Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 523: Chương 523
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thu Sinh ghen tị lắm.Nếu mình mà được săn đón như em gái có phải tốt rồi không, được như thế, có khi mình đã có vợ rồi cũng nên.Diêu Tuyết vừa bóp vai cho cha mình vừa thận trọng quan sát sắc mặt ông ấy.Thường ngày, cô ấy và Tống Thu Sinh luôn biết giữ chừng mực, nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc không kìm lòng được, sẽ ôm ấp thân mật một chốc.Đã lâu rồi chưa có thời gian dành cho nhau, hôm nay mới có rảnh, đang ôm hôn nhau thắm thiết trên sô pha thì bị cha bắt gặp tại trận.“Hai đứa đã đến bước nào rồi?”Diêu Tuyết cười lấy lòng: “Thì cũng mới chỉ đến bước mà ba trông thấy thôi, chuyện khác chưa hề có.”Ông Diêu cau mày.“Có phải nó có chỗ nào không ổn không?”Xì, mới có thế, hại ông ngày ngày lo con gái chịu thiệt.Diêu Tuyết bĩu môi bất mãn.“Ba nói gì thế? Anh ấy như vậy là vì anh ấy tôn trọng ý kiến của con, con không đồng ý, chẳng lẽ anh ấy có thể cưỡng ép con được?”Thực ra là chính Tống Thu Sinh cũng không đồng ý, nhất quyết phải giữ gìn cho nhau tới đêm tân hôn.Diêu Tuyết sống cởi mở hơn, vì cô từng ở nước ngoài, sống theo văn hóa phương Tây, cảm thấy ý nghĩ đó của người đại lục có hơi bảo thủ phong kiến.Ông Diêu hừ một tiếng.“Ba thấy là người ta không đồng ý mới đúng, người nông thôn rất để ý danh dự của con gái, muốn cưới hỏi đàng hoàng sẽ không để xuất hiện những gièm pha điều tiếng như gạo nấu thành cơm, ăn cơm trước kẻng.”Diêu Tuyết ôm cổ cha làm nũng: “Daddy, ba biết rồi còn cố tình hỏi thế.” Ông Diêu quay đi:“Bớt bớt cái trò làm nũng này đi, ba biết với ba trông thấy là hai chuyện khác nhau.Hai đứa còn chưa kết hôn đã dính vào nhau như thế, ba con không muốn đột nhiên có một ngày lên chức ông ngoại bất thình lình đâu.”Diêu Tuyết dậm chân đứng lên.“Ba cứ nói thế thì con cũng chẳng có cách nào, hừ, ông cụ cứng đầu này, không muốn con gái có chồng, muốn nó ế đến già đây mà.”Ông Diêu cũng muốn con gái lấy chồng lắm chứ.Tống Thu Sinh này xem như cũng là một thanh niên có tiềm lực, em gái lại xuất sắc, có tay nghề ủ rượu lợi hại, làm lá trà và bánh trà đều cực kì độc đáo, nếu thành người một nhà cũng rất tốt.Nhưng ông ấy cho rằng mình không thể quá dễ dãi với Tống Thu Sinh, cần phải giữ chặt quyền quyết định trong tay mình.Cô con gái cưng mà ông ấy nuôi dạy bao năm không thể tùy tiện gả đi được.“Căn nhà này có vẻ hơi nhỏ nhỉ, chắc chỉ bằng phòng chứa đồ cũ nhà ta.”Diêu Tuyết hiểu ngay ý cha, bèn phụ họa:“Đúng ạ, tổng diện tích tính ra còn chưa tới 200 mét vuông, không bằng nửa cái sân nhà ta nữa.Con đang ở tạm đây một thời gian, Thu Sinh đã mua cho con một bộ tứ hợp viện, đang sửa chữa trang hoàng lại.DTVChỗ đó nhỏ hơn nhà ta một chút, nghe nói là phủ của vị đại thần nhị phẩm nào đó thời phong kiến, hai tháng trước anh ấy mới trả hết tiền vay mua nhà.”Ông Diêu không nhịn được mới chọc con gái.“Mua một bộ tứ hợp viện cũng phải đi vay, thế mà con cũng cảm động được à? Đấy chỉ là chuyện nó nên làm thôi.Nhà đó sau này nó cũng sẽ ở, có chút chuyện cỏn con đã khiến con xúc động thé rồi, chẳng lẽ ba con không mua được cho con?”
