Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 489: Chương 489

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Quý Dương kiễng chân hôn má mẹ một cái, ngượng ngùng bảo:“Bà nội nói con là em bé ôm phúc, con chia vận may cho mẹ đấy, mẹ là giỏi nhất.”Quý Nguyên cũng chen đầu vào: “Con cũng muốn thơm mẹ, con cũng là em bé ôm phúc đấy.”Tống Thời Hạ cảm động lắm.Đó vốn chỉ là lời nói đùa của người lớn mà thôi, nhưng hai nhóc nhà cô lại ghi tạc trong lòng, rồi khờ dại ngây ngô muốn truyền lại vận may của mình cho cô.Cô xoa đầu từng đứa, nói:“Được, mẹ nhất định sẽ cố hết sức, thi lấy thành tích tốt nhất trở về để các con tự hào nhé.”Quý Yên Nhiên nhìn ba mẹ con Tống Thời Hạ, lòng vô cùng hâm mộ.Cô ấy cũng muốn làm em bé nhà chị dâu cơ, đồng thời càng thêm hâm mộ vì chị dâu với bọn nhỏ hòa thuận yêu thương đến thế.Thậm chí cô ấy còn cảm thấy Tống Thời Hạ và hai nhóc còn tình cảm hơn cả mẹ con ruột.Tống Thời Hạ lên xe mà vẫn còn hậm hực.Cô đang dỗi giáo sư Quý và cũng đang băn khoăn về cuộc điện thoại tối qua, cô sợ mình bị chuyển sang học viện vật lý.Quý Yên Nhiên ngồi trong xe, nhấp nhổm không yên.Ngày thường chị dâu với anh trai cô ấy nói chuyện với nhau ngọt ngào đến phát ngấy lên, nhưng không hiểu vì sao hôm nay bầu không khí trong xe lại căng thẳng đến kì lạ.Quý Yên Nhiên không biết vì sao chị dâu mình lại có vẻ không vui.May mà dường như chị dâu chỉ có vấn đề với anh cô ấy thôi, thái độ đối với cô ấy vẫn rất dịu dàng. Cho nên Quý Yên Nhiên rất thức thời, không nói đỡ cho anh trai tránh chọc chị dâu bực thêm.Tới địa điểm thi là 7 giờ 50, ngoài trường thi đã có rất nhiều thí sinh đang đợi.Sắc mặt ai nấy đều rất căng thẳng, bầu không khí rất khẩn trương.Quý Duy Thanh bảo hai chị em ngồi trong xe nghỉ tạm, ra ngoài có lẽ sẽ thêm lo lắng.Ngoài kia, có thí sinh đứng quay mặt vào tường nhẩm bài, có người thì bồn chồn đi đi lại lại, có người đi cùng cha mẹ, tay lăm lăm sách vở tranh thủ ôn từng phút.Quý Yên Nhiên nhìn một lúc rồi cụp mắt, cô ấy cảm thấy không khí căng thẳng bên ngoài đã ảnh hưởng tới tâm trạng rồi.“Chị dâu, tay em run quá.”DTV“Đừng có tự làm mình sợ, hai chúng ta thi cùng một địa điểm, lại còn là tầng trên với tầng dưới của cùng tòa nhà.Hơn nữa, đây còn là trường học của em, hẳn em phải thấy thoải mái tự tại chứ.Đây chính là chiến trường quen thuộc của em nhà, coi kì thi này như kì thi thử lần thứ tư là được rồi.”Quý Yên Nhiên thở phào một hơi:“Mấy người ngoài kia nhìn nghiêm túc quá làm em hơi sợ, trước khi tới trường em vẫn đang rất tự tin mà, nhìn họ em mới thấy lo lắng đấy chứ.”“Không cần để ý đến người khác. Em nằm trong Top 10 của khối thì hẳn nên để ý phản ứng của những người xếp trên em chứ không phải là thái độ của những người không bằng em, em nhìn chị này, chị có căng thẳng đâu.”Tống Thời Hạ thật sự không cảm thấy căng thẳng hay khẩn trương, hơn nữa, cô còn đang giận dỗi với giáo sư Quý nên càng chẳng rảnh mà khẩn trương.Điều duy nhất khiến cô có áp lực chính là những cuộc điện thoại cổ vũ động viên hôm qua.Những lời chúc của họ lại khiến cô như mang một gánh nặng trên vai, không thể phụ lòng người khác. 

