Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 445: Chương 445
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Trong lòng bà Tống buồn bực, sao còn có người không thích ăn thịt gà chứ?Tống Thu Sinh biết tại sao, từ nhỏ đến lớn Diêu Tuyết đã ăn chán thịt rồi cho nên không thích ăn thịt nữa, lời này sẽ không nói với ba mẹ, sợ dọa bọn họ.Trên bàn ăn, mọi người lại nói đến chuyện nuôi chó.“Không phải năm mới đến thăm nhà họ hàng sao, mẹ thấy con ch.ó nhà cô ấy to bụng, bây giờ chắc sắp sinh chó con rồi.”“Hay là ăn cơm xong bảo ba con đi xem, nếu có thì bắt hai con về nuôi.”Diêu Tuyết vừa ăn vừa tò mò nghe bọn họ nói chuyện.“Nuôi chó để trông nhà ạ?”Tống Thu Sinh nhíu mày nhưng không có nhiều cảm xúc lắm: “Ừ, ba mẹ anh phát hiện nhà thiếu hai con gà, không biết bị mất từ khi nào.”“Có phải bay đi rồi không? Không phải gà biết bay sao?”Bà Tống cười khanh khách giải thích: “Gà vịt ăn no sẽ không bay đi, nó quen nhà rồi.”Diêu Tuyết không giúp được gì, cô im lặng ăn cơm, sao ngay cả rau luộc mà cũng ngon thế?Cô ấy là người phía nam, đầu bếp nhà hàng cũng thường làm món rau luộc.Lúc trước thấy rau xanh trên bàn cô ấy còn ngạc nhiên, mặc dù không phải chính tông nhưng cũng rất ngon.Bà Tống thấy cô thích ăn: “Thu Sinh nói cháu thích ăn mấy món thanh đạm, rau này mới hái trong vườn hồi sáng đó.”Diêu Tuyết ăn cơm chỉ ăn no tám phần, hôm nay lại ăn đến no căng bụng.“Bác ơi, tay nghề của bác siêu quá, còn giỏi hơn đầu bếp nhà... ba cháu nhiều.” Cô ấy thật lòng khen ngợi.Bà Tống cười tít mắt lại. “Nếu cháu thích thì sau này thường xuyên đến đây, cứ xem nơi này như nhà mình.”Diêu Tuyết hiếm khi ngượng ngùng mà gật đầu.Ăn cơm xong cô muốn giúp đỡ dọn dẹp nhưng bà Tống bảo cô ấy cứ nghỉ ngơi đi.Tống Thu Sinh ở cùng phòng với em trai ở tầng một, phụ nữ trong nhà thì ở tầng hai, một nửa tầng ba là nơi để đồ.“Tiểu Tuyết ngủ trên tầng đi, chị cả thằng bé không thường về đây, chăn đệm đã giặt sạch rồi, năm sau mới mua chăn đệm mới.”Tống Thu Sinh giúp Diêu Tuyết xách hành lý lên, cô ấy mang theo ba vali hành lý đến, đều là quần áo và phụ kiện đi cùng với đồ dùng sinh hoạt của cô ấy.Bà Tống sửng sốt nhưng không nói gì, đồ của người ta muốn mang bao nhiêu mà chẳng được.Bà ấy nhìn máy ảnh tùy tiện để một chỗ, bà Tống hốt hoảng cầm lên rồi đặt lên bàn vuông.“Con bé này thật là, chiếc máy ảnh này rất đắt tiền, phải cẩn thận kẻo hỏng chứ.”Diêu Tuyết cởi giày cao gót ra, thay đôi giày bệt vào.“Mẹ anh nhiệt tình quá, nấu cơm cũng ngon, chúng ta ở đây thêm mấy ngày đi.”Dù sao dự án cũng đã kết thúc nên cô ấy không vội quay về.DTVTống Thu Sinh giúp cô ấy mở vali đựng giày ra, xếp những đôi giày ra dưới gầm giường.“Khi nào em muốn về thì lúc đó anh về, anh nghe em cả. Em còn chưa ăn cơm em gái anh nấu.Dịp tết nguyên đán mẹ anh mới cải thiện tay nghề đấy, tất cả đều do em gái anh dạy bà ấy.”Diêu Tuyết ngồi bên giường ôm mặt: “Thật sao? Lần sau em có thể đến nhà em gái anh ăn cơm không?”Nếu cô ấy biết trước thì hôm đó đã không từ chối, cô ấy lo sẽ làm phiền em gái ôn tập nên không ở lại lâu.“Được chứ, em ấy còn muốn mời em ăn bữa cơm nữa mà. Em muốn trồng cây không?”