Tống Thu Sinh ghen tị lắm.
Nếu mình mà được săn đón như em gái có phải tốt rồi không, được như thế, có khi mình đã có vợ rồi cũng nên.
Diêu Tuyết vừa bóp vai cho cha mình vừa thận trọng quan sát sắc mặt ông ấy.
Thường ngày, cô ấy và Tống Thu Sinh luôn biết giữ chừng mực, nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc không kìm lòng được, sẽ ôm ấp thân mật một chốc.
Đã lâu rồi chưa có thời gian dành cho nhau, hôm nay mới có rảnh, đang ôm hôn nhau thắm thiết trên sô pha thì bị cha bắt gặp tại trận.
“Hai đứa đã đến bước nào rồi?”
Diêu Tuyết cười lấy lòng: “Thì cũng mới chỉ đến bước mà ba trông thấy thôi, chuyện khác chưa hề có.”
Ông Diêu cau mày.
“Có phải nó có chỗ nào không ổn không?”
Xì, mới có thế, hại ông ngày ngày lo con gái chịu thiệt.
Diêu Tuyết bĩu môi bất mãn.
“Ba nói gì thế? Anh ấy như vậy là vì anh ấy tôn trọng ý kiến của con, con không đồng ý, chẳng lẽ anh ấy có thể cưỡng ép con được?”
Thực ra là chính Tống Thu Sinh cũng không đồng ý, nhất quyết phải giữ gìn cho nhau tới đêm tân hôn.
Diêu Tuyết sống cởi mở hơn, vì cô từng ở nước ngoài, sống theo văn hóa phương Tây, cảm thấy ý nghĩ đó của người đại lục có hơi bảo thủ phong kiến.
Ông Diêu hừ một tiếng.
“Ba thấy là người ta không đồng ý mới đúng, người nông thôn rất để ý danh dự của con gái, muốn cưới hỏi đàng hoàng sẽ không để xuất hiện những gièm pha điều tiếng như gạo nấu thành cơm, ăn cơm trước kẻng.”
Diêu Tuyết ôm cổ cha làm nũng: “Daddy, ba biết rồi còn cố tình hỏi thế.”
Ông Diêu quay đi:
“Bớt bớt cái trò làm nũng này đi, ba biết với ba trông thấy là hai chuyện khác nhau.
Hai đứa còn chưa kết hôn đã dính vào nhau như thế, ba con không muốn đột nhiên có một ngày lên chức ông ngoại bất thình lình đâu.”
Diêu Tuyết dậm chân đứng lên.
“Ba cứ nói thế thì con cũng chẳng có cách nào, hừ, ông cụ cứng đầu này, không muốn con gái có chồng, muốn nó ế đến già đây mà.”
Ông Diêu cũng muốn con gái lấy chồng lắm chứ.
Tống Thu Sinh này xem như cũng là một thanh niên có tiềm lực, em gái lại xuất sắc, có tay nghề ủ rượu lợi hại, làm lá trà và bánh trà đều cực kì độc đáo, nếu thành người một nhà cũng rất tốt.
Nhưng ông ấy cho rằng mình không thể quá dễ dãi với Tống Thu Sinh, cần phải giữ chặt quyền quyết định trong tay mình.
Cô con gái cưng mà ông ấy nuôi dạy bao năm không thể tùy tiện gả đi được.
“Căn nhà này có vẻ hơi nhỏ nhỉ, chắc chỉ bằng phòng chứa đồ cũ nhà ta.”
Diêu Tuyết hiểu ngay ý cha, bèn phụ họa:
“Đúng ạ, tổng diện tích tính ra còn chưa tới 200 mét vuông, không bằng nửa cái sân nhà ta nữa.
Con đang ở tạm đây một thời gian, Thu Sinh đã mua cho con một bộ tứ hợp viện, đang sửa chữa trang hoàng lại.
DTV
Chỗ đó nhỏ hơn nhà ta một chút, nghe nói là phủ của vị đại thần nhị phẩm nào đó thời phong kiến, hai tháng trước anh ấy mới trả hết tiền vay mua nhà.”
Ông Diêu không nhịn được mới chọc con gái.
“Mua một bộ tứ hợp viện cũng phải đi vay, thế mà con cũng cảm động được à? Đấy chỉ là chuyện nó nên làm thôi.
Nhà đó sau này nó cũng sẽ ở, có chút chuyện cỏn con đã khiến con xúc động thé rồi, chẳng lẽ ba con không mua được cho con?”
