Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 534: Chương 534

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ thay đổi lộ trình, không về nhà ngay mà rẽ sang xưởng rượu kiểm tra sổ sách.Bác Diêu muốn hợp tác với cô, nhưng cô chỉ có thể bảo đảm mỗi tháng xuất được mười lu, tức là mỗi dạng 100 bình 500ml thôi.Cô không thể đặt toàn bộ tinh lực vào xưởng rượu này.Tống Thời Hạ rót một lọ rượu anh đào mang về nhà, tính cho giáo sư Quý nếm thử.Trời nóng thế này phải ở nhà viết tiểu luận cũng nên uống chén rượu rồi nghỉ ngơi một chút.Quý Duy Thanh vận áo sơ mi trắng ngồi sau bàn viết, trán đã lấm tấm mồ hôi, Tống Thời Hạ thấy thế bèn bật quạt cho anh.“Nóng thế mà anh không biết bật quạt lên à.”Quý Duy Thanh không ngẩng đầu, đáp: “Không có thời gian, anh đang mắc kẹt đúng chỗ quan trọng nhất.”Tống Thời Hạ đặt chén rượu lên bàn:“Em mang rượu anh đào cho anh nếm thử, rượu nhẹ lắm, có vài độ thôi, không sợ say. Em đặt ở đây nhé.”Quý Duy Thanh mệt mỏi ngẩng lên, bóp trán: “Qua đây anh ôm chút đã.”Tống Thời Hạ nhướng mày với anh: “Anh đang bận cơ mà?”“Không tìm được manh mối, nghỉ giữa giờ một lát.”Tống Thời Hạ ngoan ngoãn ngồi vào lòng anh, tựa lưng vào lồng n.g.ự.c vững chãi của anh, nói cho anh biết có lẽ mình sắp phải về nhà.“Cũng may mà em đã dặn mẹ trang hoàng lại tầng hai, bằng không bác Diêu tới ở sẽ thấy không thoải mái.”Quý Duy Thanh gác cằm lên vai cô: “Có muốn anh về nhà với em không?” Hơi thở nóng ẩm của anh phả lên vành tai Tống Thời Hạ.Tống Thời Hạ thấy nhột, vội né đi:“Không cần, anh ở nhà có mẹ nấu cơm cho, lúc viết luận có thể tới thư viện hay phòng thí nghiệm tìm tư liệu rất tiện.Em dẫn đám nhỏ đi chơi mấy ngày thôi, cũng không có việc gì, chỉ về ngồi đó làm linh vật ấy mà, anh mà đi theo sẽ thấy chán lắm.”Sáng hôm sau, Tống Thời Hạ đưa họ hàng đi mua quần áo.Cô ghé vào cửa hàng bình dân trong trung tâm thương mại, mua cho mỗi người một chiếc áo cộc tay cùng với một đôi xăng đan.“Thật sự không đắt ạ, cũng chả biết bao giờ mọi người mới lại lên thủ đô chơi, lần này cháu tiếp đón không được chu toàn, chỉ sợ lần sau mọi người không chịu tới.”Người trầm mặc ít lời như mợ Tống Thời Hạ cũng phải lên tiếng:“Lần này đã để cháu tốn kém quá rồi, nào là vé tàu nào là cơm nước ở nhà hàng, lại còn mua áo với giày, như thế lần sau mọi người nào dám mặt dày lên đây nữa.”Bà Tống cười bảo:“Đều là người nhà, có gì đâu, đây là tấm lòng của Thời Hạ, mọi người không chịu nhận sẽ làm con bé nghĩ linh tinh, tưởng mình sơ suất ở đâu khiến mọi người phật lòng.”Mua xong đồ, Tống Thời Hạ mới nhắc tới chuyện chính với mẹ mình.Bà Tống vỗ ngực:“Chuyện quan trọng thế sao con không nói sớm, mau đặt vé tàu cho mẹ về thôi, phải về ngay còn chuẩn bị cho chu đáo.”DTVNhững người họ hàng thấy bà ấy lo lắng mới xúm lại hỏi có chuyện gì.Tống Thời Hạ giải thích với mọi người rằng anh trai cô chuẩn bị đính hôn.Mọi người không biết gia cảnh của Diêu Tuyết nên không hiểu vì sao bà Tống lại phản ứng mạnh như thế, nhưng tất cả đều hiểu ý, nhanh nhẹn đi thu dọn hành lý. 

