Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 450: Chương 450
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Quý Yên Nhiên cười hì hì:“Chị dâu con là tốt nhất, nấu ăn ngon, lại còn tốt bụng dịu dàng, may mà chị ấy làm chị dâu con.”Cứ nhớ lại ngày xưa thì cô ấy lại muốn tự tát cho mình vài cái, bị Vu Phương dắt mũi đi lòng vòng, còn ngốc nghếch chất vấn anh trai mình tại sao lại không chịu cưới Vu Phương.Nếu người vừa hẹp hòi lại nhạy cảm như Vu Phương mà thành chị dâu của cô ấy...Nghĩ tới thôi cô ấy đã hoảng sợ rùng mình rồi.Hàn Dung vỗ tay phủi bùn: “Được rồi, để mẹ đi nấu cơm cho con.”Quý Yên Nhiên bấm điện thoại, trong lòng sắp xếp từ ngữ.Nếu chị dâu biết Vu Phương đã từ bỏ anh trai rồi, nhất định sẽ vui lắm cho mà xem.Nhưng chờ một hồi mà đầu dây bên kia vẫn bận, Quý Yên Nhiên lập tức nhụt chí, không được buôn dưa lê với chị dâu, buồn quá đi mất.Tống Thời Hạ đang ở nhà làm bánh lá ngải, bên tai là tiếng nói chuyện rôm rả.Sắp tới Thanh Minh rồi, đúng lúc cô có làm ít bánh lá ngải.Tống Thời Hạ làm bánh lá ngải sớm là để bản thân và mấy đứa nhỏ ăn đỡ thèm, còn là để biếu cho thím Phùng, nhà hiệu trưởng Hồ ở bên cạnh, mẹ chồng, chị cả và các giáo viên đã dạy cô học nữa.Tính ra số lượng cũng không ít.Tự mình làm bánh lá ngải thích hợp tặng cho các giáo sư chuyên nghiên cứu học vấn hơn, cũng phù hợp hơn đi mua rượu hoặc t.h.u.ố.c lá ở hợp tác xã mua bán.Nghe nói mấy vị ấy đều là giáo viên cũ của giáo sư Quý, bởi vậy nên quà cáp cũng phải có tâm hơn mới được.Bên kia đầu dây điện thoại, Diêu Tuyết vẫn đang hưng phấn nói chuyện. Cô nghe Diêu Tuyết nói với người ta là mình không thiếu tiền, gọi điện hơn 10 đồng cũng chẳng sao.Điện thoại là để nói chuyện phiếm mà, chắc là nói với bà chủ tiệm tạp hóa rồi đây.Tống Thời Hạ bèn hỏi: “Anh, chị dâu đang nói chuyện với ai thế?”Giọng điệu của Tống Thu Sinh có vẻ gian manh:“Ông chủ tiệm tạp hóa sợ bọn anh gọi điện thoại quá tiền, Diêu Tuyết đưa cho họ hai tờ 10 đồng luôn.”Quả nhiên, đúng như cô đoán mà.“Cây ăn quả đã trồng rồi nhé, anh cảm thấy sau này đại đội mình sẽ quy hoạch diện tích trồng vườn cây ăn quả rồi.Anh thấy cây này kiểu gì cũng phải nửa năm nữa mới bén rễ, thế mà mới tưới nước vài cái đã tươi tốt y như cây trồng sẵn ở đây từ đầu ấy, không cần chăm bón kỹ nó cũng sống được.”Tống Thời Hạ cũng chẳng vội.“Anh à, bán hết rau củ trong thôn chưa, phải để bà con có tiền cầm mới được chứ.”“Bán hết từ mấy ngày trước rồi, kéo lên tỉnh bán hết cả rồi.”“Anh thống kê đại khái xem trong đại đội có bao nhiêu người muốn làm với mình, ai không chắc thì đừng cho họ theo, mắc công sau này lại hối hận.”Tống Thu Sinh cũng ghi nhớ việc này.“Được rồi, anh nghe ý em hết.”DTVTống Thời Hạ lại nhớ tới một chuyện, “Đúng rồi, đã bắt được người mà mọi người nói chưa?”Hai hôm trước cô nhận được điện thoại của gia đình, nói là gặp trộm, bị mất hai con gà, đến lần thứ ba thì bị anh trai cô bắt quả tang.
