Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 428: Chương 428

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… “Tống Thời Hạ! Đợi tôi với.”Bạn cùng bàn trước đây đuổi theo Tống Thời Hạ, cô ấy chống tay lên đầu gối thở hồng hộc.“Tôi vẫn luôn muốn nói cảm ơn cậu, nhưng không biết địa chỉ nhà cậu, cuối cùng cũng gặp được cậu rồi.”DTV“Sao cậu lại muốn cảm ơn tôi? Hiện giờ thành tích của cậu tiến bộ nhanh thật nhỉ, đã vào top 50 của trường rồi.”Lưu Chiêu Đệ lắc đầu:“Không phải, học kỳ trước tôi gặp may, những đề cậu chỉ tôi vô tình lại giống những câu hỏi trong cuộc thi.Tôi áp dụng công thức vào, lần *****ên điểm toán của tôi được 90 điểm, thật sự cảm ơn cậu nhiều lắm.”“Đây là kết quả cố gắng của cậu, không liên quan đến tôi, cậu hãy tiếp tục cố lên.Tôi sửa bài cho cậu là để cậu tự bù đắp sai lầm, vì vậy không cần cảm ơn tôi đâu.”Lưu Chiêu Đệ lại nhất quyết cho rằng là Tống Thời Hạ giúp cô ấy.Tống Thời Hạ bị tâng bốc lâng lâng, lại nhận nhiệm vụ giúp cô ấy sửa bài tập.“Có lẽ phải chờ một hai tuần sau mới đưa cho cậu được.”Lưu Chiếc Đệ lắc đầu nguầy nguậy:“Cậu đồng ý giúp tôi là tôi đã biết ơn lắm rồi, tôi không vội đâu! Đúng rồi, bạn Bạch lớp chúng ta hỏi thăm tôi về cậu đó, tôi nói tôi không thân với cậu, không nói gì với cậu ta cả.”Sắc mặt Tống Thời Hạ không hề thay đổi:“Tôi không quen cậu ta, cứ kệ đi, nếu cậu muốn tìm tôi thì cứ tìm chủ nhiệm lớp chúng ta, cô Mạnh biết địa chỉ nhà tôi.” Trịnh Thắng Lợi không ngờ mình đi vệ sinh lại nghe thấy giọng nói của học sinh chuyển trường, còn nghe được một tin tức quan trọng nữa.Bạch Thu Thụy vẫn chưa hết hy vọng với Tống Thời Hạ.Cuối cùng cậu ta cũng biết hóa ra cô có quen biết cô Mạnh, ba chồng của cô Mạnh có chức vị ngang với ba cậu ta, xem ra có thể ra tay từ chỗ cô Mạnh.Nhóm học sinh hư bốn người tựa vào ban công nhìn Tống Thời Hạ rời khỏi trường.Trịnh Thắng Lợi khó hiểu nói:“Anh Bạch, sao anh lại thích cô ấy như vậy, ngoại trừ khuôn mặt ra thì có gì tốt đâu.”Bạch Thu Thụy cũng không nói rõ được cảm giác này.Cậu ta đã cố quen vài cô gái khác, nhưng chẳng có hứng thú gì với bọn họ, ngược lại còn thấy rất phiền phức ồn ào.Học sinh chuyển trường không thích cậu ta, nhưng cậu ta vẫn không thể quên cảnh hôm đó cô mặc áo khoác trắng vừa cười vừa nói với người kia.Trong lòng cậu ta lập tức có cảm giác rất khó tả, từ đó trong lòng cậu ta không thể chứa được người khác nữa.Lý Kiến An từng thích học sinh chuyển trường từ cái nhìn *****ên nên có thể hiểu cảm giác của anh Bạch.Nhưng cậu ta không dám nói, dù sao đó cũng là cô gái mà anh Bạch thích.Cậu ta nhún vai:“Có thể anh Bạch thích kiểu như vậy, mấy em gái trường chuyên nhiều như thế mà không tìm được người thứ hai có khí chất giống cô ấy.”Trịnh Thắng Lợi không hiểu nổi, hoa thơm có ở khắp nơi, sao phải đơn phương một bông hoa làm gì.Tống Thời Hạ không về nhà ngay sau khi thi, mấy ngày trước cô đã hẹn với Diêu Tuyết, hôm nay thi xong sẽ ăn cơm cùng cô ấy.Diêu Tuyết chọn một khách sạn quốc tế, chuyên tiếp khách nước ngoài, người dân địa phương không thể vào được, trừ khi ăn mặc trang trọng thì mới được vào. 