Quý Dương kiễng chân hôn má mẹ một cái, ngượng ngùng bảo:

“Bà nội nói con là em bé ôm phúc, con chia vận may cho mẹ đấy, mẹ là giỏi nhất.”

Quý Nguyên cũng chen đầu vào: “Con cũng muốn thơm mẹ, con cũng là em bé ôm phúc đấy.”

Tống Thời Hạ cảm động lắm.

Đó vốn chỉ là lời nói đùa của người lớn mà thôi, nhưng hai nhóc nhà cô lại ghi tạc trong lòng, rồi khờ dại ngây ngô muốn truyền lại vận may của mình cho cô.

Cô xoa đầu từng đứa, nói:

“Được, mẹ nhất định sẽ cố hết sức, thi lấy thành tích tốt nhất trở về để các con tự hào nhé.”

Quý Yên Nhiên nhìn ba mẹ con Tống Thời Hạ, lòng vô cùng hâm mộ.

Cô ấy cũng muốn làm em bé nhà chị dâu cơ, đồng thời càng thêm hâm mộ vì chị dâu với bọn nhỏ hòa thuận yêu thương đến thế.

Thậm chí cô ấy còn cảm thấy Tống Thời Hạ và hai nhóc còn tình cảm hơn cả mẹ con ruột.

Tống Thời Hạ lên xe mà vẫn còn hậm hực.

Cô đang dỗi giáo sư Quý và cũng đang băn khoăn về cuộc điện thoại tối qua, cô sợ mình bị chuyển sang học viện vật lý.

Quý Yên Nhiên ngồi trong xe, nhấp nhổm không yên.

Ngày thường chị dâu với anh trai cô ấy nói chuyện với nhau ngọt ngào đến phát ngấy lên, nhưng không hiểu vì sao hôm nay bầu không khí trong xe lại căng thẳng đến kì lạ.

Quý Yên Nhiên không biết vì sao chị dâu mình lại có vẻ không vui.

May mà dường như chị dâu chỉ có vấn đề với anh cô ấy thôi, thái độ đối với cô ấy vẫn rất dịu dàng.

 

Cho nên Quý Yên Nhiên rất thức thời, không nói đỡ cho anh trai tránh chọc chị dâu bực thêm.

Tới địa điểm thi là 7 giờ 50, ngoài trường thi đã có rất nhiều thí sinh đang đợi.

Sắc mặt ai nấy đều rất căng thẳng, bầu không khí rất khẩn trương.

Quý Duy Thanh bảo hai chị em ngồi trong xe nghỉ tạm, ra ngoài có lẽ sẽ thêm lo lắng.

Ngoài kia, có thí sinh đứng quay mặt vào tường nhẩm bài, có người thì bồn chồn đi đi lại lại, có người đi cùng cha mẹ, tay lăm lăm sách vở tranh thủ ôn từng phút.

Quý Yên Nhiên nhìn một lúc rồi cụp mắt, cô ấy cảm thấy không khí căng thẳng bên ngoài đã ảnh hưởng tới tâm trạng rồi.

“Chị dâu, tay em run quá.”

DTV

“Đừng có tự làm mình sợ, hai chúng ta thi cùng một địa điểm, lại còn là tầng trên với tầng dưới của cùng tòa nhà.

Hơn nữa, đây còn là trường học của em, hẳn em phải thấy thoải mái tự tại chứ.

Đây chính là chiến trường quen thuộc của em nhà, coi kì thi này như kì thi thử lần thứ tư là được rồi.”

Quý Yên Nhiên thở phào một hơi:

“Mấy người ngoài kia nhìn nghiêm túc quá làm em hơi sợ, trước khi tới trường em vẫn đang rất tự tin mà, nhìn họ em mới thấy lo lắng đấy chứ.”

“Không cần để ý đến người khác. Em nằm trong Top 10 của khối thì hẳn nên để ý phản ứng của những người xếp trên em chứ không phải là thái độ của những người không bằng em, em nhìn chị này, chị có căng thẳng đâu.”

Tống Thời Hạ thật sự không cảm thấy căng thẳng hay khẩn trương, hơn nữa, cô còn đang giận dỗi với giáo sư Quý nên càng chẳng rảnh mà khẩn trương.

Điều duy nhất khiến cô có áp lực chính là những cuộc điện thoại cổ vũ động viên hôm qua.