Trong lòng bà Tống buồn bực, sao còn có người không thích ăn thịt gà chứ?
Tống Thu Sinh biết tại sao, từ nhỏ đến lớn Diêu Tuyết đã ăn chán thịt rồi cho nên không thích ăn thịt nữa, lời này sẽ không nói với ba mẹ, sợ dọa bọn họ.
Trên bàn ăn, mọi người lại nói đến chuyện nuôi chó.
“Không phải năm mới đến thăm nhà họ hàng sao, mẹ thấy con ch.ó nhà cô ấy to bụng, bây giờ chắc sắp sinh chó con rồi.”
“Hay là ăn cơm xong bảo ba con đi xem, nếu có thì bắt hai con về nuôi.”
Diêu Tuyết vừa ăn vừa tò mò nghe bọn họ nói chuyện.
“Nuôi chó để trông nhà ạ?”
Tống Thu Sinh nhíu mày nhưng không có nhiều cảm xúc lắm: “Ừ, ba mẹ anh phát hiện nhà thiếu hai con gà, không biết bị mất từ khi nào.”
“Có phải bay đi rồi không? Không phải gà biết bay sao?”
Bà Tống cười khanh khách giải thích: “Gà vịt ăn no sẽ không bay đi, nó quen nhà rồi.”
Diêu Tuyết không giúp được gì, cô im lặng ăn cơm, sao ngay cả rau luộc mà cũng ngon thế?
Cô ấy là người phía nam, đầu bếp nhà hàng cũng thường làm món rau luộc.
Lúc trước thấy rau xanh trên bàn cô ấy còn ngạc nhiên, mặc dù không phải chính tông nhưng cũng rất ngon.
Bà Tống thấy cô thích ăn: “Thu Sinh nói cháu thích ăn mấy món thanh đạm, rau này mới hái trong vườn hồi sáng đó.”
Diêu Tuyết ăn cơm chỉ ăn no tám phần, hôm nay lại ăn đến no căng bụng.
“Bác ơi, tay nghề của bác siêu quá, còn giỏi hơn đầu bếp nhà... ba cháu nhiều.” Cô ấy thật lòng khen ngợi.
Bà Tống cười tít mắt lại.
“Nếu cháu thích thì sau này thường xuyên đến đây, cứ xem nơi này như nhà mình.”
Diêu Tuyết hiếm khi ngượng ngùng mà gật đầu.
Ăn cơm xong cô muốn giúp đỡ dọn dẹp nhưng bà Tống bảo cô ấy cứ nghỉ ngơi đi.
Tống Thu Sinh ở cùng phòng với em trai ở tầng một, phụ nữ trong nhà thì ở tầng hai, một nửa tầng ba là nơi để đồ.
“Tiểu Tuyết ngủ trên tầng đi, chị cả thằng bé không thường về đây, chăn đệm đã giặt sạch rồi, năm sau mới mua chăn đệm mới.”
Tống Thu Sinh giúp Diêu Tuyết xách hành lý lên, cô ấy mang theo ba vali hành lý đến, đều là quần áo và phụ kiện đi cùng với đồ dùng sinh hoạt của cô ấy.
Bà Tống sửng sốt nhưng không nói gì, đồ của người ta muốn mang bao nhiêu mà chẳng được.
Bà ấy nhìn máy ảnh tùy tiện để một chỗ, bà Tống hốt hoảng cầm lên rồi đặt lên bàn vuông.
“Con bé này thật là, chiếc máy ảnh này rất đắt tiền, phải cẩn thận kẻo hỏng chứ.”
Diêu Tuyết cởi giày cao gót ra, thay đôi giày bệt vào.
“Mẹ anh nhiệt tình quá, nấu cơm cũng ngon, chúng ta ở đây thêm mấy ngày đi.”
Dù sao dự án cũng đã kết thúc nên cô ấy không vội quay về.
DTV
Tống Thu Sinh giúp cô ấy mở vali đựng giày ra, xếp những đôi giày ra dưới gầm giường.
“Khi nào em muốn về thì lúc đó anh về, anh nghe em cả. Em còn chưa ăn cơm em gái anh nấu.
Dịp tết nguyên đán mẹ anh mới cải thiện tay nghề đấy, tất cả đều do em gái anh dạy bà ấy.”
Diêu Tuyết ngồi bên giường ôm mặt: “Thật sao? Lần sau em có thể đến nhà em gái anh ăn cơm không?”
Nếu cô ấy biết trước thì hôm đó đã không từ chối, cô ấy lo sẽ làm phiền em gái ôn tập nên không ở lại lâu.
“Được chứ, em ấy còn muốn mời em ăn bữa cơm nữa mà. Em muốn trồng cây không?”
