Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 507: Chương 507

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… “Lần trước tôi đi công tác với lãnh đạo cũng từng được đến nhà hàng thủ đô để đón tiếp một vị khách nước ngoài.Nhà hàng đó người ta chỉ cho vào tham quan thôi chứ không cho ăn cơm, thấy bảo là ở đó chuyên dùng để tiếp đãi khách quý từ nước ngoài tới.“Học giỏi có lợi thế đó, người ta nói tri thức thay đổi vận mệnh quả là chí lí. Chỉ tiếc chúng ta ngần này tuổi rồi, muốn đi học cũng không kịp nữa, nhưng con cái chắc là có thể làm được.”“Tôi cũng nghĩ thế, cứ thấy bao người bảo trường nghề, trường trung cấp sư phạm là tốt nhất vì được miễn học phí.Nhưng mà phải nhìn vào điểm tuyển sinh mới biết chỗ nào tốt chỗ nào kém, bằng không, vì sao con người ta thi điểm cao mới được lên báo.”“Đúng vậy. Nếu con nhà tôi mà có khả năng học, thi được vào đại học chính quy là tôi cho đi học liền.Nếu không thi nổi chính quy thì mới lựa chọn cao đẳng trung cấp thôi, vào đấy thì về sau cũng coi như có cái nghề trong tay.”Tống Xuân Hạ luôn tay làm đồ ăn cho khách, nụ cười trên môi vẫn tươi rói.Nghe khách hàng vừa thảo luận chuyện trường học vừa khen em gái mình, lòng chị ấy càng thêm kiên định với ý tưởng phải dốc lòng bồi dưỡng con cái.Tại cửa hàng mậu dịch thị trấn, sau khi biết Tống Xuân Hạ là chị gái của Tống Thời Hạ, lòng bắt đầu hối hận.Biết thế ngày ấy đừng ham 10 đồng tiền với hai bình rượu của người ta.Nếu không chơi xấu đuổi Tống Xuân Hạ đi, lấy chỗ cho họ hàng nhà mình thì vinh dự ngày hôm nay đã thuộc về cửa hàng mậu dịch bọn họ rồi. Chỉ tiếc khi ấy mình bị lợi ích che mắt. Cô gái thay thế vị trí của Tống Xuân Hạ ở đây cũng không được thuận lợi trong công việc.Trước đó đã có tấm gương nhân viên xuất sắc như Tống Xuân Hạ, cô nàng có nhiệt tình ra sao, khách hàng vẫn cứ thấy tiếc vì Tống Xuân Hạ đã nghỉ việc.Vốn còn tưởng thay thế Tống Xuân Hạ sẽ lấy luôn được phần thưởng nhân viên xuất sắc, cuối cùng phần thưởng này lại thuộc về một nhân viên khác rồi.Hiện giờ, Tống Xuân Hạ đã nghỉ việc ở cửa hàng mậu dịch, ra ngoài tự làm ăn buôn bán, tình hình hết sức khả quan.Hơn nữa còn có cô em gái thi đỗ thủ khoa đại học, trở thành sinh viên duy nhất của cả thị trấn.Cả thị trấn đều biết chị ấy, chắc chắn từ nay về sau, việc làm ăn sẽ ngày một đi lên.Cô gái kia thầm nhủ, nếu mình không cướp vị trí của Tống Xuân Hạ, có lẽ hiện giờ Tống Xuân Hạ vẫn chỉ là một nhân viên bán hàng tầm thường.Càng nghĩ cô nàng càng cảm thấy mình đã gián tiếp giúp Tống Xuân Hạ, trong lòng càng thêm khó chịu.Từ sau khi nghỉ việc, Tống Xuân Hạ đã chẳng hề chú ý đến tin tức về nơi làm cũ, bởi vậy, chị ấy cũng không hề hay biết về những hâm mộ hay ghen ghét này.Mà có lẽ dù biết, chị ấy cũng chẳng để tâm.Tống Xuân Hạ chỉ muốn hướng về phía trước, bởi chỉ có người không có bản lĩnh mới ngoái lại phía sau mà thôi.Tống Xuân Hạ cùng chồng bán xong sạp lẩu hôm nay, sau đó nói với khách hàng:“Tuần tới nhà chúng tôi không mở cửa bán hàng, chúng tôi định lên thủ đô tham dự tiệc mừng lên đại học của em gái, mọi người hãy tự nấu ăn ở nhà nhé.” 

