Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 430: Chương 430
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Nhà và khu nhà xưởng của nhà họ Tống vừa mới xây xong.Tống gia thôn lại đón một lứa khách không ai chào đón.Mắt của bốn người đứng ở cửa thôn sáng rực lên.“Thằng Hoàng lười? Sao bây lại về thế? Mẹ bây đâu?”Hoàng lười chính là kẻ từng hại Tống Thu Sinh, về sau đi ôm chân ông chủ lớn khác.DTVVốn dĩ gã còn tưởng là sau này mình sẽ phát tài, ăn ngon uống sướng, nở mày nở mặt.Ai ngờ ông chủ mất đồ, điều tra ra là gã lấy, còn lôi ra được từ dưới gầm giường của gã.Gã phải móc hết toàn bộ tiền bạc trên người ra mới được yên thân.Ông chủ thường tiện tay ném đồ gì đó thưởng cho đám đàn em, gã cũng nhờ vậy mà thỉnh thoảng lấy ít hoa quả hoặc điểm tâm ở nhà ông chủ.Gã cũng từng trộm báo với áo sơ mi của ông chủ, lúc trước không làm sao hết, nào ngờ lần này lại xui xẻo bị bắt quả tang.Hoàng lười tức giận nói, “Mẹ tôi đi ở đằng sau, tôi về nhà trước.”Mấy bà thím nhìn nhau, không phải thằng Hoàng lười này phát tài rồi à, còn đón bà Hoàng lên thành phố?Nói là lên đó hưởng phúc cơ mà, nhà cửa dưới quê cũng bán từ đời nào rồi, bây giờ về rồi ở đâu?Hoàng lười về đến cửa nhà mới nhớ gã đã bán đổ bán tháo căn nhà ở quê.Lúc đó gã ghét bỏ căn nhà này dột nát quá rồi nên bán luôn với giá 50 đồng.Ruộng đồng thì giao cho người trong thôn nhận thầu. Bà Hoàng tập tễnh đi theo ở phía sau, thằng con cố ý đi nhanh, không chờ bà ta.Bà ta cũng không hiểu tại sao đang yên đang lành lại thành ra như thế.Lúc trước ở trong thành phố còn có người làm nấu cơm dọn dẹp cho.Ai ngờ có cả đám người kéo tới nói con trai bà ta trộm gì đó, đòi xét nhà, tìm ra quần áo và giày da của ông chủ.Hai mẹ con bị đuổi cổ ra đường, ngay cả tiền ngồi xe về nhà cũng là con trai đi mượn.Hưởng phúc chưa được một năm đã phải ngoe nguẩy dắt díu nhau về quê.Bà Hoàng vẫn quen thói mỉm cười, trông cứ như đại gia về quê chào hỏi bà con ấy, trông vừa buồn cười lại đáng thương.Nhà cửa không còn nữa, bà Hoàng lại tới nhà trưởng thôn ăn vạ.Bà ta khóc lóc nói hai người mẹ góa con côi lên thành phố làm việc, nào ngờ quay về quê thì đến cái nhà cũng không có.Trưởng thôn chịu không nổi, bèn móc tờ giấy cam kết ngày xưa ra.“Nhà cửa là hai mẹ con bà tự nguyện bán đi, tiền cũng lấy rồi, bây giờ muốn đòi lại nhà cũng phải xem gia chủ hiện tại có đồng ý hay không, hai bên tự đi mà trao đổi với nhau.Nhà bà lấy tiền rồi, đâu thể nào khóc than vài câu rồi nói đòi lại là đòi lại được, làm vậy sau này ai còn dám tìm cán bộ thôn như chúng tôi ký giấy đảm bảo nữa.”Bà Hoàng thấy ăn vạ không được thì về ăn vạ trước cửa nhà cũ, khóc lóc chửi bới khiến người mua nhà không được yên tĩnh.Có thanh niên trong thôn không ưa, đứng ra chỉ trích chuyện lúc trước Hoàng lười đã phản bội Tống Thu Sinh nên mới được lòng ông chủ lớn.Nếu không tại Hoàng lười thì việc làm ăn của bọn họ sẽ không gặp vấn đề.Bọn họ bị Hoàng lười bán đứng, mất hết vốn liếng, lại còn gặp hỏa hoạn mất hết hàng hóa, sau này phải đi phụ hồ nửa năm mới có tiền về quê.
