Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 411: Chương 411

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Món tráng miệng Tống Thời Hạ làm là bánh trứng.Nhận tiền lì xì của người ta rồi, kiểu gì cũng phải để lại ấn tượng tốt với bạn bè thân thích chứ.Mẻ bánh trứng *****ên được cho vào lò nướng, mùi trứng và sữa thơm lừng bay thẳng tới phòng khách.“Mùi gì thế? Sao thơm vậy.”Quý Dương giơ tay trả lời: “Là bánh trứng ạ!”Một cụ ông bế cậu bé lên: “Dương Dương ăn thử rồi à, bánh trứng là cái gì?”Quý Dương cố gắng nhớ lại:“Trong bánh trứng có trứng gà với sữa, thơm ngon lắm luôn, cắn một cái thì mềm tan, như trứng gà hấp ấy ạ.”Khách của nhà họ Quý toàn là mấy người có tiền có quyền, không thiếu trứng gà, đương nhiên cũng không thiếu sữa.Nhưng rất ít người biết dùng trứng gà với sữa để làm bánh trứng.“Bánh trứng hình như là thứ mà mấy người nước ngoài tóc vàng ở đại sứ quán thích ăn, nghe nói là bánh tây.”“Nghe quen thế, là cái loại lớn cỡ lòng bàn tay thôi đúng không, đắt đỏ lắm.”“Là bánh bông lan à?”“Không phải bánh bông lan, còn mềm hơn cả bánh bông lan, dùng trứng gà với sữa thôi chứ không thêm bột mì.”Mọi người đều nhìn về phía Hàn Dung:“Con dâu của bà đúng là hào phóng, đừng nói là lát nữa chúng tôi đi hết thì bà sẽ phê bình con bé đấy nhé?”Hàn Dung tức giận nói: “Tiểu Tống đã hỏi ý tôi trước rồi, tôi bảo con bé cứ làm thoải mái. Bây giờ các người nói mát thì tí nữa đừng ăn nhé.”“Ôi, chúng tôi không có ý đó, chúng tôi sợ bà tiếc thôi.”“Trứng gà thì đáng mấy đồng đâu! Bà sui nhà tôi cho con trai tôi 1000 đồng quà gặp mặt đấy, kiếm đâu ra được người như thế chứ!”Lúc này thì mọi người đều giật mình.1000 đồng không phải thứ mà một gia đình bình thường có thể lấy ra đâu.DTVDù là gia đình bọn họ cũng không có nhiều tiền mặt như thế, hoặc nên nói là ở đây có vài người dành dụm cả đời cũng không có tới 1000 đồng.1000 đồng là khái niệm gì đây?Hai vợ chồng đều là cán bộ, tiền lương một tháng cộng lại cũng chỉ có hai ba trăm đồng.Nông dân làm nông ở dưới quê có thể tặng 1000 đồng cho con rể làm quà gặp mặt, đúng là thâm tàng bất lộ mà!Hàn Dung vốn không định khoe khoang, nhưng bà không chịu được khi nghe người ta nói xấu con dâu mình dù chỉ là một câu thôi.“Anh trai Tiểu Tống làm ăn, ba mẹ con bé thì mở trại chăn nuôi, đừng xem thường người ta ở nông thôn.Tiểu Tống đúng là con nhà nông đó, lúc trước bà con nhân dân dưới quê đã đóng góp biết bao nhiêu cho chiến thắng của quốc gia.”Có người bắt lấy điểm mù: “Trại chăn nuôi? Chính là thịt heo thịt gà mình ăn hôm nay đấy à?”Hàn Dung cũng không hề giấu giếm:“Đúng vậy, toàn là ba mẹ Tiểu Tống tự mình nuôi, mọi người cũng ăn thử rồi đấy, có phải ngon hơn ngoài chợ bán nhiều đúng không!”Quý Duy Thanh đang nói chuyện với thầy đột nhiên quay đầu lại:“Người mổ heo cũng nói heo nhà ba mẹ vợ con nuôi nửa năm đã to béo ngang với nhà người ta nuôi cả năm rồi, ba mẹ vợ con nuôi heo giỏi lắm.”Những lời này của anh đã trực tiếp xác nhận những gì mẹ mình vừa nói. 

