Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 476: Chương 476
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ nghiêm túc dặn dò mẹ mình:“Mẹ đừng làm nhiều quá, mua ít gạch men lát sàn, đổi màu sơn tường thành màu trắng thì trông sạch sẽ sáng sủa hơn ngay.Anh trai con định mua nhà ở thành phố, sau này chắc là sẽ định cư lâu dài ở thủ đô rồi.”Tống Thời Hạ không tự tiện nói cho mẹ biết chuyện mua tứ hợp viện, chờ khi nào anh trai quyết định nói thì sẽ nói một lúc luôn.Theo như người lớn thì chẳng cần mua nhà làm gì, bởi vì nhà mình đã lớn rồi, sao lại tốn tiền đi mua thêm nhà to như thế làm gì.Quả nhiên, bà Tống lập tức dặn dò cô:“Bảo anh con mua nhà đủ phòng cho hai người ở là được, đừng có mua lớn quá. Nhà mình rộng rãi, thừa đất như thế, tiền mua nhà mới dư sức xây cả căn ba tầng ở thôn mình.”Bà Tống biết Diêu Tuyết là người thành phố, bà không phản đối chuyện con trai mua nhà.Nhưng theo bà nghĩ, hai người không cần mua nhà to làm gì, ba phòng ngủ một phòng khách với bà đã là nhà cao cấp rồi.Bà cho rằng mua nhà thì cứ mua mấy căn kiểu ký túc xá tập thể công xưởng phân cho công nhân là được.Tống Thời Hạ bèn rào trước cho mẹ mình:“Anh con làm ăn sẽ ngày một phát triển hơn, nói không chừng phải mua một căn thật lớn đấy, dù sao nhà cửa cũng không đắt, mua thì cứ mua thôi.”Bà Tống muốn nói lại thôi, lại nghĩ bọn trẻ đã lớn cả rồi, cuối cùng đành nuốt hết những lời muốn nói về.“Mấy đứa tự xem mà làm đi, mẹ với ba của bây cùng lắm chỉ lên thành phố ở với bây vài ngày thôi, ba mẹ không yên lòng bỏ nhà cửa với trại chăn nuôi ở nhà lâu quá.” Tống Thời Hạ cũng đoán được từ trước, nên cũng chẳng bất ngờ với quyết định của mẹ mình.“Chờ sau này giao thông phát triển hơn, nói không chừng sáng ngồi xe, giữa trưa đã tới rồi, mẹ với ba có thể thoải mái tới thủ đô thăm bọn con, bọn con về nhà cũng tiện hơn nữa.”Bà Tống cũng ao ước:“Nếu thật sự có ngày đó, mỗi tháng mẹ với ba bây đều có thể lên thành phố đưa đồ ăn cho bây, hai anh em cũng đỡ tốn cả mớ tiền.Mà sao con mua nhiều váy thế? Con nhìn con đi, mới khen con trưởng thành thì lại tiêu tiền phung phí rồi, mẹ không biết nói con thế nào cho phải luôn.”Tống Thời Hạ giơ tay, tỏ vẻ mình bị oan:“Oan quá mẹ ơi, váy này toàn là mẹ chồng may cho con đấy, hôm nay được gặp người rồi, mẹ tin là con không lừa mẹ rồi chứ?”Bà Tống nghĩ lại, đúng là chuyện mà chị sui có thể làm ra được.DTVBà cười trêu:“Con đó, lúc còn nhỏ đi trên đất bằng cũng có thể ngã chổng vó được, hóa ra là gom hết may mắn lại để dành dùng cho việc lấy chồng.”Tống Thời Hạ xấu hổ, đi trên đất bằng cũng ngã chổng vó được, rốt cuộc phải đen đủi tới cỡ nào chứ.“Cùng tắc thông, khi một người xui xẻo tới cùng cực thì sẽ dần trở nên tốt hơn thôi.”“Đúng vậy, con xem lúc trước nhà mình xui xẻo bao nhiêu. Anh trai con làm ăn thì bị phá, em trai con đi học ngã gãy răng cửa, con cũng xui xẻo miết.Hình như bắt đầu từ năm ngoái mới dần đỡ hơn, cũng như mẹ chồng con đã nói ấy, nhà mình rồi cũng sẽ khá hơn thôi.”
