Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 426: Chương 426
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Cô còn chưa thi vào đại học đã làm tới bài tập mà giáo sư đại học giao rồi, đãi ngộ này cũng chỉ có cô được hưởng mà thôi.Đã hẹn đến thư viện học, ban ngày cô hấp một nồi màn thầu lớn, đến tối về nhà nếu bọn trẻ đói thì có thể cho vào lò vi sóng hâm nóng cho bọn trẻ ăn.Thư viện cách khu gia quyến cũng không xa, đi bộ chỉ mất mười phút.Nhưng Tống Thời Hạ không ngờ còn có thêm một người.Trần Kiều có vẻ ngượng ngùng: “Tống Thời Hạ, chào cô.”Tống Thời Hạ chào lại cô ta.“Cô cũng đến thư viện học sao?”Trần Kiều xấu hổ gật đầu, thím Phùng giải thích thay cô ta.“Lớp học bổ túc ồn ào quá, Hoắc Khải lại là giáo viên, anh ta vừa lên bục giảng thì người bên dưới đã nhao nhao lên, Trần Kiều muốn tự học cùng chúng ta, sẽ không quấy rầy tới cháu đâu.”Bà nghĩ mình có thể giúp Trần Kiều làm bài tập, như vậy sẽ không làm phiền Tiểu Tống.Tống Thời Hạ không để ý chuyện có quấy rầy hay không, cô chỉ tò mò là từ khi nào mà thím Phùng với Trần Kiều đã thân thiết với nhau như vậy.“Không sao đâu ạ, chúng ta mau đi thôi, nếu không sẽ không kịp mất.”DTVThím Phùng cầm theo túi vải đi ra ngoài, Tiểu Ngư chạy theo ra.“Mẹ ơi, con cũng muốn đến thư viện đọc sách.”Đến cuối năm nay Tiểu Ngư đã tròn năm tuổi, vẫn kiệm lời ít nói như trước, cậu bé muốn đi khiến cho thím Phùng do dự.“Chị con ở nhà trông các con, con đi theo làm gì?”Tạ Ngọc lấy hết can đảm nói: “Con muốn học.” Tống Thời Hạ cười nói: “Thằng bé muốn đi theo thì cho nó đi đi, cháu cũng dẫn theo trẻ con mà.”Quý Dương và Quý Nguyên đeo bình nước nhỏ trên lưng, ngoài ra không mang theo gì nữa.Thím Phùng chào thua, đành phải thỏa hiệp:“Đi theo không được nói gì đấy biết chưa, nếu không lần sau mẹ không đưa con theo nữa đâu.”Tạ Ngọc lập tức cam đoan sẽ không nói lớn tiếng.Dọc đường đi, Phùng Liên gặp không ít người quen nhiệt tình chào hỏi, Trần Kiều cũng không hay nói nhiều.Tống Thời Hạ không thể tưởng tượng được tại sao hai người này lại quen biết nhau.Nhân lúc cởi ba lô ra, thím Phùng hạ thấp giọng nói.“Trần Kiều hay bị người ta nói này nói nọ, nghe nói giáo viên của lớp bổ túc được trả thêm lương.Cô ấy nghe thím bảo muốn đến thư viện học nên cũng muốn đi theo. Cháu yên tâm đi, thím có dạy cô ấy học, không làm phiền cháu đâu.”Bọn họ tự học ở thư viện một tuần, cảm thấy như thế rất tốt, chỉ cần ngồi xuống là có thể hòa nhập vào bầu không khí học tập.Trên đường đi cô còn ghé ngang văn phòng của trưởng khoa Thẩm lấy bài tập nữa.Cô nghĩ bài tập về nhà sẽ là đề thi.Nhưng cô không ngờ trưởng khoa Thẩm lại đưa cho cô hơn mười tờ đề ôn tập, bảo cô về nhà nhớ làm cho xong.Xem ra dù Quý Duy Thanh không ở nhà thì cô cũng không thể lười biếng được.Bọn nhóc rất ngoan, bọn nhỏ vừa bắt đầu học chữ.Cô chọn một cuốn truyện cổ tích cho bọn nhỏ và mượn thêm một cuốn từ điển, nếu không tra được từ trong từ điển thì mới hỏi cô.Hai cậu nhóc coi việc tra từ điển thành một trò chơi, khiến cô vô cùng vui mừng.