Món tráng miệng Tống Thời Hạ làm là bánh trứng.

Nhận tiền lì xì của người ta rồi, kiểu gì cũng phải để lại ấn tượng tốt với bạn bè thân thích chứ.

Mẻ bánh trứng *****ên được cho vào lò nướng, mùi trứng và sữa thơm lừng bay thẳng tới phòng khách.

“Mùi gì thế? Sao thơm vậy.”

Quý Dương giơ tay trả lời: “Là bánh trứng ạ!”

Một cụ ông bế cậu bé lên: “Dương Dương ăn thử rồi à, bánh trứng là cái gì?”

Quý Dương cố gắng nhớ lại:

“Trong bánh trứng có trứng gà với sữa, thơm ngon lắm luôn, cắn một cái thì mềm tan, như trứng gà hấp ấy ạ.”

Khách của nhà họ Quý toàn là mấy người có tiền có quyền, không thiếu trứng gà, đương nhiên cũng không thiếu sữa.

Nhưng rất ít người biết dùng trứng gà với sữa để làm bánh trứng.

“Bánh trứng hình như là thứ mà mấy người nước ngoài tóc vàng ở đại sứ quán thích ăn, nghe nói là bánh tây.”

“Nghe quen thế, là cái loại lớn cỡ lòng bàn tay thôi đúng không, đắt đỏ lắm.”

“Là bánh bông lan à?”

“Không phải bánh bông lan, còn mềm hơn cả bánh bông lan, dùng trứng gà với sữa thôi chứ không thêm bột mì.”

Mọi người đều nhìn về phía Hàn Dung:

“Con dâu của bà đúng là hào phóng, đừng nói là lát nữa chúng tôi đi hết thì bà sẽ phê bình con bé đấy nhé?”

Hàn Dung tức giận nói:

 

“Tiểu Tống đã hỏi ý tôi trước rồi, tôi bảo con bé cứ làm thoải mái. Bây giờ các người nói mát thì tí nữa đừng ăn nhé.”

“Ôi, chúng tôi không có ý đó, chúng tôi sợ bà tiếc thôi.”

“Trứng gà thì đáng mấy đồng đâu! Bà sui nhà tôi cho con trai tôi 1000 đồng quà gặp mặt đấy, kiếm đâu ra được người như thế chứ!”

Lúc này thì mọi người đều giật mình.

1000 đồng không phải thứ mà một gia đình bình thường có thể lấy ra đâu.

DTV

Dù là gia đình bọn họ cũng không có nhiều tiền mặt như thế, hoặc nên nói là ở đây có vài người dành dụm cả đời cũng không có tới 1000 đồng.

1000 đồng là khái niệm gì đây?

Hai vợ chồng đều là cán bộ, tiền lương một tháng cộng lại cũng chỉ có hai ba trăm đồng.

Nông dân làm nông ở dưới quê có thể tặng 1000 đồng cho con rể làm quà gặp mặt, đúng là thâm tàng bất lộ mà!

Hàn Dung vốn không định khoe khoang, nhưng bà không chịu được khi nghe người ta nói xấu con dâu mình dù chỉ là một câu thôi.

“Anh trai Tiểu Tống làm ăn, ba mẹ con bé thì mở trại chăn nuôi, đừng xem thường người ta ở nông thôn.

Tiểu Tống đúng là con nhà nông đó, lúc trước bà con nhân dân dưới quê đã đóng góp biết bao nhiêu cho chiến thắng của quốc gia.”

Có người bắt lấy điểm mù: “Trại chăn nuôi? Chính là thịt heo thịt gà mình ăn hôm nay đấy à?”

Hàn Dung cũng không hề giấu giếm:

“Đúng vậy, toàn là ba mẹ Tiểu Tống tự mình nuôi, mọi người cũng ăn thử rồi đấy, có phải ngon hơn ngoài chợ bán nhiều đúng không!”

Quý Duy Thanh đang nói chuyện với thầy đột nhiên quay đầu lại:

“Người mổ heo cũng nói heo nhà ba mẹ vợ con nuôi nửa năm đã to béo ngang với nhà người ta nuôi cả năm rồi, ba mẹ vợ con nuôi heo giỏi lắm.”

