Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 467: Chương 467
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tô Ái Dân cảm thấy mình mới biết anh ngày đầu vậy.Đây chính là giáo sư Quý không biết giao tiếp, tạo quan hệ với người khác sao? Đối xử với ba mẹ vợ chẳng khác nào ba mẹ ruột cả.Nhưng điều này cũng chứng minh rằng tính cách của giáo sư Quý rất tốt, bề ngoài lạnh lùng làm người ta cảm thấy xa cách nhưng thật ra lại âm thầm quan tâm, hiếu thảo với người lớn.Anh ta lại thêm vài điểm vào phần đánh giá với Quý Duy Thanh.Bà Tống lấy ra hai quả táo lớn màu đỏ từ trong túi.“Đồng chí Tô đừng chê nhé, đây là táo ở quê chúng tôi, ngọt lắm.”Tô Ái Dân bất ngờ khi được quan tâm: “Cô cứ giữ lại ăn đi ạ, cháu đã ăn cơm rồi.”Bà Tống nhất quyết nhét quả táo vào lồng n.g.ự.c Tô Ái Dân.“Cháu đừng ngại, hai quả táo này hái từ cây ở nhà, tiếc là không có nhiều, người ta bảo sang năm mới ra quả, năm nay có quả ăn là may mắn lắm luôn.”Vừa nghe là quả trồng ở nhà thì Tô Ái Dân không còn áp lực nữa.Anh ta lau quả táo: “Táo đỏ như thế này chắc sẽ ngon lắm đây.”Quý Duy Thanh không lấy táo, bà Tống biết rõ đạo lý không để lộ của cải, cũng không dám để lộ mấy thứ ở trong túi ra.Cái túi dưới gầm giường còn để mấy con gà vịt còn sống, có lẽ do ngồi xe lâu quá nên chúng nó ỉu xìu, chỉ còn thoi thóp mà thôi.Lần này hai vợ chồng đi đã mang theo tất cả những gì có thể mang từ nhà đến.Hái gần hết hẹ và đủ loại rau dưa khác ở trong vườn.Ngoại trừ Tô Ái Dân, hai người đàn ông còn lại đều không hay nói chuyện, cả toa xe giường nằm chỉ có anh ta trò chuyện với bà Tống mà thôi.Ngay khi vừa xuống tàu đã có tài xế đến đón, bây gờ bà Tống mới biết con gái đã đến nhà chồng ở.May mắn là gặp con rể trên tàu, nếu không hôm nay lại đi một chuyến tay không rồi.Nhìn Tiểu Quý và tài xế quen thuộc như vậy, lại nghĩ đến cô bạn gái con trai đang quen, bà kìm nén tò mò trong lòng mà không hỏi gì nhiều.Con cháu đều có phúc phận riêng, bà Tống thầm cười khổ, con trai và con gái đều có chủ kiến riêng, tìm đối tượng cũng không cho người nhà nhúng tay vào.Nếu bà ấy không đến thành phố thì cũng không biết nhà Tiểu Quý có điều kiện như vậy, còn có cả tài xế riêng nữa.Lần *****ên ông bà Tống đến thành phố lớn, đi đường thấy cái gì cũng kinh ngạc.Ở thủ đô chỗ nào cũng có công nhân đạp xe đạp, thỉnh thoảng có xe buýt đi ngang qua, cũng có nhiều xe hơi, hai vợ chồng nhìn hoa cả mắt.Nhớ tới chuyện mình đang trên đường đến nhà con rể thì trong lòng hai vợ chồng lại thấy lo lắng.May là họ có mang một ít đồ đến biếu nhà thông gia, chứ nếu đi tay không thì bất lịch sự quá.Người thành phố để ý nhiều thứ, không biết có chê thân phận nông dân của bọn họ hay không nữa....Tống Thời Hạ không biết ba mẹ mình đang trên đường đến đây.Gần đây cô và Quý Yên Nhiên luôn ở nhà mẹ chồng.Gà vịt trong nhà cũng nhờ thím Phùng chăm hộ, các loại rau trong vườn cũng để thím Phùng toàn quyền giải quyết.