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Trong lòng bà Tống buồn bực, sao còn có người không thích ăn thịt gà chứ?Tống Thu Sinh biết tại sao, từ nhỏ đến lớn Diêu Tuyết đã ăn chán thịt rồi cho nên không thích ăn thịt nữa, lời này sẽ không nói với ba mẹ, sợ dọa bọn họ.Trên bàn ăn, mọi người lại nói đến chuyện nuôi chó.“Không phải năm mới đến thăm nhà họ hàng sao, mẹ thấy con ch.ó nhà cô ấy to bụng, bây giờ chắc sắp sinh chó con rồi.”“Hay là ăn cơm xong bảo ba con đi xem, nếu có thì bắt hai con về nuôi.”Diêu Tuyết vừa ăn vừa tò mò nghe bọn họ nói chuyện.“Nuôi chó để trông nhà ạ?”Tống Thu Sinh nhíu mày nhưng không có nhiều cảm xúc lắm: “Ừ, ba mẹ anh phát hiện nhà thiếu hai con gà, không biết bị mất từ khi nào.”“Có phải bay đi rồi không? Không phải gà biết bay sao?”Bà Tống cười khanh khách giải thích: “Gà vịt ăn no sẽ không bay đi, nó quen nhà rồi.”Diêu Tuyết không giúp được gì, cô im lặng ăn cơm, sao ngay cả rau luộc mà cũng ngon thế?Cô ấy là người phía nam, đầu bếp nhà hàng cũng thường làm món rau luộc.Lúc trước thấy rau xanh trên bàn cô ấy còn ngạc nhiên, mặc dù không phải chính tông nhưng cũng rất ngon.Bà Tống thấy cô thích ăn: “Thu Sinh nói cháu thích ăn mấy món thanh đạm, rau này mới hái trong vườn hồi sáng đó.”Diêu Tuyết ăn cơm chỉ ăn no tám phần, hôm nay lại ăn đến no căng bụng.“Bác ơi, tay nghề của bác siêu quá, còn giỏi hơn đầu bếp nhà... ba cháu nhiều.” Cô ấy thật lòng khen ngợi.Bà Tống cười tít mắt lại. “Nếu cháu thích thì sau này thường xuyên đến đây, cứ xem nơi này như nhà mình.”Diêu Tuyết hiếm khi ngượng ngùng mà gật đầu.Ăn cơm xong cô muốn giúp đỡ dọn dẹp nhưng bà Tống bảo cô ấy cứ nghỉ ngơi đi.Tống Thu Sinh ở cùng phòng với em trai ở tầng một, phụ nữ trong nhà thì ở tầng hai, một nửa tầng ba là nơi để đồ.“Tiểu Tuyết ngủ trên tầng đi, chị cả thằng bé không thường về đây, chăn đệm đã giặt sạch rồi, năm sau mới mua chăn đệm mới.”Tống Thu Sinh giúp Diêu Tuyết xách hành lý lên, cô ấy mang theo ba vali hành lý đến, đều là quần áo và phụ kiện đi cùng với đồ dùng sinh hoạt của cô ấy.Bà Tống sửng sốt nhưng không nói gì, đồ của người ta muốn mang bao nhiêu mà chẳng được.Bà ấy nhìn máy ảnh tùy tiện để một chỗ, bà Tống hốt hoảng cầm lên rồi đặt lên bàn vuông.“Con bé này thật là, chiếc máy ảnh này rất đắt tiền, phải cẩn thận kẻo hỏng chứ.”Diêu Tuyết cởi giày cao gót ra, thay đôi giày bệt vào.“Mẹ anh nhiệt tình quá, nấu cơm cũng ngon, chúng ta ở đây thêm mấy ngày đi.”Dù sao dự án cũng đã kết thúc nên cô ấy không vội quay về.DTVTống Thu Sinh giúp cô ấy mở vali đựng giày ra, xếp những đôi giày ra dưới gầm giường.“Khi nào em muốn về thì lúc đó anh về, anh nghe em cả. Em còn chưa ăn cơm em gái anh nấu.Dịp tết nguyên đán mẹ anh mới cải thiện tay nghề đấy, tất cả đều do em gái anh dạy bà ấy.”Diêu Tuyết ngồi bên giường ôm mặt: “Thật sao? Lần sau em có thể đến nhà em gái anh ăn cơm không?”Nếu cô ấy biết trước thì hôm đó đã không từ chối, cô ấy lo sẽ làm phiền em gái ôn tập nên không ở lại lâu.“Được chứ, em ấy còn muốn mời em ăn bữa cơm nữa mà. Em muốn trồng cây không?”