Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 563: Chương 563

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Thím Phùng lạnh giọng cười nhạo:“Ai không biết thầy Hoắc trong trường này bị vợ trước chê không có bản lĩnh nên bị bỏ.Nếu không phải Trần Kiều chịu lấy, con gái với con trai nhỏ của cô giờ vẫn còn đang bị người trong thôn chửi là thứ con hoang không có mẹ đấy.Trần Kiều đối xử với con cô không tệ, nhưng cuối cùng xem ra vẫn nuôi không rồi, thứ vô ơn trơ tráo như thế, sao lại không thể mắng?”“Hoắc Tuyền chỉ thân cận quý mến mẹ ruột nó, thế thì có gì sai? Không vi phạm luân thường đạo lý gì, sao lại thành vô ơn với mẹ kế?DTVNếu không phải vì những người như các người ngày ngày lải nhải những thứ đâu đâu bên tai lũ trẻ thì sao chúng nó vừa thấy tôi lại khóc?”Trần Kiều rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, quay sang tỏ ý xin lỗi Tống Thời Hạ rồi mới nhìn về phía Hoắc Tuyền:“Hoắc Tuyền, cháu nói với mẹ ruột cháu về dì như thế ư?”Trần Kiều đã nguội lòng.Mặc dù trong thâm tâm biết rõ Hoắc Tuyền và mình chẳng hề thân cận nhưng chí ít hai năm qua mình cũng đã chu đáo chăm sóc con bé, vất vả không phải giả, chưa từng làm nó chịu lạnh chịu đói.Ấy vậy mà vừa thấy mẹ ruột, nó liền trở mặt nói xấu không hề do dự.Hoắc Tuyền không dám hé răng, Lý Mộng Tuyền lại cố tình kéo cô bé ra.“Hoắc Tuyền, con nói mẹ nghe, cô ta đối xử không tốt với con thế nào, cứ yên tâm, mẹ ly hôn rồi nhất định sẽ đưa con đi với mẹ.”Lý Mộng Tuyền vừa nói đến đó, Tống Thời Hạ và thím Phùng đều nhìn về phía Trần Kiều. Trần Kiều chỉ nhìn chằm chằm vào Hoắc Tuyền, mắt không hề chớp lấy một lần:“Tốt thôi, tranh thủ lúc này đang có cả mẹ cháu ở đây, cháu nói rõ ra xem dì đối xử không tốt với cháu chỗ nào.”Nhận được sự cổ động của mẹ ruột, Hoắc Tuyền lấy hết can đảm lên tiếng:“Cô cũng đâu có thực lòng coi chúng cháu như con đẻ, đợi đến khi chúng cháu tốt nghiệp tiểu học, cô sẽ sinh em bé khác, đến khi đó, trong nhà này làm gì còn có chỗ cho chị em cháu.Cô lúc nào cũng rất hung dữ, cứ thích phê bình chúng cháu, rõ ràng cháu với em cháu không cố tình về muộn, thế mà cô vẫn mắng.Hơi chút lại cãi nhau với ba cháu, làm cháu với em cháu sợ muốn chết, không dám ngủ.”Hoắc Tuyền tuôn ra một tràng lên án mẹ kế xấu xa, mỗi lời nói chẳng khác nào lưỡi d.a.o sắc xẻo vào tim Trần Kiều.Cho đến khi Hoắc Tuyền nói xong, cô ta đã rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào nói:“Chuyện sinh em bé, nếu ba cháu không đồng ý thì dì buộc ba cháu sinh được chắc? Sao cháu không trách ba cháu muốn có thêm em bé mà lại đổ hết lỗi lên đầu dì?Trước kia cháu với Hoắc Lễ bị người ta bắt nạt, không nói với người trong nhà còn lấy trộm tiền của ba cháu.Cho nên ngày đó các cháu về muộn, dì mới cuống cuồng đi tìm, chỉ sợ các cháu bị người ta trả thù, như thế cũng là dữ với cháu sao?Ba cháu và dì cũng chỉ cãi nhau to đúng một lần, chỉ có một lần đó thôi. Dì không cho cháu ăn thịt?Dì vừa lĩnh lương liền đến nhà ăn mua thịt thăn chua ngọt cho chị em cháu, cháu quên rồi à.Hoắc Tuyền, như cháu quả thật có chăm đến đâu cũng sẽ chẳng nhớ ơn, nói vô ơn có gì không đúng.” 