Tô Ái Dân cảm thấy mình mới biết anh ngày đầu vậy.
Đây chính là giáo sư Quý không biết giao tiếp, tạo quan hệ với người khác sao? Đ
ối xử với ba mẹ vợ chẳng khác nào ba mẹ ruột cả.
Nhưng điều này cũng chứng minh rằng tính cách của giáo sư Quý rất tốt, bề ngoài lạnh lùng làm người ta cảm thấy xa cách nhưng thật ra lại âm thầm quan tâm, hiếu thảo với người lớn.
Anh ta lại thêm vài điểm vào phần đánh giá với Quý Duy Thanh.
Bà Tống lấy ra hai quả táo lớn màu đỏ từ trong túi.
“Đồng chí Tô đừng chê nhé, đây là táo ở quê chúng tôi, ngọt lắm.”
Tô Ái Dân bất ngờ khi được quan tâm: “Cô cứ giữ lại ăn đi ạ, cháu đã ăn cơm rồi.”
Bà Tống nhất quyết nhét quả táo vào lồng n.g.ự.c Tô Ái Dân.
“Cháu đừng ngại, hai quả táo này hái từ cây ở nhà, tiếc là không có nhiều, người ta bảo sang năm mới ra quả, năm nay có quả ăn là may mắn lắm luôn.”
Vừa nghe là quả trồng ở nhà thì Tô Ái Dân không còn áp lực nữa.
Anh ta lau quả táo: “Táo đỏ như thế này chắc sẽ ngon lắm đây.”
Quý Duy Thanh không lấy táo, bà Tống biết rõ đạo lý không để lộ của cải, cũng không dám để lộ mấy thứ ở trong túi ra.
Cái túi dưới gầm giường còn để mấy con gà vịt còn sống, có lẽ do ngồi xe lâu quá nên chúng nó ỉu xìu, chỉ còn thoi thóp mà thôi.
Lần này hai vợ chồng đi đã mang theo tất cả những gì có thể mang từ nhà đến.
Hái gần hết hẹ và đủ loại rau dưa khác ở trong vườn.
Ngoại trừ Tô Ái Dân, hai người đàn ông còn lại đều không hay nói chuyện, cả toa xe giường nằm chỉ có anh ta trò chuyện với bà Tống mà thôi.
Ngay khi vừa xuống tàu đã có tài xế đến đón, bây gờ bà Tống mới biết con gái đã đến nhà chồng ở.
May mắn là gặp con rể trên tàu, nếu không hôm nay lại đi một chuyến tay không rồi.
Nhìn Tiểu Quý và tài xế quen thuộc như vậy, lại nghĩ đến cô bạn gái con trai đang quen, bà kìm nén tò mò trong lòng mà không hỏi gì nhiều.
Con cháu đều có phúc phận riêng, bà Tống thầm cười khổ, con trai và con gái đều có chủ kiến riêng, tìm đối tượng cũng không cho người nhà nhúng tay vào.
Nếu bà ấy không đến thành phố thì cũng không biết nhà Tiểu Quý có điều kiện như vậy, còn có cả tài xế riêng nữa.
Lần *****ên ông bà Tống đến thành phố lớn, đi đường thấy cái gì cũng kinh ngạc.
Ở thủ đô chỗ nào cũng có công nhân đạp xe đạp, thỉnh thoảng có xe buýt đi ngang qua, cũng có nhiều xe hơi, hai vợ chồng nhìn hoa cả mắt.
Nhớ tới chuyện mình đang trên đường đến nhà con rể thì trong lòng hai vợ chồng lại thấy lo lắng.
May là họ có mang một ít đồ đến biếu nhà thông gia, chứ nếu đi tay không thì bất lịch sự quá.
Người thành phố để ý nhiều thứ, không biết có chê thân phận nông dân của bọn họ hay không nữa.
...
Tống Thời Hạ không biết ba mẹ mình đang trên đường đến đây.
Gần đây cô và Quý Yên Nhiên luôn ở nhà mẹ chồng.
