ra nếu Tống Thu Sinh muốn làm ăn ở mảng này thì hoàn toàn có thể hợp tác với một thôn nào đó gần thủ đô.

Cơ hội làm ăn đưa tới tận nơi, sẽ chẳng mấy ai từ chối.

Nhưng anh ấy thương nhớ quê nhà cùng hàng xóm láng giềng, cho nên mới tình nguyện nhận phiền toái thu mua rau dưa từ quê mang đi.

Có người vội vàng truy hỏi: “Sao cháu biết? Thu Sinh nói với cháu thế à?”

Thanh niên kia cũng không giấu: “Vâng, chúng cháu mới từ đó về.”

Anh chàng gãi đầu:

“Anh Thu Sinh bảo về sau chúng cháu không cần phải rời nhà đi làm xa, ở nhà làm việc cũng kiếm được như lên thành phố.”

Thực lòng mà nói, đại đa số họ đều không tha thiết muốn tha phương kiếm sống lắm.

Nếu không phải vì quanh quẩn ở nhà kiếm không ra tiền thì cũng chẳng muốn rời xa làng quê.

Xa nhà vừa lo cho cha mẹ lại vừa vất vả bôn ba, còn phải thích nghi với lối sống nơi khác.

Nếu có thể ở gần nhà, tiếp tục làm nông mà vẫn kiếm được tiền thì còn gì bằng.

Nhận được đáp án xác thực, mọi người đều vội vã về nhà bàn với người ở nhà, mong thuyết phục được gia đình mình tham gia làm kinh tế.

Chỉ chốc lát sau, tin này đã truyền tới tận cửa thôn.

Ở đây, ngoài người của thôn Tống Gia thì còn có cả người thôn khác, biết tin này, người thôn ngoài đều ghen tị lắm.

 

“Còn chưa biết kiếm được mấy đồng đâu mà đã dám hùng hồn như thế, còn muốn dẫn cả đại đội cùng kiếm tiền, không sợ nói trước bước không qua à.”

“Chưa biết chừng người ta thực sự có ý tưởng, xóm họ Hoắc các người cũng chả ở đây, quan tâm làm gì.”

“Xì, nói như thể thôn Trần Gia mấy người thì có thể làm chung với họ vậy, chẳng phải mấy người luôn miệng nói thôn Trần Gia mấy người không liên quan gì tới thôn Tống Gia người ta sao? Giờ thì lại thành người một thôn rồi?”

DTV

“Trong thôn thì chúng tôi kêu là thôn Trần Gia, chứ ra bên ngoài vẫn gọi là thôn Tống Gia đấy thôi. Mà dù gọi thế nào cũng chả liên quan gì đến xóm Hoắc Gia các người.”

Đầu thôn hôm nay còn náo nhiệt hơn cả ngày họp chợ, vừa rồi còn vui vẻ nói cười, nay lại vì cơ hội kiếm tiền làm giàu mà ầm ĩ xỉa xói nhau.

Người thôn Trần Gia lần này một mực khăng khăng mình thuộc về thôn Tống Gia.

Nói sao chăng nữa, người của thôn Trần Gia quyết tâm muốn xin tham gia làm kinh tế với thôn Tống Gia đến cùng.

Ngày trước họ bài xích chuyện sáp nhập với thôn Tống Gia bao nhiêu thì nay lại tha thiết mặt dày muốn làm một phần tử của thôn Tống Gia bấy nhiêu.

Thậm chí còn vắt óc tìm ra những mối quan hệ với người bên thôn đó.

Một khi đã đề cập đến tiền bạc, ai cần quan tâm tên thôn là gì nữa.

Người của xóm Hoắc Gia cùng người những thôn gần đây đều ghen tị đến nghiến răng.

Chỉ tiếc thôn họ chẳng có ai như Tống Thu Sinh.

Thực ra cũng có người lên thành phố bôn ba kiếm sống, kiếm được ít tiền về xây cho cha mẹ căn nhà ba tầng đồ sộ lắm, nhưng lại chưa bao giờ thấy nhắc tới chuyện rủ người trong thôn cùng nhau làm giàu.