“Lần trước tôi đi công tác với lãnh đạo cũng từng được đến nhà hàng thủ đô để đón tiếp một vị khách nước ngoài.

Nhà hàng đó người ta chỉ cho vào tham quan thôi chứ không cho ăn cơm, thấy bảo là ở đó chuyên dùng để tiếp đãi khách quý từ nước ngoài tới.

“Học giỏi có lợi thế đó, người ta nói tri thức thay đổi vận mệnh quả là chí lí. Chỉ tiếc chúng ta ngần này tuổi rồi, muốn đi học cũng không kịp nữa, nhưng con cái chắc là có thể làm được.”

“Tôi cũng nghĩ thế, cứ thấy bao người bảo trường nghề, trường trung cấp sư phạm là tốt nhất vì được miễn học phí.

Nhưng mà phải nhìn vào điểm tuyển sinh mới biết chỗ nào tốt chỗ nào kém, bằng không, vì sao con người ta thi điểm cao mới được lên báo.”

“Đúng vậy. Nếu con nhà tôi mà có khả năng học, thi được vào đại học chính quy là tôi cho đi học liền.

Nếu không thi nổi chính quy thì mới lựa chọn cao đẳng trung cấp thôi, vào đấy thì về sau cũng coi như có cái nghề trong tay.”

Tống Xuân Hạ luôn tay làm đồ ăn cho khách, nụ cười trên môi vẫn tươi rói.

Nghe khách hàng vừa thảo luận chuyện trường học vừa khen em gái mình, lòng chị ấy càng thêm kiên định với ý tưởng phải dốc lòng bồi dưỡng con cái.

Tại cửa hàng mậu dịch thị trấn, sau khi biết Tống Xuân Hạ là chị gái của Tống Thời Hạ, lòng bắt đầu hối hận.

Biết thế ngày ấy đừng ham 10 đồng tiền với hai bình rượu của người ta.

Nếu không chơi xấu đuổi Tống Xuân Hạ đi, lấy chỗ cho họ hàng nhà mình thì vinh dự ngày hôm nay đã thuộc về cửa hàng mậu dịch bọn họ rồi.

 

Chỉ tiếc khi ấy mình bị lợi ích che mắt.

 

Cô gái thay thế vị trí của Tống Xuân Hạ ở đây cũng không được thuận lợi trong công việc.

Trước đó đã có tấm gương nhân viên xuất sắc như Tống Xuân Hạ, cô nàng có nhiệt tình ra sao, khách hàng vẫn cứ thấy tiếc vì Tống Xuân Hạ đã nghỉ việc.

Vốn còn tưởng thay thế Tống Xuân Hạ sẽ lấy luôn được phần thưởng nhân viên xuất sắc, cuối cùng phần thưởng này lại thuộc về một nhân viên khác rồi.

Hiện giờ, Tống Xuân Hạ đã nghỉ việc ở cửa hàng mậu dịch, ra ngoài tự làm ăn buôn bán, tình hình hết sức khả quan.

Hơn nữa còn có cô em gái thi đỗ thủ khoa đại học, trở thành sinh viên duy nhất của cả thị trấn.

Cả thị trấn đều biết chị ấy, chắc chắn từ nay về sau, việc làm ăn sẽ ngày một đi lên.

Cô gái kia thầm nhủ, nếu mình không cướp vị trí của Tống Xuân Hạ, có lẽ hiện giờ Tống Xuân Hạ vẫn chỉ là một nhân viên bán hàng tầm thường.

Càng nghĩ cô nàng càng cảm thấy mình đã gián tiếp giúp Tống Xuân Hạ, trong lòng càng thêm khó chịu.

Từ sau khi nghỉ việc, Tống Xuân Hạ đã chẳng hề chú ý đến tin tức về nơi làm cũ, bởi vậy, chị ấy cũng không hề hay biết về những hâm mộ hay ghen ghét này.

Mà có lẽ dù biết, chị ấy cũng chẳng để tâm.

Tống Xuân Hạ chỉ muốn hướng về phía trước, bởi chỉ có người không có bản lĩnh mới ngoái lại phía sau mà thôi.

Tống Xuân Hạ cùng chồng bán xong sạp lẩu hôm nay, sau đó nói với khách hàng:

“Tuần tới nhà chúng tôi không mở cửa bán hàng, chúng tôi định lên thủ đô tham dự tiệc mừng lên đại học của em gái, mọi người hãy tự nấu ăn ở nhà nhé.”