Gà vịt trong nhà cũng nhờ thím Phùng chăm hộ, các loại rau trong vườn cũng để thím Phùng toàn quyền giải quyết.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tô Ái Dân cảm thấy mình mới biết anh ngày đầu vậy.Đây chính là giáo sư Quý không biết giao tiếp, tạo quan hệ với người khác sao? Đối xử với ba mẹ vợ chẳng khác nào ba mẹ ruột cả.Nhưng điều này cũng chứng minh rằng tính cách của giáo sư Quý rất tốt, bề ngoài lạnh lùng làm người ta cảm thấy xa cách nhưng thật ra lại âm thầm quan tâm, hiếu thảo với người lớn.Anh ta lại thêm vài điểm vào phần đánh giá với Quý Duy Thanh.Bà Tống lấy ra hai quả táo lớn màu đỏ từ trong túi.“Đồng chí Tô đừng chê nhé, đây là táo ở quê chúng tôi, ngọt lắm.”Tô Ái Dân bất ngờ khi được quan tâm: “Cô cứ giữ lại ăn đi ạ, cháu đã ăn cơm rồi.”Bà Tống nhất quyết nhét quả táo vào lồng n.g.ự.c Tô Ái Dân.“Cháu đừng ngại, hai quả táo này hái từ cây ở nhà, tiếc là không có nhiều, người ta bảo sang năm mới ra quả, năm nay có quả ăn là may mắn lắm luôn.”Vừa nghe là quả trồng ở nhà thì Tô Ái Dân không còn áp lực nữa.Anh ta lau quả táo: “Táo đỏ như thế này chắc sẽ ngon lắm đây.”Quý Duy Thanh không lấy táo, bà Tống biết rõ đạo lý không để lộ của cải, cũng không dám để lộ mấy thứ ở trong túi ra.Cái túi dưới gầm giường còn để mấy con gà vịt còn sống, có lẽ do ngồi xe lâu quá nên chúng nó ỉu xìu, chỉ còn thoi thóp mà thôi.Lần này hai vợ chồng đi đã mang theo tất cả những gì có thể mang từ nhà đến.Hái gần hết hẹ và đủ loại rau dưa khác ở trong vườn.Ngoại trừ Tô Ái Dân, hai người đàn ông còn lại đều không hay nói chuyện, cả toa xe giường nằm chỉ có anh ta trò chuyện với bà Tống mà thôi.Ngay khi vừa xuống tàu đã có tài xế đến đón, bây gờ bà Tống mới biết con gái đã đến nhà chồng ở.May mắn là gặp con rể trên tàu, nếu không hôm nay lại đi một chuyến tay không rồi.Nhìn Tiểu Quý và tài xế quen thuộc như vậy, lại nghĩ đến cô bạn gái con trai đang quen, bà kìm nén tò mò trong lòng mà không hỏi gì nhiều.Con cháu đều có phúc phận riêng, bà Tống thầm cười khổ, con trai và con gái đều có chủ kiến riêng, tìm đối tượng cũng không cho người nhà nhúng tay vào.Nếu bà ấy không đến thành phố thì cũng không biết nhà Tiểu Quý có điều kiện như vậy, còn có cả tài xế riêng nữa.Lần *****ên ông bà Tống đến thành phố lớn, đi đường thấy cái gì cũng kinh ngạc.Ở thủ đô chỗ nào cũng có công nhân đạp xe đạp, thỉnh thoảng có xe buýt đi ngang qua, cũng có nhiều xe hơi, hai vợ chồng nhìn hoa cả mắt.Nhớ tới chuyện mình đang trên đường đến nhà con rể thì trong lòng hai vợ chồng lại thấy lo lắng.May là họ có mang một ít đồ đến biếu nhà thông gia, chứ nếu đi tay không thì bất lịch sự quá.Người thành phố để ý nhiều thứ, không biết có chê thân phận nông dân của bọn họ hay không nữa....Tống Thời Hạ không biết ba mẹ mình đang trên đường đến đây.Gần đây cô và Quý Yên Nhiên luôn ở nhà mẹ chồng.Gà vịt trong nhà cũng nhờ thím Phùng chăm hộ, các loại rau trong vườn cũng để thím Phùng toàn quyền giải quyết.