Những lời chúc của họ lại khiến cô như mang một gánh nặng trên vai, không thể phụ lòng người khác.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Quý Dương kiễng chân hôn má mẹ một cái, ngượng ngùng bảo:“Bà nội nói con là em bé ôm phúc, con chia vận may cho mẹ đấy, mẹ là giỏi nhất.”Quý Nguyên cũng chen đầu vào: “Con cũng muốn thơm mẹ, con cũng là em bé ôm phúc đấy.”Tống Thời Hạ cảm động lắm.Đó vốn chỉ là lời nói đùa của người lớn mà thôi, nhưng hai nhóc nhà cô lại ghi tạc trong lòng, rồi khờ dại ngây ngô muốn truyền lại vận may của mình cho cô.Cô xoa đầu từng đứa, nói:“Được, mẹ nhất định sẽ cố hết sức, thi lấy thành tích tốt nhất trở về để các con tự hào nhé.”Quý Yên Nhiên nhìn ba mẹ con Tống Thời Hạ, lòng vô cùng hâm mộ.Cô ấy cũng muốn làm em bé nhà chị dâu cơ, đồng thời càng thêm hâm mộ vì chị dâu với bọn nhỏ hòa thuận yêu thương đến thế.Thậm chí cô ấy còn cảm thấy Tống Thời Hạ và hai nhóc còn tình cảm hơn cả mẹ con ruột.Tống Thời Hạ lên xe mà vẫn còn hậm hực.Cô đang dỗi giáo sư Quý và cũng đang băn khoăn về cuộc điện thoại tối qua, cô sợ mình bị chuyển sang học viện vật lý.Quý Yên Nhiên ngồi trong xe, nhấp nhổm không yên.Ngày thường chị dâu với anh trai cô ấy nói chuyện với nhau ngọt ngào đến phát ngấy lên, nhưng không hiểu vì sao hôm nay bầu không khí trong xe lại căng thẳng đến kì lạ.Quý Yên Nhiên không biết vì sao chị dâu mình lại có vẻ không vui.May mà dường như chị dâu chỉ có vấn đề với anh cô ấy thôi, thái độ đối với cô ấy vẫn rất dịu dàng. Cho nên Quý Yên Nhiên rất thức thời, không nói đỡ cho anh trai tránh chọc chị dâu bực thêm.Tới địa điểm thi là 7 giờ 50, ngoài trường thi đã có rất nhiều thí sinh đang đợi.Sắc mặt ai nấy đều rất căng thẳng, bầu không khí rất khẩn trương.Quý Duy Thanh bảo hai chị em ngồi trong xe nghỉ tạm, ra ngoài có lẽ sẽ thêm lo lắng.Ngoài kia, có thí sinh đứng quay mặt vào tường nhẩm bài, có người thì bồn chồn đi đi lại lại, có người đi cùng cha mẹ, tay lăm lăm sách vở tranh thủ ôn từng phút.Quý Yên Nhiên nhìn một lúc rồi cụp mắt, cô ấy cảm thấy không khí căng thẳng bên ngoài đã ảnh hưởng tới tâm trạng rồi.“Chị dâu, tay em run quá.”DTV“Đừng có tự làm mình sợ, hai chúng ta thi cùng một địa điểm, lại còn là tầng trên với tầng dưới của cùng tòa nhà.Hơn nữa, đây còn là trường học của em, hẳn em phải thấy thoải mái tự tại chứ.Đây chính là chiến trường quen thuộc của em nhà, coi kì thi này như kì thi thử lần thứ tư là được rồi.”Quý Yên Nhiên thở phào một hơi:“Mấy người ngoài kia nhìn nghiêm túc quá làm em hơi sợ, trước khi tới trường em vẫn đang rất tự tin mà, nhìn họ em mới thấy lo lắng đấy chứ.”“Không cần để ý đến người khác. Em nằm trong Top 10 của khối thì hẳn nên để ý phản ứng của những người xếp trên em chứ không phải là thái độ của những người không bằng em, em nhìn chị này, chị có căng thẳng đâu.”Tống Thời Hạ thật sự không cảm thấy căng thẳng hay khẩn trương, hơn nữa, cô còn đang giận dỗi với giáo sư Quý nên càng chẳng rảnh mà khẩn trương.Điều duy nhất khiến cô có áp lực chính là những cuộc điện thoại cổ vũ động viên hôm qua.Những lời chúc của họ lại khiến cô như mang một gánh nặng trên vai, không thể phụ lòng người khác. 

Chương 489: Chương 489