“Tống Thời Hạ! Đợi tôi với.”

Bạn cùng bàn trước đây đuổi theo Tống Thời Hạ, cô ấy chống tay lên đầu gối thở hồng hộc.

“Tôi vẫn luôn muốn nói cảm ơn cậu, nhưng không biết địa chỉ nhà cậu, cuối cùng cũng gặp được cậu rồi.”

DTV

“Sao cậu lại muốn cảm ơn tôi? Hiện giờ thành tích của cậu tiến bộ nhanh thật nhỉ, đã vào top 50 của trường rồi.”

Lưu Chiêu Đệ lắc đầu:

“Không phải, học kỳ trước tôi gặp may, những đề cậu chỉ tôi vô tình lại giống những câu hỏi trong cuộc thi.

Tôi áp dụng công thức vào, lần *****ên điểm toán của tôi được 90 điểm, thật sự cảm ơn cậu nhiều lắm.”

“Đây là kết quả cố gắng của cậu, không liên quan đến tôi, cậu hãy tiếp tục cố lên.

Tôi sửa bài cho cậu là để cậu tự bù đắp sai lầm, vì vậy không cần cảm ơn tôi đâu.”

Lưu Chiêu Đệ lại nhất quyết cho rằng là Tống Thời Hạ giúp cô ấy.

Tống Thời Hạ bị tâng bốc lâng lâng, lại nhận nhiệm vụ giúp cô ấy sửa bài tập.

“Có lẽ phải chờ một hai tuần sau mới đưa cho cậu được.”

Lưu Chiếc Đệ lắc đầu nguầy nguậy:

“Cậu đồng ý giúp tôi là tôi đã biết ơn lắm rồi, tôi không vội đâu! Đúng rồi, bạn Bạch lớp chúng ta hỏi thăm tôi về cậu đó, tôi nói tôi không thân với cậu, không nói gì với cậu ta cả.”

Sắc mặt Tống Thời Hạ không hề thay đổi:

“Tôi không quen cậu ta, cứ kệ đi, nếu cậu muốn tìm tôi thì cứ tìm chủ nhiệm lớp chúng ta, cô Mạnh biết địa chỉ nhà tôi.”

 

Trịnh Thắng Lợi không ngờ mình đi vệ sinh lại nghe thấy giọng nói của học sinh chuyển trường, còn nghe được một tin tức quan trọng nữa.

Bạch Thu Thụy vẫn chưa hết hy vọng với Tống Thời Hạ.

Cuối cùng cậu ta cũng biết hóa ra cô có quen biết cô Mạnh, ba chồng của cô Mạnh có chức vị ngang với ba cậu ta, xem ra có thể ra tay từ chỗ cô Mạnh.

Nhóm học sinh hư bốn người tựa vào ban công nhìn Tống Thời Hạ rời khỏi trường.

Trịnh Thắng Lợi khó hiểu nói:

“Anh Bạch, sao anh lại thích cô ấy như vậy, ngoại trừ khuôn mặt ra thì có gì tốt đâu.”

Bạch Thu Thụy cũng không nói rõ được cảm giác này.

Cậu ta đã cố quen vài cô gái khác, nhưng chẳng có hứng thú gì với bọn họ, ngược lại còn thấy rất phiền phức ồn ào.

Học sinh chuyển trường không thích cậu ta, nhưng cậu ta vẫn không thể quên cảnh hôm đó cô mặc áo khoác trắng vừa cười vừa nói với người kia.

Trong lòng cậu ta lập tức có cảm giác rất khó tả, từ đó trong lòng cậu ta không thể chứa được người khác nữa.

Lý Kiến An từng thích học sinh chuyển trường từ cái nhìn *****ên nên có thể hiểu cảm giác của anh Bạch.

Nhưng cậu ta không dám nói, dù sao đó cũng là cô gái mà anh Bạch thích.

Cậu ta nhún vai:

“Có thể anh Bạch thích kiểu như vậy, mấy em gái trường chuyên nhiều như thế mà không tìm được người thứ hai có khí chất giống cô ấy.”

Trịnh Thắng Lợi không hiểu nổi, hoa thơm có ở khắp nơi, sao phải đơn phương một bông hoa làm gì.

Tống Thời Hạ không về nhà ngay sau khi thi, mấy ngày trước cô đã hẹn với Diêu Tuyết, hôm nay thi xong sẽ ăn cơm cùng cô ấy.

