Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 537: Chương 537
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Vợ đội trường ngại ngùng cười bảo:“Đâu có đâu có, chúng tôi đâu phải ông bà ruột thịt của Thời Hạ, chỉ là ông họ thôi, người ta có lòng biết ơn.Mua đồ cho chúng tôi là để xin lỗi vì trước kia đã gây phiền toái cho chúng tôi thôi. Hiện giờ trưởng thành rồi, cư xử cũng chín chắn hẳn lên, có học đúng là rất tốt đó.”Nếu bà ấy có thể đừng cười tươi như thế thì lời này sẽ có sức thuyết phục hơn đó.Hàng xóm đua nhau vui đùa, càng nói, lòng càng hâm mộ hơn.Nếu nhà mình với nhà ông bà Tống bên kia có họ hàng thân thích gì thì tốt quá.Chưa nói đến quà cáp đắt tiền, chỉ cần được tặng bộ quần áo theo mốt thủ đô thôi đã là sang lắm rồi.Vợ đội trưởng cũng biết đám người này nghĩ gì, toàn là những kẻ lòng tham không đáy.Cuộc sống của bản thân không được tốt đẹp liền chỉ biết săm soi chuyện nhà người khác.Mếu bà không kịp thời tách bạch mối quan hệ giữa hai nhà, chỉ sợ đám người này sẽ mặt dạn mày dày tới nhà Tống Thời Hạ đòi quà.Gần trưa, trong thôn đã có vài chiếc ô tô lái vào.Người trong thôn đều tụ tập xì xào bàn tán.Có người bảo, hẳn là Tống Thu Sinh đã về, cả thôn này cũng chỉ có Tống Thu Sinh mới biết lái ô tô thôi.Quả nhiên, người ta trông thấy Tống Thu Sinh bước xuống từ một chiếc xe rồi chạy qua bên kia mở cửa xe cho người ngồi ở ghế phụ.“Chẳng lẽ là lãnh đạo của Thu Sinh? Nhìn Thu Sinh có vẻ cung kính lắm.”“Ấy chà, là bạn gái Thu Sinh đấy, ủa, lại có một ông già nữa kìa, nhìn là biết người thành phố rồi, xem xem người ta ăn vận sang chưa kìa.”Họ chỉ dám đứng xa xa xì xầm bình phẩm, Tống Thu Sinh không nghe thấy.Anh ấy đang vui vẻ giới thiệu thôn quê nhà mình với ông Diêu.“Nhà cháu có xây một trại chăn nuôi, trước mắt thì cha mẹ cháu đang phụ trách.Ngày thường cha mẹ cháu chỉ làm nông, không có nguồn thu khác, cháu với Tiểu Hạ mới nghĩ ra cách này để họ có thu nhập riêng.”Ông Diêu vừa lòng gật đầu.“Hẳn em cháu về rồi nhỉ, chúng ta qua nhà cháu nói chuyện tiếp.”Ông ấy đã nghe con gái nói, nhà Tống Thu Sinh ở nông thôn trông rất bề thế, nhưng chắc chắn không thể nào so được với nhà ở thành phố đâu nhỉ.Hồi còn trẻ ông ấy cũng từng đi xa vận hàng, từng phải sinh hoạt trên những khoang thuyền chật hẹp bẩn thỉu và thiếu thốn đủ thứ, cũng từng ở tạm trong miếu dột chùa hoang.Cho nên chỉ cần nhà Tống Thu Sinh không phải dạng gian nhà đắp đất lợp cỏ tranh thì đều có thể chịu đựng được thôi.Những chiếc xe sau cũng đã mở cửa, người trong đó lục tục đi ra, tất cả đều là vệ sĩ nhà họ Diêu.Cảnh tượng này khiến người trong thôn đang đứng hóng chuyện ở xa xa đều phải ngây ra.“Đấy… đấy là ai thế nhỉ? Có phải Tống Thu Sinh lại dính phải chuyện gì trên thành phố rồi không?”Mặc dù nhóm người áo đen kia không mang vũ khí nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy áp lực cực lớn.Đột nhiên trong thôn xuất hiện một đám áo đen cao lớn vạm vỡ hùng hùng hổ hổ, những người nông dân này sẽ cảm thấy sợ hãi theo bản năng.