Tống Thời Hạ nghiêm túc dặn dò mẹ mình:
“Mẹ đừng làm nhiều quá, mua ít gạch men lát sàn, đổi màu sơn tường thành màu trắng thì trông sạch sẽ sáng sủa hơn ngay.
Anh trai con định mua nhà ở thành phố, sau này chắc là sẽ định cư lâu dài ở thủ đô rồi.”
Tống Thời Hạ không tự tiện nói cho mẹ biết chuyện mua tứ hợp viện, chờ khi nào anh trai quyết định nói thì sẽ nói một lúc luôn.
Theo như người lớn thì chẳng cần mua nhà làm gì, bởi vì nhà mình đã lớn rồi, sao lại tốn tiền đi mua thêm nhà to như thế làm gì.
Quả nhiên, bà Tống lập tức dặn dò cô:
“Bảo anh con mua nhà đủ phòng cho hai người ở là được, đừng có mua lớn quá. Nhà mình rộng rãi, thừa đất như thế, tiền mua nhà mới dư sức xây cả căn ba tầng ở thôn mình.”
Bà Tống biết Diêu Tuyết là người thành phố, bà không phản đối chuyện con trai mua nhà.
Nhưng theo bà nghĩ, hai người không cần mua nhà to làm gì, ba phòng ngủ một phòng khách với bà đã là nhà cao cấp rồi.
Bà cho rằng mua nhà thì cứ mua mấy căn kiểu ký túc xá tập thể công xưởng phân cho công nhân là được.
Tống Thời Hạ bèn rào trước cho mẹ mình:
“Anh con làm ăn sẽ ngày một phát triển hơn, nói không chừng phải mua một căn thật lớn đấy, dù sao nhà cửa cũng không đắt, mua thì cứ mua thôi.”
Bà Tống muốn nói lại thôi, lại nghĩ bọn trẻ đã lớn cả rồi, cuối cùng đành nuốt hết những lời muốn nói về.
“Mấy đứa tự xem mà làm đi, mẹ với ba của bây cùng lắm chỉ lên thành phố ở với bây vài ngày thôi, ba mẹ không yên lòng bỏ nhà cửa với trại chăn nuôi ở nhà lâu quá.”
Tống Thời Hạ cũng đoán được từ trước, nên cũng chẳng bất ngờ với quyết định của mẹ mình.
“Chờ sau này giao thông phát triển hơn, nói không chừng sáng ngồi xe, giữa trưa đã tới rồi, mẹ với ba có thể thoải mái tới thủ đô thăm bọn con, bọn con về nhà cũng tiện hơn nữa.”
Bà Tống cũng ao ước:
“Nếu thật sự có ngày đó, mỗi tháng mẹ với ba bây đều có thể lên thành phố đưa đồ ăn cho bây, hai anh em cũng đỡ tốn cả mớ tiền.
Mà sao con mua nhiều váy thế? Con nhìn con đi, mới khen con trưởng thành thì lại tiêu tiền phung phí rồi, mẹ không biết nói con thế nào cho phải luôn.”
Tống Thời Hạ giơ tay, tỏ vẻ mình bị oan:
“Oan quá mẹ ơi, váy này toàn là mẹ chồng may cho con đấy, hôm nay được gặp người rồi, mẹ tin là con không lừa mẹ rồi chứ?”
Bà Tống nghĩ lại, đúng là chuyện mà chị sui có thể làm ra được.
DTV
Bà cười trêu:
“Con đó, lúc còn nhỏ đi trên đất bằng cũng có thể ngã chổng vó được, hóa ra là gom hết may mắn lại để dành dùng cho việc lấy chồng.”
Tống Thời Hạ xấu hổ, đi trên đất bằng cũng ngã chổng vó được, rốt cuộc phải đen đủi tới cỡ nào chứ.
“Cùng tắc thông, khi một người xui xẻo tới cùng cực thì sẽ dần trở nên tốt hơn thôi.”
“Đúng vậy, con xem lúc trước nhà mình xui xẻo bao nhiêu. Anh trai con làm ăn thì bị phá, em trai con đi học ngã gãy răng cửa, con cũng xui xẻo miết.
Hình như bắt đầu từ năm ngoái mới dần đỡ hơn, cũng như mẹ chồng con đã nói ấy, nhà mình rồi cũng sẽ khá hơn thôi.”