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thu Sinh ghen tị lắm.Nếu mình mà được săn đón như em gái có phải tốt rồi không, được như thế, có khi mình đã có vợ rồi cũng nên.Diêu Tuyết vừa bóp vai cho cha mình vừa thận trọng quan sát sắc mặt ông ấy.Thường ngày, cô ấy và Tống Thu Sinh luôn biết giữ chừng mực, nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc không kìm lòng được, sẽ ôm ấp thân mật một chốc.Đã lâu rồi chưa có thời gian dành cho nhau, hôm nay mới có rảnh, đang ôm hôn nhau thắm thiết trên sô pha thì bị cha bắt gặp tại trận.“Hai đứa đã đến bước nào rồi?”Diêu Tuyết cười lấy lòng: “Thì cũng mới chỉ đến bước mà ba trông thấy thôi, chuyện khác chưa hề có.”Ông Diêu cau mày.“Có phải nó có chỗ nào không ổn không?”Xì, mới có thế, hại ông ngày ngày lo con gái chịu thiệt.Diêu Tuyết bĩu môi bất mãn.“Ba nói gì thế? Anh ấy như vậy là vì anh ấy tôn trọng ý kiến của con, con không đồng ý, chẳng lẽ anh ấy có thể cưỡng ép con được?”Thực ra là chính Tống Thu Sinh cũng không đồng ý, nhất quyết phải giữ gìn cho nhau tới đêm tân hôn.Diêu Tuyết sống cởi mở hơn, vì cô từng ở nước ngoài, sống theo văn hóa phương Tây, cảm thấy ý nghĩ đó của người đại lục có hơi bảo thủ phong kiến.Ông Diêu hừ một tiếng.“Ba thấy là người ta không đồng ý mới đúng, người nông thôn rất để ý danh dự của con gái, muốn cưới hỏi đàng hoàng sẽ không để xuất hiện những gièm pha điều tiếng như gạo nấu thành cơm, ăn cơm trước kẻng.”Diêu Tuyết ôm cổ cha làm nũng: “Daddy, ba biết rồi còn cố tình hỏi thế.” Ông Diêu quay đi:“Bớt bớt cái trò làm nũng này đi, ba biết với ba trông thấy là hai chuyện khác nhau.Hai đứa còn chưa kết hôn đã dính vào nhau như thế, ba con không muốn đột nhiên có một ngày lên chức ông ngoại bất thình lình đâu.”Diêu Tuyết dậm chân đứng lên.“Ba cứ nói thế thì con cũng chẳng có cách nào, hừ, ông cụ cứng đầu này, không muốn con gái có chồng, muốn nó ế đến già đây mà.”Ông Diêu cũng muốn con gái lấy chồng lắm chứ.Tống Thu Sinh này xem như cũng là một thanh niên có tiềm lực, em gái lại xuất sắc, có tay nghề ủ rượu lợi hại, làm lá trà và bánh trà đều cực kì độc đáo, nếu thành người một nhà cũng rất tốt.Nhưng ông ấy cho rằng mình không thể quá dễ dãi với Tống Thu Sinh, cần phải giữ chặt quyền quyết định trong tay mình.Cô con gái cưng mà ông ấy nuôi dạy bao năm không thể tùy tiện gả đi được.“Căn nhà này có vẻ hơi nhỏ nhỉ, chắc chỉ bằng phòng chứa đồ cũ nhà ta.”Diêu Tuyết hiểu ngay ý cha, bèn phụ họa:“Đúng ạ, tổng diện tích tính ra còn chưa tới 200 mét vuông, không bằng nửa cái sân nhà ta nữa.Con đang ở tạm đây một thời gian, Thu Sinh đã mua cho con một bộ tứ hợp viện, đang sửa chữa trang hoàng lại.DTVChỗ đó nhỏ hơn nhà ta một chút, nghe nói là phủ của vị đại thần nhị phẩm nào đó thời phong kiến, hai tháng trước anh ấy mới trả hết tiền vay mua nhà.”Ông Diêu không nhịn được mới chọc con gái.“Mua một bộ tứ hợp viện cũng phải đi vay, thế mà con cũng cảm động được à? Đấy chỉ là chuyện nó nên làm thôi.Nhà đó sau này nó cũng sẽ ở, có chút chuyện cỏn con đã khiến con xúc động thé rồi, chẳng lẽ ba con không mua được cho con?”