Những lời này của anh đã trực tiếp xác nhận những gì mẹ mình vừa nói.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Món tráng miệng Tống Thời Hạ làm là bánh trứng.Nhận tiền lì xì của người ta rồi, kiểu gì cũng phải để lại ấn tượng tốt với bạn bè thân thích chứ.Mẻ bánh trứng *****ên được cho vào lò nướng, mùi trứng và sữa thơm lừng bay thẳng tới phòng khách.“Mùi gì thế? Sao thơm vậy.”Quý Dương giơ tay trả lời: “Là bánh trứng ạ!”Một cụ ông bế cậu bé lên: “Dương Dương ăn thử rồi à, bánh trứng là cái gì?”Quý Dương cố gắng nhớ lại:“Trong bánh trứng có trứng gà với sữa, thơm ngon lắm luôn, cắn một cái thì mềm tan, như trứng gà hấp ấy ạ.”Khách của nhà họ Quý toàn là mấy người có tiền có quyền, không thiếu trứng gà, đương nhiên cũng không thiếu sữa.Nhưng rất ít người biết dùng trứng gà với sữa để làm bánh trứng.“Bánh trứng hình như là thứ mà mấy người nước ngoài tóc vàng ở đại sứ quán thích ăn, nghe nói là bánh tây.”“Nghe quen thế, là cái loại lớn cỡ lòng bàn tay thôi đúng không, đắt đỏ lắm.”“Là bánh bông lan à?”“Không phải bánh bông lan, còn mềm hơn cả bánh bông lan, dùng trứng gà với sữa thôi chứ không thêm bột mì.”Mọi người đều nhìn về phía Hàn Dung:“Con dâu của bà đúng là hào phóng, đừng nói là lát nữa chúng tôi đi hết thì bà sẽ phê bình con bé đấy nhé?”Hàn Dung tức giận nói: “Tiểu Tống đã hỏi ý tôi trước rồi, tôi bảo con bé cứ làm thoải mái. Bây giờ các người nói mát thì tí nữa đừng ăn nhé.”“Ôi, chúng tôi không có ý đó, chúng tôi sợ bà tiếc thôi.”“Trứng gà thì đáng mấy đồng đâu! Bà sui nhà tôi cho con trai tôi 1000 đồng quà gặp mặt đấy, kiếm đâu ra được người như thế chứ!”Lúc này thì mọi người đều giật mình.1000 đồng không phải thứ mà một gia đình bình thường có thể lấy ra đâu.DTVDù là gia đình bọn họ cũng không có nhiều tiền mặt như thế, hoặc nên nói là ở đây có vài người dành dụm cả đời cũng không có tới 1000 đồng.1000 đồng là khái niệm gì đây?Hai vợ chồng đều là cán bộ, tiền lương một tháng cộng lại cũng chỉ có hai ba trăm đồng.Nông dân làm nông ở dưới quê có thể tặng 1000 đồng cho con rể làm quà gặp mặt, đúng là thâm tàng bất lộ mà!Hàn Dung vốn không định khoe khoang, nhưng bà không chịu được khi nghe người ta nói xấu con dâu mình dù chỉ là một câu thôi.“Anh trai Tiểu Tống làm ăn, ba mẹ con bé thì mở trại chăn nuôi, đừng xem thường người ta ở nông thôn.Tiểu Tống đúng là con nhà nông đó, lúc trước bà con nhân dân dưới quê đã đóng góp biết bao nhiêu cho chiến thắng của quốc gia.”Có người bắt lấy điểm mù: “Trại chăn nuôi? Chính là thịt heo thịt gà mình ăn hôm nay đấy à?”Hàn Dung cũng không hề giấu giếm:“Đúng vậy, toàn là ba mẹ Tiểu Tống tự mình nuôi, mọi người cũng ăn thử rồi đấy, có phải ngon hơn ngoài chợ bán nhiều đúng không!”Quý Duy Thanh đang nói chuyện với thầy đột nhiên quay đầu lại:“Người mổ heo cũng nói heo nhà ba mẹ vợ con nuôi nửa năm đã to béo ngang với nhà người ta nuôi cả năm rồi, ba mẹ vợ con nuôi heo giỏi lắm.”Những lời này của anh đã trực tiếp xác nhận những gì mẹ mình vừa nói. 

Chương 411: Chương 411