Nhà và khu nhà xưởng của nhà họ Tống vừa mới xây xong.
Tống gia thôn lại đón một lứa khách không ai chào đón.
Mắt của bốn người đứng ở cửa thôn sáng rực lên.
“Thằng Hoàng lười? Sao bây lại về thế? Mẹ bây đâu?”
Hoàng lười chính là kẻ từng hại Tống Thu Sinh, về sau đi ôm chân ông chủ lớn khác.
DTV
Vốn dĩ gã còn tưởng là sau này mình sẽ phát tài, ăn ngon uống sướng, nở mày nở mặt.
Ai ngờ ông chủ mất đồ, điều tra ra là gã lấy, còn lôi ra được từ dưới gầm giường của gã.
Gã phải móc hết toàn bộ tiền bạc trên người ra mới được yên thân.
Ông chủ thường tiện tay ném đồ gì đó thưởng cho đám đàn em, gã cũng nhờ vậy mà thỉnh thoảng lấy ít hoa quả hoặc điểm tâm ở nhà ông chủ.
Gã cũng từng trộm báo với áo sơ mi của ông chủ, lúc trước không làm sao hết, nào ngờ lần này lại xui xẻo bị bắt quả tang.
Hoàng lười tức giận nói, “Mẹ tôi đi ở đằng sau, tôi về nhà trước.”
Mấy bà thím nhìn nhau, không phải thằng Hoàng lười này phát tài rồi à, còn đón bà Hoàng lên thành phố?
Nói là lên đó hưởng phúc cơ mà, nhà cửa dưới quê cũng bán từ đời nào rồi, bây giờ về rồi ở đâu?
Hoàng lười về đến cửa nhà mới nhớ gã đã bán đổ bán tháo căn nhà ở quê.
Lúc đó gã ghét bỏ căn nhà này dột nát quá rồi nên bán luôn với giá 50 đồng.
Ruộng đồng thì giao cho người trong thôn nhận thầu.
Bà Hoàng tập tễnh đi theo ở phía sau, thằng con cố ý đi nhanh, không chờ bà ta.
Bà ta cũng không hiểu tại sao đang yên đang lành lại thành ra như thế.
Lúc trước ở trong thành phố còn có người làm nấu cơm dọn dẹp cho.
Ai ngờ có cả đám người kéo tới nói con trai bà ta trộm gì đó, đòi xét nhà, tìm ra quần áo và giày da của ông chủ.
Hai mẹ con bị đuổi cổ ra đường, ngay cả tiền ngồi xe về nhà cũng là con trai đi mượn.
Hưởng phúc chưa được một năm đã phải ngoe nguẩy dắt díu nhau về quê.
Bà Hoàng vẫn quen thói mỉm cười, trông cứ như đại gia về quê chào hỏi bà con ấy, trông vừa buồn cười lại đáng thương.
Nhà cửa không còn nữa, bà Hoàng lại tới nhà trưởng thôn ăn vạ.
Bà ta khóc lóc nói hai người mẹ góa con côi lên thành phố làm việc, nào ngờ quay về quê thì đến cái nhà cũng không có.
Trưởng thôn chịu không nổi, bèn móc tờ giấy cam kết ngày xưa ra.
“Nhà cửa là hai mẹ con bà tự nguyện bán đi, tiền cũng lấy rồi, bây giờ muốn đòi lại nhà cũng phải xem gia chủ hiện tại có đồng ý hay không, hai bên tự đi mà trao đổi với nhau.
Nhà bà lấy tiền rồi, đâu thể nào khóc than vài câu rồi nói đòi lại là đòi lại được, làm vậy sau này ai còn dám tìm cán bộ thôn như chúng tôi ký giấy đảm bảo nữa.”
Bà Hoàng thấy ăn vạ không được thì về ăn vạ trước cửa nhà cũ, khóc lóc chửi bới khiến người mua nhà không được yên tĩnh.
Có thanh niên trong thôn không ưa, đứng ra chỉ trích chuyện lúc trước Hoàng lười đã phản bội Tống Thu Sinh nên mới được lòng ông chủ lớn.
Nếu không tại Hoàng lười thì việc làm ăn của bọn họ sẽ không gặp vấn đề.