Tống Thời Hạ thay đổi lộ trình, không về nhà ngay mà rẽ sang xưởng rượu kiểm tra sổ sách.

Bác Diêu muốn hợp tác với cô, nhưng cô chỉ có thể bảo đảm mỗi tháng xuất được mười lu, tức là mỗi dạng 100 bình 500ml thôi.

Cô không thể đặt toàn bộ tinh lực vào xưởng rượu này.

Tống Thời Hạ rót một lọ rượu anh đào mang về nhà, tính cho giáo sư Quý nếm thử.

Trời nóng thế này phải ở nhà viết tiểu luận cũng nên uống chén rượu rồi nghỉ ngơi một chút.

Quý Duy Thanh vận áo sơ mi trắng ngồi sau bàn viết, trán đã lấm tấm mồ hôi, Tống Thời Hạ thấy thế bèn bật quạt cho anh.

“Nóng thế mà anh không biết bật quạt lên à.”

Quý Duy Thanh không ngẩng đầu, đáp: “Không có thời gian, anh đang mắc kẹt đúng chỗ quan trọng nhất.”

Tống Thời Hạ đặt chén rượu lên bàn:

“Em mang rượu anh đào cho anh nếm thử, rượu nhẹ lắm, có vài độ thôi, không sợ say. Em đặt ở đây nhé.”

Quý Duy Thanh mệt mỏi ngẩng lên, bóp trán: “Qua đây anh ôm chút đã.”

Tống Thời Hạ nhướng mày với anh: “Anh đang bận cơ mà?”

“Không tìm được manh mối, nghỉ giữa giờ một lát.”

Tống Thời Hạ ngoan ngoãn ngồi vào lòng anh, tựa lưng vào lồng n.g.ự.c vững chãi của anh, nói cho anh biết có lẽ mình sắp phải về nhà.

“Cũng may mà em đã dặn mẹ trang hoàng lại tầng hai, bằng không bác Diêu tới ở sẽ thấy không thoải mái.”

Quý Duy Thanh gác cằm lên vai cô: “Có muốn anh về nhà với em không?”

 

Hơi thở nóng ẩm của anh phả lên vành tai Tống Thời Hạ.

Tống Thời Hạ thấy nhột, vội né đi:

“Không cần, anh ở nhà có mẹ nấu cơm cho, lúc viết luận có thể tới thư viện hay phòng thí nghiệm tìm tư liệu rất tiện.

Em dẫn đám nhỏ đi chơi mấy ngày thôi, cũng không có việc gì, chỉ về ngồi đó làm linh vật ấy mà, anh mà đi theo sẽ thấy chán lắm.”

Sáng hôm sau, Tống Thời Hạ đưa họ hàng đi mua quần áo.

Cô ghé vào cửa hàng bình dân trong trung tâm thương mại, mua cho mỗi người một chiếc áo cộc tay cùng với một đôi xăng đan.

“Thật sự không đắt ạ, cũng chả biết bao giờ mọi người mới lại lên thủ đô chơi, lần này cháu tiếp đón không được chu toàn, chỉ sợ lần sau mọi người không chịu tới.”

Người trầm mặc ít lời như mợ Tống Thời Hạ cũng phải lên tiếng:

“Lần này đã để cháu tốn kém quá rồi, nào là vé tàu nào là cơm nước ở nhà hàng, lại còn mua áo với giày, như thế lần sau mọi người nào dám mặt dày lên đây nữa.”

Bà Tống cười bảo:

“Đều là người nhà, có gì đâu, đây là tấm lòng của Thời Hạ, mọi người không chịu nhận sẽ làm con bé nghĩ linh tinh, tưởng mình sơ suất ở đâu khiến mọi người phật lòng.”

Mua xong đồ, Tống Thời Hạ mới nhắc tới chuyện chính với mẹ mình.

Bà Tống vỗ ngực:

“Chuyện quan trọng thế sao con không nói sớm, mau đặt vé tàu cho mẹ về thôi, phải về ngay còn chuẩn bị cho chu đáo.”

DTV

Những người họ hàng thấy bà ấy lo lắng mới xúm lại hỏi có chuyện gì.

Tống Thời Hạ giải thích với mọi người rằng anh trai cô chuẩn bị đính hôn.

