Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 474: Chương 474
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tâm trạng của bà Tống rối bời, lại vô cùng cảm động.Chẳng trách con gái về nhà cứ khen mẹ chồng không ngớt, có người mẹ chồng hiền hòa thế này, còn sướng hơn lúc ở nhà nữa.“Chị à, tôi xin gọi chị một tiếng chị, chị yêu thương con gái tôi như con ruột như thế, khiến người làm mẹ như tôi cũng phải thấy xấu hổ.”Hàn Dung kéo tay bà Tống:“Con gái bà cũng là con gái tôi, con trai tôi cũng là con trai bà. Chúng ta đã làm thông gia với nhau thì chính là người một nhà, đừng khách sáo như thế chứ.”Trogn sân, ông Tống và Quý Học Nhai ngồi đánh cờ vây với nhau.Ông Tống không giỏi ăn nói, nhưng đánh cờ thì lại rất chuyên nghiệp.Hơn nữa, cứ nói đến chiến tranh thì lại có đầy chủ đề, nói mãi cũng không hết.Ông Tống từng đi lính, Quý Học Nhai cũng đánh rất nhiều chiến dịch.Mặc dù hai bên không liên quan gì tới nhau, nhưng ông Tống cũng xem như lính dưới trướng Quý Học Nhai.Vốn còn tưởng là hai người đàn ông ngồi đó nhất định chỉ biết trơ mắt nhìn nhau, không biết nói gì, ai mà ngờ hai ông nói chuyện còn khí thế hơn cả cánh phụ nữ trong nhà.Sau khi mở rộng cửa lòng với nhau, bà Tống và sui gia hợp tác nấu ăn cũng ăn ý hơn hẳn.Hàn Dung thì nhồi bột, bà Tống băm cải, trộn một thau nhân sủi cảo lớn.Hôm nay người đông, thích hợp làm sủi cảo, cải này là cải tươi mới hái mang dưới quê lên.“Em Tống à, tay nghề nấu ăn của con gái em là học từ em đấy à?”Bà Tống xấu hổ nói: “Em nấu ăn cũng bình thường thôi, tết năm nay con gái mới dạy em nấu vài món. Lúc nhỏ con bé toàn ở nhà trông em, hở ra là lại bày ra đủ thứ.Em với ba nó sợ lãng phí thức ăn nên mắng nó mãi, không ngờ con bé lại luyện được tay nghề tốt như thế.Tiếc là trong nhà không có điều kiện để con bé luyện tập, nếu không có khi đã đi làm đầu bếp rồi.”Hàn Dung cũng cười nói:DTV“Nên mới nói ai có số nấy, tuy không làm đầu bếp quán ăn được, nhưng bây giờ con bé lại sắp thi đại học, giỏi giang hơn làm đầu bếp nhiều.”Bà Tống cũng cảm khái theo:“Đúng vậy, ai có số nấy, duyên phận sói số mệnh đều là nhân quả cả. Cả cái xe lửa dài như thế, ma xui quỷ khiến thế nào mà em với ba con bé lại đi nhầm ngay khoang xe của con rể, chị nói xem có trùng hợp hay không!”Hàn Dung cười tươi tổng kết:“Nên mới nói, cả nhà các em đều là người có phúc. Lúc trước khổ quá, bây giờ cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi.”Vu Phương nhón chân nghe ngóng cả buổi cũng chẳng thấy bên kia cãi nhau.Không phải ba mẹ dưới quê của Tống Thời Hạ lên thành phố rồi ư, sao còn chưa cãi nhau nữa?Hàn Dung vốn định để con dâu ở lại nhà tới khi thi đại học xong hãy về.Nhưng bây giờ con trai đã về, ba mẹ của con dâu cũng lên thăm, bà mà giữ lại đây nữa thì mọi người đều ngại, sui gia lại càng ngại hơn.Thế là cơm nước xong, bà cũng sảng khoái thả người về.Bà bất đắc dĩ nhìn về phía con gái đang nhìn mình bằng ánh mắt trông mong, nói:“Con cũng đi theo đi, chờ thi đại học xong rồi hãy về, việc học của con quan trọng hơn.”