Bọn họ bị Hoàng lười bán đứng, mất hết vốn liếng, lại còn gặp hỏa hoạn mất hết hàng hóa, sau này phải đi phụ hồ nửa năm mới có tiền về quê.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Nhà và khu nhà xưởng của nhà họ Tống vừa mới xây xong.Tống gia thôn lại đón một lứa khách không ai chào đón.Mắt của bốn người đứng ở cửa thôn sáng rực lên.“Thằng Hoàng lười? Sao bây lại về thế? Mẹ bây đâu?”Hoàng lười chính là kẻ từng hại Tống Thu Sinh, về sau đi ôm chân ông chủ lớn khác.DTVVốn dĩ gã còn tưởng là sau này mình sẽ phát tài, ăn ngon uống sướng, nở mày nở mặt.Ai ngờ ông chủ mất đồ, điều tra ra là gã lấy, còn lôi ra được từ dưới gầm giường của gã.Gã phải móc hết toàn bộ tiền bạc trên người ra mới được yên thân.Ông chủ thường tiện tay ném đồ gì đó thưởng cho đám đàn em, gã cũng nhờ vậy mà thỉnh thoảng lấy ít hoa quả hoặc điểm tâm ở nhà ông chủ.Gã cũng từng trộm báo với áo sơ mi của ông chủ, lúc trước không làm sao hết, nào ngờ lần này lại xui xẻo bị bắt quả tang.Hoàng lười tức giận nói, “Mẹ tôi đi ở đằng sau, tôi về nhà trước.”Mấy bà thím nhìn nhau, không phải thằng Hoàng lười này phát tài rồi à, còn đón bà Hoàng lên thành phố?Nói là lên đó hưởng phúc cơ mà, nhà cửa dưới quê cũng bán từ đời nào rồi, bây giờ về rồi ở đâu?Hoàng lười về đến cửa nhà mới nhớ gã đã bán đổ bán tháo căn nhà ở quê.Lúc đó gã ghét bỏ căn nhà này dột nát quá rồi nên bán luôn với giá 50 đồng.Ruộng đồng thì giao cho người trong thôn nhận thầu. Bà Hoàng tập tễnh đi theo ở phía sau, thằng con cố ý đi nhanh, không chờ bà ta.Bà ta cũng không hiểu tại sao đang yên đang lành lại thành ra như thế.Lúc trước ở trong thành phố còn có người làm nấu cơm dọn dẹp cho.Ai ngờ có cả đám người kéo tới nói con trai bà ta trộm gì đó, đòi xét nhà, tìm ra quần áo và giày da của ông chủ.Hai mẹ con bị đuổi cổ ra đường, ngay cả tiền ngồi xe về nhà cũng là con trai đi mượn.Hưởng phúc chưa được một năm đã phải ngoe nguẩy dắt díu nhau về quê.Bà Hoàng vẫn quen thói mỉm cười, trông cứ như đại gia về quê chào hỏi bà con ấy, trông vừa buồn cười lại đáng thương.Nhà cửa không còn nữa, bà Hoàng lại tới nhà trưởng thôn ăn vạ.Bà ta khóc lóc nói hai người mẹ góa con côi lên thành phố làm việc, nào ngờ quay về quê thì đến cái nhà cũng không có.Trưởng thôn chịu không nổi, bèn móc tờ giấy cam kết ngày xưa ra.“Nhà cửa là hai mẹ con bà tự nguyện bán đi, tiền cũng lấy rồi, bây giờ muốn đòi lại nhà cũng phải xem gia chủ hiện tại có đồng ý hay không, hai bên tự đi mà trao đổi với nhau.Nhà bà lấy tiền rồi, đâu thể nào khóc than vài câu rồi nói đòi lại là đòi lại được, làm vậy sau này ai còn dám tìm cán bộ thôn như chúng tôi ký giấy đảm bảo nữa.”Bà Hoàng thấy ăn vạ không được thì về ăn vạ trước cửa nhà cũ, khóc lóc chửi bới khiến người mua nhà không được yên tĩnh.Có thanh niên trong thôn không ưa, đứng ra chỉ trích chuyện lúc trước Hoàng lười đã phản bội Tống Thu Sinh nên mới được lòng ông chủ lớn.Nếu không tại Hoàng lười thì việc làm ăn của bọn họ sẽ không gặp vấn đề.Bọn họ bị Hoàng lười bán đứng, mất hết vốn liếng, lại còn gặp hỏa hoạn mất hết hàng hóa, sau này phải đi phụ hồ nửa năm mới có tiền về quê.