Thím Phùng lạnh giọng cười nhạo:

“Ai không biết thầy Hoắc trong trường này bị vợ trước chê không có bản lĩnh nên bị bỏ.

Nếu không phải Trần Kiều chịu lấy, con gái với con trai nhỏ của cô giờ vẫn còn đang bị người trong thôn chửi là thứ con hoang không có mẹ đấy.

Trần Kiều đối xử với con cô không tệ, nhưng cuối cùng xem ra vẫn nuôi không rồi, thứ vô ơn trơ tráo như thế, sao lại không thể mắng?”

“Hoắc Tuyền chỉ thân cận quý mến mẹ ruột nó, thế thì có gì sai? Không vi phạm luân thường đạo lý gì, sao lại thành vô ơn với mẹ kế?

DTV

Nếu không phải vì những người như các người ngày ngày lải nhải những thứ đâu đâu bên tai lũ trẻ thì sao chúng nó vừa thấy tôi lại khóc?”

Trần Kiều rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, quay sang tỏ ý xin lỗi Tống Thời Hạ rồi mới nhìn về phía Hoắc Tuyền:

“Hoắc Tuyền, cháu nói với mẹ ruột cháu về dì như thế ư?”

Trần Kiều đã nguội lòng.

Mặc dù trong thâm tâm biết rõ Hoắc Tuyền và mình chẳng hề thân cận nhưng chí ít hai năm qua mình cũng đã chu đáo chăm sóc con bé, vất vả không phải giả, chưa từng làm nó chịu lạnh chịu đói.

Ấy vậy mà vừa thấy mẹ ruột, nó liền trở mặt nói xấu không hề do dự.

Hoắc Tuyền không dám hé răng, Lý Mộng Tuyền lại cố tình kéo cô bé ra.

“Hoắc Tuyền, con nói mẹ nghe, cô ta đối xử không tốt với con thế nào, cứ yên tâm, mẹ ly hôn rồi nhất định sẽ đưa con đi với mẹ.”

Lý Mộng Tuyền vừa nói đến đó, Tống Thời Hạ và thím Phùng đều nhìn về phía Trần Kiều.

 

Trần Kiều chỉ nhìn chằm chằm vào Hoắc Tuyền, mắt không hề chớp lấy một lần:

“Tốt thôi, tranh thủ lúc này đang có cả mẹ cháu ở đây, cháu nói rõ ra xem dì đối xử không tốt với cháu chỗ nào.”

Nhận được sự cổ động của mẹ ruột, Hoắc Tuyền lấy hết can đảm lên tiếng:

“Cô cũng đâu có thực lòng coi chúng cháu như con đẻ, đợi đến khi chúng cháu tốt nghiệp tiểu học, cô sẽ sinh em bé khác, đến khi đó, trong nhà này làm gì còn có chỗ cho chị em cháu.

Cô lúc nào cũng rất hung dữ, cứ thích phê bình chúng cháu, rõ ràng cháu với em cháu không cố tình về muộn, thế mà cô vẫn mắng.

Hơi chút lại cãi nhau với ba cháu, làm cháu với em cháu sợ muốn chết, không dám ngủ.”

Hoắc Tuyền tuôn ra một tràng lên án mẹ kế xấu xa, mỗi lời nói chẳng khác nào lưỡi d.a.o sắc xẻo vào tim Trần Kiều.

Cho đến khi Hoắc Tuyền nói xong, cô ta đã rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào nói:

“Chuyện sinh em bé, nếu ba cháu không đồng ý thì dì buộc ba cháu sinh được chắc? Sao cháu không trách ba cháu muốn có thêm em bé mà lại đổ hết lỗi lên đầu dì?

Trước kia cháu với Hoắc Lễ bị người ta bắt nạt, không nói với người trong nhà còn lấy trộm tiền của ba cháu.

Cho nên ngày đó các cháu về muộn, dì mới cuống cuồng đi tìm, chỉ sợ các cháu bị người ta trả thù, như thế cũng là dữ với cháu sao?

Ba cháu và dì cũng chỉ cãi nhau to đúng một lần, chỉ có một lần đó thôi. Dì không cho cháu ăn thịt?

Dì vừa lĩnh lương liền đến nhà ăn mua thịt thăn chua ngọt cho chị em cháu, cháu quên rồi à.

Hoắc Tuyền, như cháu quả thật có chăm đến đâu cũng sẽ chẳng nhớ ơn, nói vô ơn có gì không đúng.”