Thời đại hợp tác xã đã kết thúc, nhưng còn rất nhiều người vẫn chưa bước ra khỏi quán tính suy nghĩ theo thể chế tập thể.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Thực ra nếu Tống Thu Sinh muốn làm ăn ở mảng này thì hoàn toàn có thể hợp tác với một thôn nào đó gần thủ đô.Cơ hội làm ăn đưa tới tận nơi, sẽ chẳng mấy ai từ chối.Nhưng anh ấy thương nhớ quê nhà cùng hàng xóm láng giềng, cho nên mới tình nguyện nhận phiền toái thu mua rau dưa từ quê mang đi.Có người vội vàng truy hỏi: “Sao cháu biết? Thu Sinh nói với cháu thế à?”Thanh niên kia cũng không giấu: “Vâng, chúng cháu mới từ đó về.”Anh chàng gãi đầu:“Anh Thu Sinh bảo về sau chúng cháu không cần phải rời nhà đi làm xa, ở nhà làm việc cũng kiếm được như lên thành phố.”Thực lòng mà nói, đại đa số họ đều không tha thiết muốn tha phương kiếm sống lắm.Nếu không phải vì quanh quẩn ở nhà kiếm không ra tiền thì cũng chẳng muốn rời xa làng quê.Xa nhà vừa lo cho cha mẹ lại vừa vất vả bôn ba, còn phải thích nghi với lối sống nơi khác.Nếu có thể ở gần nhà, tiếp tục làm nông mà vẫn kiếm được tiền thì còn gì bằng.Nhận được đáp án xác thực, mọi người đều vội vã về nhà bàn với người ở nhà, mong thuyết phục được gia đình mình tham gia làm kinh tế.Chỉ chốc lát sau, tin này đã truyền tới tận cửa thôn.Ở đây, ngoài người của thôn Tống Gia thì còn có cả người thôn khác, biết tin này, người thôn ngoài đều ghen tị lắm. “Còn chưa biết kiếm được mấy đồng đâu mà đã dám hùng hồn như thế, còn muốn dẫn cả đại đội cùng kiếm tiền, không sợ nói trước bước không qua à.”“Chưa biết chừng người ta thực sự có ý tưởng, xóm họ Hoắc các người cũng chả ở đây, quan tâm làm gì.”“Xì, nói như thể thôn Trần Gia mấy người thì có thể làm chung với họ vậy, chẳng phải mấy người luôn miệng nói thôn Trần Gia mấy người không liên quan gì tới thôn Tống Gia người ta sao? Giờ thì lại thành người một thôn rồi?”DTV“Trong thôn thì chúng tôi kêu là thôn Trần Gia, chứ ra bên ngoài vẫn gọi là thôn Tống Gia đấy thôi. Mà dù gọi thế nào cũng chả liên quan gì đến xóm Hoắc Gia các người.”Đầu thôn hôm nay còn náo nhiệt hơn cả ngày họp chợ, vừa rồi còn vui vẻ nói cười, nay lại vì cơ hội kiếm tiền làm giàu mà ầm ĩ xỉa xói nhau.Người thôn Trần Gia lần này một mực khăng khăng mình thuộc về thôn Tống Gia.Nói sao chăng nữa, người của thôn Trần Gia quyết tâm muốn xin tham gia làm kinh tế với thôn Tống Gia đến cùng.Ngày trước họ bài xích chuyện sáp nhập với thôn Tống Gia bao nhiêu thì nay lại tha thiết mặt dày muốn làm một phần tử của thôn Tống Gia bấy nhiêu.Thậm chí còn vắt óc tìm ra những mối quan hệ với người bên thôn đó.Một khi đã đề cập đến tiền bạc, ai cần quan tâm tên thôn là gì nữa.Người của xóm Hoắc Gia cùng người những thôn gần đây đều ghen tị đến nghiến răng.Chỉ tiếc thôn họ chẳng có ai như Tống Thu Sinh.Thực ra cũng có người lên thành phố bôn ba kiếm sống, kiếm được ít tiền về xây cho cha mẹ căn nhà ba tầng đồ sộ lắm, nhưng lại chưa bao giờ thấy nhắc tới chuyện rủ người trong thôn cùng nhau làm giàu.Thời đại hợp tác xã đã kết thúc, nhưng còn rất nhiều người vẫn chưa bước ra khỏi quán tính suy nghĩ theo thể chế tập thể. 

Chương 393: Chương 393