Quý Yên Nhiên cười hì hì:
“Chị dâu con là tốt nhất, nấu ăn ngon, lại còn tốt bụng dịu dàng, may mà chị ấy làm chị dâu con.”
Cứ nhớ lại ngày xưa thì cô ấy lại muốn tự tát cho mình vài cái, bị Vu Phương dắt mũi đi lòng vòng, còn ngốc nghếch chất vấn anh trai mình tại sao lại không chịu cưới Vu Phương.
Nếu người vừa hẹp hòi lại nhạy cảm như Vu Phương mà thành chị dâu của cô ấy...
Nghĩ tới thôi cô ấy đã hoảng sợ rùng mình rồi.
Hàn Dung vỗ tay phủi bùn: “Được rồi, để mẹ đi nấu cơm cho con.”
Quý Yên Nhiên bấm điện thoại, trong lòng sắp xếp từ ngữ.
Nếu chị dâu biết Vu Phương đã từ bỏ anh trai rồi, nhất định sẽ vui lắm cho mà xem.
Nhưng chờ một hồi mà đầu dây bên kia vẫn bận, Quý Yên Nhiên lập tức nhụt chí, không được buôn dưa lê với chị dâu, buồn quá đi mất.
Tống Thời Hạ đang ở nhà làm bánh lá ngải, bên tai là tiếng nói chuyện rôm rả.
Sắp tới Thanh Minh rồi, đúng lúc cô có làm ít bánh lá ngải.
Tống Thời Hạ làm bánh lá ngải sớm là để bản thân và mấy đứa nhỏ ăn đỡ thèm, còn là để biếu cho thím Phùng, nhà hiệu trưởng Hồ ở bên cạnh, mẹ chồng, chị cả và các giáo viên đã dạy cô học nữa.
Tính ra số lượng cũng không ít.
Tự mình làm bánh lá ngải thích hợp tặng cho các giáo sư chuyên nghiên cứu học vấn hơn, cũng phù hợp hơn đi mua rượu hoặc t.h.u.ố.c lá ở hợp tác xã mua bán.
Nghe nói mấy vị ấy đều là giáo viên cũ của giáo sư Quý, bởi vậy nên quà cáp cũng phải có tâm hơn mới được.
Bên kia đầu dây điện thoại, Diêu Tuyết vẫn đang hưng phấn nói chuyện.
Cô nghe Diêu Tuyết nói với người ta là mình không thiếu tiền, gọi điện hơn 10 đồng cũng chẳng sao.
Điện thoại là để nói chuyện phiếm mà, chắc là nói với bà chủ tiệm tạp hóa rồi đây.
Tống Thời Hạ bèn hỏi: “Anh, chị dâu đang nói chuyện với ai thế?”
Giọng điệu của Tống Thu Sinh có vẻ gian manh:
“Ông chủ tiệm tạp hóa sợ bọn anh gọi điện thoại quá tiền, Diêu Tuyết đưa cho họ hai tờ 10 đồng luôn.”
Quả nhiên, đúng như cô đoán mà.
“Cây ăn quả đã trồng rồi nhé, anh cảm thấy sau này đại đội mình sẽ quy hoạch diện tích trồng vườn cây ăn quả rồi.
Anh thấy cây này kiểu gì cũng phải nửa năm nữa mới bén rễ, thế mà mới tưới nước vài cái đã tươi tốt y như cây trồng sẵn ở đây từ đầu ấy, không cần chăm bón kỹ nó cũng sống được.”
Tống Thời Hạ cũng chẳng vội.
“Anh à, bán hết rau củ trong thôn chưa, phải để bà con có tiền cầm mới được chứ.”
“Bán hết từ mấy ngày trước rồi, kéo lên tỉnh bán hết cả rồi.”
“Anh thống kê đại khái xem trong đại đội có bao nhiêu người muốn làm với mình, ai không chắc thì đừng cho họ theo, mắc công sau này lại hối hận.”
Tống Thu Sinh cũng ghi nhớ việc này.
“Được rồi, anh nghe ý em hết.”
DTV
Tống Thời Hạ lại nhớ tới một chuyện, “Đúng rồi, đã bắt được người mà mọi người nói chưa?”