Vợ đội trường ngại ngùng cười bảo:
“Đâu có đâu có, chúng tôi đâu phải ông bà ruột thịt của Thời Hạ, chỉ là ông họ thôi, người ta có lòng biết ơn.
Mua đồ cho chúng tôi là để xin lỗi vì trước kia đã gây phiền toái cho chúng tôi thôi. Hiện giờ trưởng thành rồi, cư xử cũng chín chắn hẳn lên, có học đúng là rất tốt đó.”
Nếu bà ấy có thể đừng cười tươi như thế thì lời này sẽ có sức thuyết phục hơn đó.
Hàng xóm đua nhau vui đùa, càng nói, lòng càng hâm mộ hơn.
Nếu nhà mình với nhà ông bà Tống bên kia có họ hàng thân thích gì thì tốt quá.
Chưa nói đến quà cáp đắt tiền, chỉ cần được tặng bộ quần áo theo mốt thủ đô thôi đã là sang lắm rồi.
Vợ đội trưởng cũng biết đám người này nghĩ gì, toàn là những kẻ lòng tham không đáy.
Cuộc sống của bản thân không được tốt đẹp liền chỉ biết săm soi chuyện nhà người khác.
Mếu bà không kịp thời tách bạch mối quan hệ giữa hai nhà, chỉ sợ đám người này sẽ mặt dạn mày dày tới nhà Tống Thời Hạ đòi quà.
Gần trưa, trong thôn đã có vài chiếc ô tô lái vào.
Người trong thôn đều tụ tập xì xào bàn tán.
Có người bảo, hẳn là Tống Thu Sinh đã về, cả thôn này cũng chỉ có Tống Thu Sinh mới biết lái ô tô thôi.
Quả nhiên, người ta trông thấy Tống Thu Sinh bước xuống từ một chiếc xe rồi chạy qua bên kia mở cửa xe cho người ngồi ở ghế phụ.
“Chẳng lẽ là lãnh đạo của Thu Sinh? Nhìn Thu Sinh có vẻ cung kính lắm.”
“Ấy chà, là bạn gái Thu Sinh đấy, ủa, lại có một ông già nữa kìa, nhìn là biết người thành phố rồi, xem xem người ta ăn vận sang chưa kìa.”
Họ chỉ dám đứng xa xa xì xầm bình phẩm, Tống Thu Sinh không nghe thấy.
Anh ấy đang vui vẻ giới thiệu thôn quê nhà mình với ông Diêu.
“Nhà cháu có xây một trại chăn nuôi, trước mắt thì cha mẹ cháu đang phụ trách.
Ngày thường cha mẹ cháu chỉ làm nông, không có nguồn thu khác, cháu với Tiểu Hạ mới nghĩ ra cách này để họ có thu nhập riêng.”
Ông Diêu vừa lòng gật đầu.
“Hẳn em cháu về rồi nhỉ, chúng ta qua nhà cháu nói chuyện tiếp.”
Ông ấy đã nghe con gái nói, nhà Tống Thu Sinh ở nông thôn trông rất bề thế, nhưng chắc chắn không thể nào so được với nhà ở thành phố đâu nhỉ.
Hồi còn trẻ ông ấy cũng từng đi xa vận hàng, từng phải sinh hoạt trên những khoang thuyền chật hẹp bẩn thỉu và thiếu thốn đủ thứ, cũng từng ở tạm trong miếu dột chùa hoang.
Cho nên chỉ cần nhà Tống Thu Sinh không phải dạng gian nhà đắp đất lợp cỏ tranh thì đều có thể chịu đựng được thôi.
Những chiếc xe sau cũng đã mở cửa, người trong đó lục tục đi ra, tất cả đều là vệ sĩ nhà họ Diêu.
Cảnh tượng này khiến người trong thôn đang đứng hóng chuyện ở xa xa đều phải ngây ra.
“Đấy… đấy là ai thế nhỉ? Có phải Tống Thu Sinh lại dính phải chuyện gì trên thành phố rồi không?”
Mặc dù nhóm người áo đen kia không mang vũ khí nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy áp lực cực lớn.