Tâm trạng của bà Tống rối bời, lại vô cùng cảm động.
Chẳng trách con gái về nhà cứ khen mẹ chồng không ngớt, có người mẹ chồng hiền hòa thế này, còn sướng hơn lúc ở nhà nữa.
“Chị à, tôi xin gọi chị một tiếng chị, chị yêu thương con gái tôi như con ruột như thế, khiến người làm mẹ như tôi cũng phải thấy xấu hổ.”
Hàn Dung kéo tay bà Tống:
“Con gái bà cũng là con gái tôi, con trai tôi cũng là con trai bà. Chúng ta đã làm thông gia với nhau thì chính là người một nhà, đừng khách sáo như thế chứ.”
Trogn sân, ông Tống và Quý Học Nhai ngồi đánh cờ vây với nhau.
Ông Tống không giỏi ăn nói, nhưng đánh cờ thì lại rất chuyên nghiệp.
Hơn nữa, cứ nói đến chiến tranh thì lại có đầy chủ đề, nói mãi cũng không hết.
Ông Tống từng đi lính, Quý Học Nhai cũng đánh rất nhiều chiến dịch.
Mặc dù hai bên không liên quan gì tới nhau, nhưng ông Tống cũng xem như lính dưới trướng Quý Học Nhai.
Vốn còn tưởng là hai người đàn ông ngồi đó nhất định chỉ biết trơ mắt nhìn nhau, không biết nói gì, ai mà ngờ hai ông nói chuyện còn khí thế hơn cả cánh phụ nữ trong nhà.
Sau khi mở rộng cửa lòng với nhau, bà Tống và sui gia hợp tác nấu ăn cũng ăn ý hơn hẳn.
Hàn Dung thì nhồi bột, bà Tống băm cải, trộn một thau nhân sủi cảo lớn.
Hôm nay người đông, thích hợp làm sủi cảo, cải này là cải tươi mới hái mang dưới quê lên.
“Em Tống à, tay nghề nấu ăn của con gái em là học từ em đấy à?”
Bà Tống xấu hổ nói:
“Em nấu ăn cũng bình thường thôi, tết năm nay con gái mới dạy em nấu vài món. Lúc nhỏ con bé toàn ở nhà trông em, hở ra là lại bày ra đủ thứ.
Em với ba nó sợ lãng phí thức ăn nên mắng nó mãi, không ngờ con bé lại luyện được tay nghề tốt như thế.
Tiếc là trong nhà không có điều kiện để con bé luyện tập, nếu không có khi đã đi làm đầu bếp rồi.”
Hàn Dung cũng cười nói:
DTV
“Nên mới nói ai có số nấy, tuy không làm đầu bếp quán ăn được, nhưng bây giờ con bé lại sắp thi đại học, giỏi giang hơn làm đầu bếp nhiều.”
Bà Tống cũng cảm khái theo:
“Đúng vậy, ai có số nấy, duyên phận sói số mệnh đều là nhân quả cả. Cả cái xe lửa dài như thế, ma xui quỷ khiến thế nào mà em với ba con bé lại đi nhầm ngay khoang xe của con rể, chị nói xem có trùng hợp hay không!”
Hàn Dung cười tươi tổng kết:
“Nên mới nói, cả nhà các em đều là người có phúc. Lúc trước khổ quá, bây giờ cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi.”
Vu Phương nhón chân nghe ngóng cả buổi cũng chẳng thấy bên kia cãi nhau.
Không phải ba mẹ dưới quê của Tống Thời Hạ lên thành phố rồi ư, sao còn chưa cãi nhau nữa?
Hàn Dung vốn định để con dâu ở lại nhà tới khi thi đại học xong hãy về.
Nhưng bây giờ con trai đã về, ba mẹ của con dâu cũng lên thăm, bà mà giữ lại đây nữa thì mọi người đều ngại, sui gia lại càng ngại hơn.
Thế là cơm nước xong, bà cũng sảng khoái thả người về.
Bà bất đắc dĩ nhìn về phía con gái đang nhìn mình bằng ánh mắt trông mong, nói:
“Con cũng đi theo đi, chờ thi đại học xong rồi hãy về, việc học của con quan trọng hơn.”