Diêu Tuyết chọn một khách sạn quốc tế, chuyên tiếp khách nước ngoài, người dân địa phương không thể vào được, trừ khi ăn mặc trang trọng thì mới được vào.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… “Tống Thời Hạ! Đợi tôi với.”Bạn cùng bàn trước đây đuổi theo Tống Thời Hạ, cô ấy chống tay lên đầu gối thở hồng hộc.“Tôi vẫn luôn muốn nói cảm ơn cậu, nhưng không biết địa chỉ nhà cậu, cuối cùng cũng gặp được cậu rồi.”DTV“Sao cậu lại muốn cảm ơn tôi? Hiện giờ thành tích của cậu tiến bộ nhanh thật nhỉ, đã vào top 50 của trường rồi.”Lưu Chiêu Đệ lắc đầu:“Không phải, học kỳ trước tôi gặp may, những đề cậu chỉ tôi vô tình lại giống những câu hỏi trong cuộc thi.Tôi áp dụng công thức vào, lần *****ên điểm toán của tôi được 90 điểm, thật sự cảm ơn cậu nhiều lắm.”“Đây là kết quả cố gắng của cậu, không liên quan đến tôi, cậu hãy tiếp tục cố lên.Tôi sửa bài cho cậu là để cậu tự bù đắp sai lầm, vì vậy không cần cảm ơn tôi đâu.”Lưu Chiêu Đệ lại nhất quyết cho rằng là Tống Thời Hạ giúp cô ấy.Tống Thời Hạ bị tâng bốc lâng lâng, lại nhận nhiệm vụ giúp cô ấy sửa bài tập.“Có lẽ phải chờ một hai tuần sau mới đưa cho cậu được.”Lưu Chiếc Đệ lắc đầu nguầy nguậy:“Cậu đồng ý giúp tôi là tôi đã biết ơn lắm rồi, tôi không vội đâu! Đúng rồi, bạn Bạch lớp chúng ta hỏi thăm tôi về cậu đó, tôi nói tôi không thân với cậu, không nói gì với cậu ta cả.”Sắc mặt Tống Thời Hạ không hề thay đổi:“Tôi không quen cậu ta, cứ kệ đi, nếu cậu muốn tìm tôi thì cứ tìm chủ nhiệm lớp chúng ta, cô Mạnh biết địa chỉ nhà tôi.” Trịnh Thắng Lợi không ngờ mình đi vệ sinh lại nghe thấy giọng nói của học sinh chuyển trường, còn nghe được một tin tức quan trọng nữa.Bạch Thu Thụy vẫn chưa hết hy vọng với Tống Thời Hạ.Cuối cùng cậu ta cũng biết hóa ra cô có quen biết cô Mạnh, ba chồng của cô Mạnh có chức vị ngang với ba cậu ta, xem ra có thể ra tay từ chỗ cô Mạnh.Nhóm học sinh hư bốn người tựa vào ban công nhìn Tống Thời Hạ rời khỏi trường.Trịnh Thắng Lợi khó hiểu nói:“Anh Bạch, sao anh lại thích cô ấy như vậy, ngoại trừ khuôn mặt ra thì có gì tốt đâu.”Bạch Thu Thụy cũng không nói rõ được cảm giác này.Cậu ta đã cố quen vài cô gái khác, nhưng chẳng có hứng thú gì với bọn họ, ngược lại còn thấy rất phiền phức ồn ào.Học sinh chuyển trường không thích cậu ta, nhưng cậu ta vẫn không thể quên cảnh hôm đó cô mặc áo khoác trắng vừa cười vừa nói với người kia.Trong lòng cậu ta lập tức có cảm giác rất khó tả, từ đó trong lòng cậu ta không thể chứa được người khác nữa.Lý Kiến An từng thích học sinh chuyển trường từ cái nhìn *****ên nên có thể hiểu cảm giác của anh Bạch.Nhưng cậu ta không dám nói, dù sao đó cũng là cô gái mà anh Bạch thích.Cậu ta nhún vai:“Có thể anh Bạch thích kiểu như vậy, mấy em gái trường chuyên nhiều như thế mà không tìm được người thứ hai có khí chất giống cô ấy.”Trịnh Thắng Lợi không hiểu nổi, hoa thơm có ở khắp nơi, sao phải đơn phương một bông hoa làm gì.Tống Thời Hạ không về nhà ngay sau khi thi, mấy ngày trước cô đã hẹn với Diêu Tuyết, hôm nay thi xong sẽ ăn cơm cùng cô ấy.Diêu Tuyết chọn một khách sạn quốc tế, chuyên tiếp khách nước ngoài, người dân địa phương không thể vào được, trừ khi ăn mặc trang trọng thì mới được vào. 

Chương 428: Chương 428