Đột nhiên trong thôn xuất hiện một đám áo đen cao lớn vạm vỡ hùng hùng hổ hổ, những người nông dân này sẽ cảm thấy sợ hãi theo bản năng.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Vợ đội trường ngại ngùng cười bảo:“Đâu có đâu có, chúng tôi đâu phải ông bà ruột thịt của Thời Hạ, chỉ là ông họ thôi, người ta có lòng biết ơn.Mua đồ cho chúng tôi là để xin lỗi vì trước kia đã gây phiền toái cho chúng tôi thôi. Hiện giờ trưởng thành rồi, cư xử cũng chín chắn hẳn lên, có học đúng là rất tốt đó.”Nếu bà ấy có thể đừng cười tươi như thế thì lời này sẽ có sức thuyết phục hơn đó.Hàng xóm đua nhau vui đùa, càng nói, lòng càng hâm mộ hơn.Nếu nhà mình với nhà ông bà Tống bên kia có họ hàng thân thích gì thì tốt quá.Chưa nói đến quà cáp đắt tiền, chỉ cần được tặng bộ quần áo theo mốt thủ đô thôi đã là sang lắm rồi.Vợ đội trưởng cũng biết đám người này nghĩ gì, toàn là những kẻ lòng tham không đáy.Cuộc sống của bản thân không được tốt đẹp liền chỉ biết săm soi chuyện nhà người khác.Mếu bà không kịp thời tách bạch mối quan hệ giữa hai nhà, chỉ sợ đám người này sẽ mặt dạn mày dày tới nhà Tống Thời Hạ đòi quà.Gần trưa, trong thôn đã có vài chiếc ô tô lái vào.Người trong thôn đều tụ tập xì xào bàn tán.Có người bảo, hẳn là Tống Thu Sinh đã về, cả thôn này cũng chỉ có Tống Thu Sinh mới biết lái ô tô thôi.Quả nhiên, người ta trông thấy Tống Thu Sinh bước xuống từ một chiếc xe rồi chạy qua bên kia mở cửa xe cho người ngồi ở ghế phụ.“Chẳng lẽ là lãnh đạo của Thu Sinh? Nhìn Thu Sinh có vẻ cung kính lắm.”“Ấy chà, là bạn gái Thu Sinh đấy, ủa, lại có một ông già nữa kìa, nhìn là biết người thành phố rồi, xem xem người ta ăn vận sang chưa kìa.”Họ chỉ dám đứng xa xa xì xầm bình phẩm, Tống Thu Sinh không nghe thấy.Anh ấy đang vui vẻ giới thiệu thôn quê nhà mình với ông Diêu.“Nhà cháu có xây một trại chăn nuôi, trước mắt thì cha mẹ cháu đang phụ trách.Ngày thường cha mẹ cháu chỉ làm nông, không có nguồn thu khác, cháu với Tiểu Hạ mới nghĩ ra cách này để họ có thu nhập riêng.”Ông Diêu vừa lòng gật đầu.“Hẳn em cháu về rồi nhỉ, chúng ta qua nhà cháu nói chuyện tiếp.”Ông ấy đã nghe con gái nói, nhà Tống Thu Sinh ở nông thôn trông rất bề thế, nhưng chắc chắn không thể nào so được với nhà ở thành phố đâu nhỉ.Hồi còn trẻ ông ấy cũng từng đi xa vận hàng, từng phải sinh hoạt trên những khoang thuyền chật hẹp bẩn thỉu và thiếu thốn đủ thứ, cũng từng ở tạm trong miếu dột chùa hoang.Cho nên chỉ cần nhà Tống Thu Sinh không phải dạng gian nhà đắp đất lợp cỏ tranh thì đều có thể chịu đựng được thôi.Những chiếc xe sau cũng đã mở cửa, người trong đó lục tục đi ra, tất cả đều là vệ sĩ nhà họ Diêu.Cảnh tượng này khiến người trong thôn đang đứng hóng chuyện ở xa xa đều phải ngây ra.“Đấy… đấy là ai thế nhỉ? Có phải Tống Thu Sinh lại dính phải chuyện gì trên thành phố rồi không?”Mặc dù nhóm người áo đen kia không mang vũ khí nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy áp lực cực lớn.Đột nhiên trong thôn xuất hiện một đám áo đen cao lớn vạm vỡ hùng hùng hổ hổ, những người nông dân này sẽ cảm thấy sợ hãi theo bản năng.