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Thím Phùng lạnh giọng cười nhạo:“Ai không biết thầy Hoắc trong trường này bị vợ trước chê không có bản lĩnh nên bị bỏ.Nếu không phải Trần Kiều chịu lấy, con gái với con trai nhỏ của cô giờ vẫn còn đang bị người trong thôn chửi là thứ con hoang không có mẹ đấy.Trần Kiều đối xử với con cô không tệ, nhưng cuối cùng xem ra vẫn nuôi không rồi, thứ vô ơn trơ tráo như thế, sao lại không thể mắng?”“Hoắc Tuyền chỉ thân cận quý mến mẹ ruột nó, thế thì có gì sai? Không vi phạm luân thường đạo lý gì, sao lại thành vô ơn với mẹ kế?DTVNếu không phải vì những người như các người ngày ngày lải nhải những thứ đâu đâu bên tai lũ trẻ thì sao chúng nó vừa thấy tôi lại khóc?”Trần Kiều rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, quay sang tỏ ý xin lỗi Tống Thời Hạ rồi mới nhìn về phía Hoắc Tuyền:“Hoắc Tuyền, cháu nói với mẹ ruột cháu về dì như thế ư?”Trần Kiều đã nguội lòng.Mặc dù trong thâm tâm biết rõ Hoắc Tuyền và mình chẳng hề thân cận nhưng chí ít hai năm qua mình cũng đã chu đáo chăm sóc con bé, vất vả không phải giả, chưa từng làm nó chịu lạnh chịu đói.Ấy vậy mà vừa thấy mẹ ruột, nó liền trở mặt nói xấu không hề do dự.Hoắc Tuyền không dám hé răng, Lý Mộng Tuyền lại cố tình kéo cô bé ra.“Hoắc Tuyền, con nói mẹ nghe, cô ta đối xử không tốt với con thế nào, cứ yên tâm, mẹ ly hôn rồi nhất định sẽ đưa con đi với mẹ.”Lý Mộng Tuyền vừa nói đến đó, Tống Thời Hạ và thím Phùng đều nhìn về phía Trần Kiều. Trần Kiều chỉ nhìn chằm chằm vào Hoắc Tuyền, mắt không hề chớp lấy một lần:“Tốt thôi, tranh thủ lúc này đang có cả mẹ cháu ở đây, cháu nói rõ ra xem dì đối xử không tốt với cháu chỗ nào.”Nhận được sự cổ động của mẹ ruột, Hoắc Tuyền lấy hết can đảm lên tiếng:“Cô cũng đâu có thực lòng coi chúng cháu như con đẻ, đợi đến khi chúng cháu tốt nghiệp tiểu học, cô sẽ sinh em bé khác, đến khi đó, trong nhà này làm gì còn có chỗ cho chị em cháu.Cô lúc nào cũng rất hung dữ, cứ thích phê bình chúng cháu, rõ ràng cháu với em cháu không cố tình về muộn, thế mà cô vẫn mắng.Hơi chút lại cãi nhau với ba cháu, làm cháu với em cháu sợ muốn chết, không dám ngủ.”Hoắc Tuyền tuôn ra một tràng lên án mẹ kế xấu xa, mỗi lời nói chẳng khác nào lưỡi d.a.o sắc xẻo vào tim Trần Kiều.Cho đến khi Hoắc Tuyền nói xong, cô ta đã rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào nói:“Chuyện sinh em bé, nếu ba cháu không đồng ý thì dì buộc ba cháu sinh được chắc? Sao cháu không trách ba cháu muốn có thêm em bé mà lại đổ hết lỗi lên đầu dì?Trước kia cháu với Hoắc Lễ bị người ta bắt nạt, không nói với người trong nhà còn lấy trộm tiền của ba cháu.Cho nên ngày đó các cháu về muộn, dì mới cuống cuồng đi tìm, chỉ sợ các cháu bị người ta trả thù, như thế cũng là dữ với cháu sao?Ba cháu và dì cũng chỉ cãi nhau to đúng một lần, chỉ có một lần đó thôi. Dì không cho cháu ăn thịt?Dì vừa lĩnh lương liền đến nhà ăn mua thịt thăn chua ngọt cho chị em cháu, cháu quên rồi à.Hoắc Tuyền, như cháu quả thật có chăm đến đâu cũng sẽ chẳng nhớ ơn, nói vô ơn có gì không đúng.” 

Chương 563: Chương 563