Cô còn chưa thi vào đại học đã làm tới bài tập mà giáo sư đại học giao rồi, đãi ngộ này cũng chỉ có cô được hưởng mà thôi.
Đã hẹn đến thư viện học, ban ngày cô hấp một nồi màn thầu lớn, đến tối về nhà nếu bọn trẻ đói thì có thể cho vào lò vi sóng hâm nóng cho bọn trẻ ăn.
Thư viện cách khu gia quyến cũng không xa, đi bộ chỉ mất mười phút.
Nhưng Tống Thời Hạ không ngờ còn có thêm một người.
Trần Kiều có vẻ ngượng ngùng: “Tống Thời Hạ, chào cô.”
Tống Thời Hạ chào lại cô ta.
“Cô cũng đến thư viện học sao?”
Trần Kiều xấu hổ gật đầu, thím Phùng giải thích thay cô ta.
“Lớp học bổ túc ồn ào quá, Hoắc Khải lại là giáo viên, anh ta vừa lên bục giảng thì người bên dưới đã nhao nhao lên, Trần Kiều muốn tự học cùng chúng ta, sẽ không quấy rầy tới cháu đâu.”
Bà nghĩ mình có thể giúp Trần Kiều làm bài tập, như vậy sẽ không làm phiền Tiểu Tống.
Tống Thời Hạ không để ý chuyện có quấy rầy hay không, cô chỉ tò mò là từ khi nào mà thím Phùng với Trần Kiều đã thân thiết với nhau như vậy.
“Không sao đâu ạ, chúng ta mau đi thôi, nếu không sẽ không kịp mất.”
DTV
Thím Phùng cầm theo túi vải đi ra ngoài, Tiểu Ngư chạy theo ra.
“Mẹ ơi, con cũng muốn đến thư viện đọc sách.”
Đến cuối năm nay Tiểu Ngư đã tròn năm tuổi, vẫn kiệm lời ít nói như trước, cậu bé muốn đi khiến cho thím Phùng do dự.
“Chị con ở nhà trông các con, con đi theo làm gì?”
Tạ Ngọc lấy hết can đảm nói: “Con muốn học.”
Tống Thời Hạ cười nói: “Thằng bé muốn đi theo thì cho nó đi đi, cháu cũng dẫn theo trẻ con mà.”
Quý Dương và Quý Nguyên đeo bình nước nhỏ trên lưng, ngoài ra không mang theo gì nữa.
Thím Phùng chào thua, đành phải thỏa hiệp:
“Đi theo không được nói gì đấy biết chưa, nếu không lần sau mẹ không đưa con theo nữa đâu.”
Tạ Ngọc lập tức cam đoan sẽ không nói lớn tiếng.
Dọc đường đi, Phùng Liên gặp không ít người quen nhiệt tình chào hỏi, Trần Kiều cũng không hay nói nhiều.
Tống Thời Hạ không thể tưởng tượng được tại sao hai người này lại quen biết nhau.
Nhân lúc cởi ba lô ra, thím Phùng hạ thấp giọng nói.
“Trần Kiều hay bị người ta nói này nói nọ, nghe nói giáo viên của lớp bổ túc được trả thêm lương.
Cô ấy nghe thím bảo muốn đến thư viện học nên cũng muốn đi theo. Cháu yên tâm đi, thím có dạy cô ấy học, không làm phiền cháu đâu.”
Bọn họ tự học ở thư viện một tuần, cảm thấy như thế rất tốt, chỉ cần ngồi xuống là có thể hòa nhập vào bầu không khí học tập.
Trên đường đi cô còn ghé ngang văn phòng của trưởng khoa Thẩm lấy bài tập nữa.
Cô nghĩ bài tập về nhà sẽ là đề thi.
Nhưng cô không ngờ trưởng khoa Thẩm lại đưa cho cô hơn mười tờ đề ôn tập, bảo cô về nhà nhớ làm cho xong.
Xem ra dù Quý Duy Thanh không ở nhà thì cô cũng không thể lười biếng được.
Bọn nhóc rất ngoan, bọn nhỏ vừa bắt đầu học chữ.
Cô chọn một cuốn truyện cổ tích cho bọn nhỏ và mượn thêm một cuốn từ điển, nếu không tra được từ trong từ điển thì mới hỏi cô.