Hai hôm trước cô nhận được điện thoại của gia đình, nói là gặp trộm, bị mất hai con gà, đến lần thứ ba thì bị anh trai cô bắt quả tang.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Quý Yên Nhiên cười hì hì:“Chị dâu con là tốt nhất, nấu ăn ngon, lại còn tốt bụng dịu dàng, may mà chị ấy làm chị dâu con.”Cứ nhớ lại ngày xưa thì cô ấy lại muốn tự tát cho mình vài cái, bị Vu Phương dắt mũi đi lòng vòng, còn ngốc nghếch chất vấn anh trai mình tại sao lại không chịu cưới Vu Phương.Nếu người vừa hẹp hòi lại nhạy cảm như Vu Phương mà thành chị dâu của cô ấy...Nghĩ tới thôi cô ấy đã hoảng sợ rùng mình rồi.Hàn Dung vỗ tay phủi bùn: “Được rồi, để mẹ đi nấu cơm cho con.”Quý Yên Nhiên bấm điện thoại, trong lòng sắp xếp từ ngữ.Nếu chị dâu biết Vu Phương đã từ bỏ anh trai rồi, nhất định sẽ vui lắm cho mà xem.Nhưng chờ một hồi mà đầu dây bên kia vẫn bận, Quý Yên Nhiên lập tức nhụt chí, không được buôn dưa lê với chị dâu, buồn quá đi mất.Tống Thời Hạ đang ở nhà làm bánh lá ngải, bên tai là tiếng nói chuyện rôm rả.Sắp tới Thanh Minh rồi, đúng lúc cô có làm ít bánh lá ngải.Tống Thời Hạ làm bánh lá ngải sớm là để bản thân và mấy đứa nhỏ ăn đỡ thèm, còn là để biếu cho thím Phùng, nhà hiệu trưởng Hồ ở bên cạnh, mẹ chồng, chị cả và các giáo viên đã dạy cô học nữa.Tính ra số lượng cũng không ít.Tự mình làm bánh lá ngải thích hợp tặng cho các giáo sư chuyên nghiên cứu học vấn hơn, cũng phù hợp hơn đi mua rượu hoặc t.h.u.ố.c lá ở hợp tác xã mua bán.Nghe nói mấy vị ấy đều là giáo viên cũ của giáo sư Quý, bởi vậy nên quà cáp cũng phải có tâm hơn mới được.Bên kia đầu dây điện thoại, Diêu Tuyết vẫn đang hưng phấn nói chuyện. Cô nghe Diêu Tuyết nói với người ta là mình không thiếu tiền, gọi điện hơn 10 đồng cũng chẳng sao.Điện thoại là để nói chuyện phiếm mà, chắc là nói với bà chủ tiệm tạp hóa rồi đây.Tống Thời Hạ bèn hỏi: “Anh, chị dâu đang nói chuyện với ai thế?”Giọng điệu của Tống Thu Sinh có vẻ gian manh:“Ông chủ tiệm tạp hóa sợ bọn anh gọi điện thoại quá tiền, Diêu Tuyết đưa cho họ hai tờ 10 đồng luôn.”Quả nhiên, đúng như cô đoán mà.“Cây ăn quả đã trồng rồi nhé, anh cảm thấy sau này đại đội mình sẽ quy hoạch diện tích trồng vườn cây ăn quả rồi.Anh thấy cây này kiểu gì cũng phải nửa năm nữa mới bén rễ, thế mà mới tưới nước vài cái đã tươi tốt y như cây trồng sẵn ở đây từ đầu ấy, không cần chăm bón kỹ nó cũng sống được.”Tống Thời Hạ cũng chẳng vội.“Anh à, bán hết rau củ trong thôn chưa, phải để bà con có tiền cầm mới được chứ.”“Bán hết từ mấy ngày trước rồi, kéo lên tỉnh bán hết cả rồi.”“Anh thống kê đại khái xem trong đại đội có bao nhiêu người muốn làm với mình, ai không chắc thì đừng cho họ theo, mắc công sau này lại hối hận.”Tống Thu Sinh cũng ghi nhớ việc này.“Được rồi, anh nghe ý em hết.”DTVTống Thời Hạ lại nhớ tới một chuyện, “Đúng rồi, đã bắt được người mà mọi người nói chưa?”Hai hôm trước cô nhận được điện thoại của gia đình, nói là gặp trộm, bị mất hai con gà, đến lần thứ ba thì bị anh trai cô bắt quả tang.