Mọi người không biết gia cảnh của Diêu Tuyết nên không hiểu vì sao bà Tống lại phản ứng mạnh như thế, nhưng tất cả đều hiểu ý, nhanh nhẹn đi thu dọn hành lý.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ thay đổi lộ trình, không về nhà ngay mà rẽ sang xưởng rượu kiểm tra sổ sách.Bác Diêu muốn hợp tác với cô, nhưng cô chỉ có thể bảo đảm mỗi tháng xuất được mười lu, tức là mỗi dạng 100 bình 500ml thôi.Cô không thể đặt toàn bộ tinh lực vào xưởng rượu này.Tống Thời Hạ rót một lọ rượu anh đào mang về nhà, tính cho giáo sư Quý nếm thử.Trời nóng thế này phải ở nhà viết tiểu luận cũng nên uống chén rượu rồi nghỉ ngơi một chút.Quý Duy Thanh vận áo sơ mi trắng ngồi sau bàn viết, trán đã lấm tấm mồ hôi, Tống Thời Hạ thấy thế bèn bật quạt cho anh.“Nóng thế mà anh không biết bật quạt lên à.”Quý Duy Thanh không ngẩng đầu, đáp: “Không có thời gian, anh đang mắc kẹt đúng chỗ quan trọng nhất.”Tống Thời Hạ đặt chén rượu lên bàn:“Em mang rượu anh đào cho anh nếm thử, rượu nhẹ lắm, có vài độ thôi, không sợ say. Em đặt ở đây nhé.”Quý Duy Thanh mệt mỏi ngẩng lên, bóp trán: “Qua đây anh ôm chút đã.”Tống Thời Hạ nhướng mày với anh: “Anh đang bận cơ mà?”“Không tìm được manh mối, nghỉ giữa giờ một lát.”Tống Thời Hạ ngoan ngoãn ngồi vào lòng anh, tựa lưng vào lồng n.g.ự.c vững chãi của anh, nói cho anh biết có lẽ mình sắp phải về nhà.“Cũng may mà em đã dặn mẹ trang hoàng lại tầng hai, bằng không bác Diêu tới ở sẽ thấy không thoải mái.”Quý Duy Thanh gác cằm lên vai cô: “Có muốn anh về nhà với em không?” Hơi thở nóng ẩm của anh phả lên vành tai Tống Thời Hạ.Tống Thời Hạ thấy nhột, vội né đi:“Không cần, anh ở nhà có mẹ nấu cơm cho, lúc viết luận có thể tới thư viện hay phòng thí nghiệm tìm tư liệu rất tiện.Em dẫn đám nhỏ đi chơi mấy ngày thôi, cũng không có việc gì, chỉ về ngồi đó làm linh vật ấy mà, anh mà đi theo sẽ thấy chán lắm.”Sáng hôm sau, Tống Thời Hạ đưa họ hàng đi mua quần áo.Cô ghé vào cửa hàng bình dân trong trung tâm thương mại, mua cho mỗi người một chiếc áo cộc tay cùng với một đôi xăng đan.“Thật sự không đắt ạ, cũng chả biết bao giờ mọi người mới lại lên thủ đô chơi, lần này cháu tiếp đón không được chu toàn, chỉ sợ lần sau mọi người không chịu tới.”Người trầm mặc ít lời như mợ Tống Thời Hạ cũng phải lên tiếng:“Lần này đã để cháu tốn kém quá rồi, nào là vé tàu nào là cơm nước ở nhà hàng, lại còn mua áo với giày, như thế lần sau mọi người nào dám mặt dày lên đây nữa.”Bà Tống cười bảo:“Đều là người nhà, có gì đâu, đây là tấm lòng của Thời Hạ, mọi người không chịu nhận sẽ làm con bé nghĩ linh tinh, tưởng mình sơ suất ở đâu khiến mọi người phật lòng.”Mua xong đồ, Tống Thời Hạ mới nhắc tới chuyện chính với mẹ mình.Bà Tống vỗ ngực:“Chuyện quan trọng thế sao con không nói sớm, mau đặt vé tàu cho mẹ về thôi, phải về ngay còn chuẩn bị cho chu đáo.”DTVNhững người họ hàng thấy bà ấy lo lắng mới xúm lại hỏi có chuyện gì.Tống Thời Hạ giải thích với mọi người rằng anh trai cô chuẩn bị đính hôn.Mọi người không biết gia cảnh của Diêu Tuyết nên không hiểu vì sao bà Tống lại phản ứng mạnh như thế, nhưng tất cả đều hiểu ý, nhanh nhẹn đi thu dọn hành lý. 

Chương 534: Chương 534