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… “Lần trước tôi đi công tác với lãnh đạo cũng từng được đến nhà hàng thủ đô để đón tiếp một vị khách nước ngoài.Nhà hàng đó người ta chỉ cho vào tham quan thôi chứ không cho ăn cơm, thấy bảo là ở đó chuyên dùng để tiếp đãi khách quý từ nước ngoài tới.“Học giỏi có lợi thế đó, người ta nói tri thức thay đổi vận mệnh quả là chí lí. Chỉ tiếc chúng ta ngần này tuổi rồi, muốn đi học cũng không kịp nữa, nhưng con cái chắc là có thể làm được.”“Tôi cũng nghĩ thế, cứ thấy bao người bảo trường nghề, trường trung cấp sư phạm là tốt nhất vì được miễn học phí.Nhưng mà phải nhìn vào điểm tuyển sinh mới biết chỗ nào tốt chỗ nào kém, bằng không, vì sao con người ta thi điểm cao mới được lên báo.”“Đúng vậy. Nếu con nhà tôi mà có khả năng học, thi được vào đại học chính quy là tôi cho đi học liền.Nếu không thi nổi chính quy thì mới lựa chọn cao đẳng trung cấp thôi, vào đấy thì về sau cũng coi như có cái nghề trong tay.”Tống Xuân Hạ luôn tay làm đồ ăn cho khách, nụ cười trên môi vẫn tươi rói.Nghe khách hàng vừa thảo luận chuyện trường học vừa khen em gái mình, lòng chị ấy càng thêm kiên định với ý tưởng phải dốc lòng bồi dưỡng con cái.Tại cửa hàng mậu dịch thị trấn, sau khi biết Tống Xuân Hạ là chị gái của Tống Thời Hạ, lòng bắt đầu hối hận.Biết thế ngày ấy đừng ham 10 đồng tiền với hai bình rượu của người ta.Nếu không chơi xấu đuổi Tống Xuân Hạ đi, lấy chỗ cho họ hàng nhà mình thì vinh dự ngày hôm nay đã thuộc về cửa hàng mậu dịch bọn họ rồi. Chỉ tiếc khi ấy mình bị lợi ích che mắt. Cô gái thay thế vị trí của Tống Xuân Hạ ở đây cũng không được thuận lợi trong công việc.Trước đó đã có tấm gương nhân viên xuất sắc như Tống Xuân Hạ, cô nàng có nhiệt tình ra sao, khách hàng vẫn cứ thấy tiếc vì Tống Xuân Hạ đã nghỉ việc.Vốn còn tưởng thay thế Tống Xuân Hạ sẽ lấy luôn được phần thưởng nhân viên xuất sắc, cuối cùng phần thưởng này lại thuộc về một nhân viên khác rồi.Hiện giờ, Tống Xuân Hạ đã nghỉ việc ở cửa hàng mậu dịch, ra ngoài tự làm ăn buôn bán, tình hình hết sức khả quan.Hơn nữa còn có cô em gái thi đỗ thủ khoa đại học, trở thành sinh viên duy nhất của cả thị trấn.Cả thị trấn đều biết chị ấy, chắc chắn từ nay về sau, việc làm ăn sẽ ngày một đi lên.Cô gái kia thầm nhủ, nếu mình không cướp vị trí của Tống Xuân Hạ, có lẽ hiện giờ Tống Xuân Hạ vẫn chỉ là một nhân viên bán hàng tầm thường.Càng nghĩ cô nàng càng cảm thấy mình đã gián tiếp giúp Tống Xuân Hạ, trong lòng càng thêm khó chịu.Từ sau khi nghỉ việc, Tống Xuân Hạ đã chẳng hề chú ý đến tin tức về nơi làm cũ, bởi vậy, chị ấy cũng không hề hay biết về những hâm mộ hay ghen ghét này.Mà có lẽ dù biết, chị ấy cũng chẳng để tâm.Tống Xuân Hạ chỉ muốn hướng về phía trước, bởi chỉ có người không có bản lĩnh mới ngoái lại phía sau mà thôi.Tống Xuân Hạ cùng chồng bán xong sạp lẩu hôm nay, sau đó nói với khách hàng:“Tuần tới nhà chúng tôi không mở cửa bán hàng, chúng tôi định lên thủ đô tham dự tiệc mừng lên đại học của em gái, mọi người hãy tự nấu ăn ở nhà nhé.” 

Chương 507: Chương 507