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tâm trạng của bà Tống rối bời, lại vô cùng cảm động.Chẳng trách con gái về nhà cứ khen mẹ chồng không ngớt, có người mẹ chồng hiền hòa thế này, còn sướng hơn lúc ở nhà nữa.“Chị à, tôi xin gọi chị một tiếng chị, chị yêu thương con gái tôi như con ruột như thế, khiến người làm mẹ như tôi cũng phải thấy xấu hổ.”Hàn Dung kéo tay bà Tống:“Con gái bà cũng là con gái tôi, con trai tôi cũng là con trai bà. Chúng ta đã làm thông gia với nhau thì chính là người một nhà, đừng khách sáo như thế chứ.”Trogn sân, ông Tống và Quý Học Nhai ngồi đánh cờ vây với nhau.Ông Tống không giỏi ăn nói, nhưng đánh cờ thì lại rất chuyên nghiệp.Hơn nữa, cứ nói đến chiến tranh thì lại có đầy chủ đề, nói mãi cũng không hết.Ông Tống từng đi lính, Quý Học Nhai cũng đánh rất nhiều chiến dịch.Mặc dù hai bên không liên quan gì tới nhau, nhưng ông Tống cũng xem như lính dưới trướng Quý Học Nhai.Vốn còn tưởng là hai người đàn ông ngồi đó nhất định chỉ biết trơ mắt nhìn nhau, không biết nói gì, ai mà ngờ hai ông nói chuyện còn khí thế hơn cả cánh phụ nữ trong nhà.Sau khi mở rộng cửa lòng với nhau, bà Tống và sui gia hợp tác nấu ăn cũng ăn ý hơn hẳn.Hàn Dung thì nhồi bột, bà Tống băm cải, trộn một thau nhân sủi cảo lớn.Hôm nay người đông, thích hợp làm sủi cảo, cải này là cải tươi mới hái mang dưới quê lên.“Em Tống à, tay nghề nấu ăn của con gái em là học từ em đấy à?”Bà Tống xấu hổ nói: “Em nấu ăn cũng bình thường thôi, tết năm nay con gái mới dạy em nấu vài món. Lúc nhỏ con bé toàn ở nhà trông em, hở ra là lại bày ra đủ thứ.Em với ba nó sợ lãng phí thức ăn nên mắng nó mãi, không ngờ con bé lại luyện được tay nghề tốt như thế.Tiếc là trong nhà không có điều kiện để con bé luyện tập, nếu không có khi đã đi làm đầu bếp rồi.”Hàn Dung cũng cười nói:DTV“Nên mới nói ai có số nấy, tuy không làm đầu bếp quán ăn được, nhưng bây giờ con bé lại sắp thi đại học, giỏi giang hơn làm đầu bếp nhiều.”Bà Tống cũng cảm khái theo:“Đúng vậy, ai có số nấy, duyên phận sói số mệnh đều là nhân quả cả. Cả cái xe lửa dài như thế, ma xui quỷ khiến thế nào mà em với ba con bé lại đi nhầm ngay khoang xe của con rể, chị nói xem có trùng hợp hay không!”Hàn Dung cười tươi tổng kết:“Nên mới nói, cả nhà các em đều là người có phúc. Lúc trước khổ quá, bây giờ cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi.”Vu Phương nhón chân nghe ngóng cả buổi cũng chẳng thấy bên kia cãi nhau.Không phải ba mẹ dưới quê của Tống Thời Hạ lên thành phố rồi ư, sao còn chưa cãi nhau nữa?Hàn Dung vốn định để con dâu ở lại nhà tới khi thi đại học xong hãy về.Nhưng bây giờ con trai đã về, ba mẹ của con dâu cũng lên thăm, bà mà giữ lại đây nữa thì mọi người đều ngại, sui gia lại càng ngại hơn.Thế là cơm nước xong, bà cũng sảng khoái thả người về.Bà bất đắc dĩ nhìn về phía con gái đang nhìn mình bằng ánh mắt trông mong, nói:“Con cũng đi theo đi, chờ thi đại học xong rồi hãy về, việc học của con quan trọng hơn.”