Hai cậu nhóc coi việc tra từ điển thành một trò chơi, khiến cô vô cùng vui mừng.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Cô còn chưa thi vào đại học đã làm tới bài tập mà giáo sư đại học giao rồi, đãi ngộ này cũng chỉ có cô được hưởng mà thôi.Đã hẹn đến thư viện học, ban ngày cô hấp một nồi màn thầu lớn, đến tối về nhà nếu bọn trẻ đói thì có thể cho vào lò vi sóng hâm nóng cho bọn trẻ ăn.Thư viện cách khu gia quyến cũng không xa, đi bộ chỉ mất mười phút.Nhưng Tống Thời Hạ không ngờ còn có thêm một người.Trần Kiều có vẻ ngượng ngùng: “Tống Thời Hạ, chào cô.”Tống Thời Hạ chào lại cô ta.“Cô cũng đến thư viện học sao?”Trần Kiều xấu hổ gật đầu, thím Phùng giải thích thay cô ta.“Lớp học bổ túc ồn ào quá, Hoắc Khải lại là giáo viên, anh ta vừa lên bục giảng thì người bên dưới đã nhao nhao lên, Trần Kiều muốn tự học cùng chúng ta, sẽ không quấy rầy tới cháu đâu.”Bà nghĩ mình có thể giúp Trần Kiều làm bài tập, như vậy sẽ không làm phiền Tiểu Tống.Tống Thời Hạ không để ý chuyện có quấy rầy hay không, cô chỉ tò mò là từ khi nào mà thím Phùng với Trần Kiều đã thân thiết với nhau như vậy.“Không sao đâu ạ, chúng ta mau đi thôi, nếu không sẽ không kịp mất.”DTVThím Phùng cầm theo túi vải đi ra ngoài, Tiểu Ngư chạy theo ra.“Mẹ ơi, con cũng muốn đến thư viện đọc sách.”Đến cuối năm nay Tiểu Ngư đã tròn năm tuổi, vẫn kiệm lời ít nói như trước, cậu bé muốn đi khiến cho thím Phùng do dự.“Chị con ở nhà trông các con, con đi theo làm gì?”Tạ Ngọc lấy hết can đảm nói: “Con muốn học.” Tống Thời Hạ cười nói: “Thằng bé muốn đi theo thì cho nó đi đi, cháu cũng dẫn theo trẻ con mà.”Quý Dương và Quý Nguyên đeo bình nước nhỏ trên lưng, ngoài ra không mang theo gì nữa.Thím Phùng chào thua, đành phải thỏa hiệp:“Đi theo không được nói gì đấy biết chưa, nếu không lần sau mẹ không đưa con theo nữa đâu.”Tạ Ngọc lập tức cam đoan sẽ không nói lớn tiếng.Dọc đường đi, Phùng Liên gặp không ít người quen nhiệt tình chào hỏi, Trần Kiều cũng không hay nói nhiều.Tống Thời Hạ không thể tưởng tượng được tại sao hai người này lại quen biết nhau.Nhân lúc cởi ba lô ra, thím Phùng hạ thấp giọng nói.“Trần Kiều hay bị người ta nói này nói nọ, nghe nói giáo viên của lớp bổ túc được trả thêm lương.Cô ấy nghe thím bảo muốn đến thư viện học nên cũng muốn đi theo. Cháu yên tâm đi, thím có dạy cô ấy học, không làm phiền cháu đâu.”Bọn họ tự học ở thư viện một tuần, cảm thấy như thế rất tốt, chỉ cần ngồi xuống là có thể hòa nhập vào bầu không khí học tập.Trên đường đi cô còn ghé ngang văn phòng của trưởng khoa Thẩm lấy bài tập nữa.Cô nghĩ bài tập về nhà sẽ là đề thi.Nhưng cô không ngờ trưởng khoa Thẩm lại đưa cho cô hơn mười tờ đề ôn tập, bảo cô về nhà nhớ làm cho xong.Xem ra dù Quý Duy Thanh không ở nhà thì cô cũng không thể lười biếng được.Bọn nhóc rất ngoan, bọn nhỏ vừa bắt đầu học chữ.Cô chọn một cuốn truyện cổ tích cho bọn nhỏ và mượn thêm một cuốn từ điển, nếu không tra được từ trong từ điển thì mới hỏi cô.Hai cậu nhóc coi việc tra từ điển thành một trò chơi, khiến cô vô cùng vui mừng.