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ nghiêm túc dặn dò mẹ mình:“Mẹ đừng làm nhiều quá, mua ít gạch men lát sàn, đổi màu sơn tường thành màu trắng thì trông sạch sẽ sáng sủa hơn ngay.Anh trai con định mua nhà ở thành phố, sau này chắc là sẽ định cư lâu dài ở thủ đô rồi.”Tống Thời Hạ không tự tiện nói cho mẹ biết chuyện mua tứ hợp viện, chờ khi nào anh trai quyết định nói thì sẽ nói một lúc luôn.Theo như người lớn thì chẳng cần mua nhà làm gì, bởi vì nhà mình đã lớn rồi, sao lại tốn tiền đi mua thêm nhà to như thế làm gì.Quả nhiên, bà Tống lập tức dặn dò cô:“Bảo anh con mua nhà đủ phòng cho hai người ở là được, đừng có mua lớn quá. Nhà mình rộng rãi, thừa đất như thế, tiền mua nhà mới dư sức xây cả căn ba tầng ở thôn mình.”Bà Tống biết Diêu Tuyết là người thành phố, bà không phản đối chuyện con trai mua nhà.Nhưng theo bà nghĩ, hai người không cần mua nhà to làm gì, ba phòng ngủ một phòng khách với bà đã là nhà cao cấp rồi.Bà cho rằng mua nhà thì cứ mua mấy căn kiểu ký túc xá tập thể công xưởng phân cho công nhân là được.Tống Thời Hạ bèn rào trước cho mẹ mình:“Anh con làm ăn sẽ ngày một phát triển hơn, nói không chừng phải mua một căn thật lớn đấy, dù sao nhà cửa cũng không đắt, mua thì cứ mua thôi.”Bà Tống muốn nói lại thôi, lại nghĩ bọn trẻ đã lớn cả rồi, cuối cùng đành nuốt hết những lời muốn nói về.“Mấy đứa tự xem mà làm đi, mẹ với ba của bây cùng lắm chỉ lên thành phố ở với bây vài ngày thôi, ba mẹ không yên lòng bỏ nhà cửa với trại chăn nuôi ở nhà lâu quá.” Tống Thời Hạ cũng đoán được từ trước, nên cũng chẳng bất ngờ với quyết định của mẹ mình.“Chờ sau này giao thông phát triển hơn, nói không chừng sáng ngồi xe, giữa trưa đã tới rồi, mẹ với ba có thể thoải mái tới thủ đô thăm bọn con, bọn con về nhà cũng tiện hơn nữa.”Bà Tống cũng ao ước:“Nếu thật sự có ngày đó, mỗi tháng mẹ với ba bây đều có thể lên thành phố đưa đồ ăn cho bây, hai anh em cũng đỡ tốn cả mớ tiền.Mà sao con mua nhiều váy thế? Con nhìn con đi, mới khen con trưởng thành thì lại tiêu tiền phung phí rồi, mẹ không biết nói con thế nào cho phải luôn.”Tống Thời Hạ giơ tay, tỏ vẻ mình bị oan:“Oan quá mẹ ơi, váy này toàn là mẹ chồng may cho con đấy, hôm nay được gặp người rồi, mẹ tin là con không lừa mẹ rồi chứ?”Bà Tống nghĩ lại, đúng là chuyện mà chị sui có thể làm ra được.DTVBà cười trêu:“Con đó, lúc còn nhỏ đi trên đất bằng cũng có thể ngã chổng vó được, hóa ra là gom hết may mắn lại để dành dùng cho việc lấy chồng.”Tống Thời Hạ xấu hổ, đi trên đất bằng cũng ngã chổng vó được, rốt cuộc phải đen đủi tới cỡ nào chứ.“Cùng tắc thông, khi một người xui xẻo tới cùng cực thì sẽ dần trở nên tốt hơn thôi.”“Đúng vậy, con xem lúc trước nhà mình xui xẻo bao nhiêu. Anh trai con làm ăn thì bị phá, em trai con đi học ngã gãy răng cửa, con cũng xui xẻo miết.Hình như bắt đầu từ năm ngoái mới dần đỡ hơn, cũng như mẹ chồng con đã nói ấy, nhà mình rồi cũng sẽ khá hơn thôi.”