Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 566: Chương 566

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Chỉ cần không bị đánh chết, cô ta sẽ cắn răng chịu đựng đến cùng.Lần đó để Hoắc Khải biết cũng là vì muốn khơi gợi ý muốn bảo hộ của anh ta, hòng tìm cớ tiếp xúc với giáo sư Quý.Lý Mộng Tuyền biết Hoắc Khải là người thành thật, dễ mắc lừa, không khó để dẫn anh ta vào tròng.Ai ngờ, đến được chỗ này rồi nhưng lại vấp ngay phải bức tường cứng rắn nhất, Tống Thời Hạ không chịu rủ lòng thương.Có người bề ngoài trông hiền lành thiện lương là thế, nhưng bụng dạ hẹp hòi đến độ một câu đơn giản thôi cũng không muốn giúp.Lý Mộng Tuyền hết cách, đành dắt con gái rời khỏi đó.Vừa rồi Trần Kiều cũng chỉ hù dọa Lý Mộng Tuyền mà thôi.Bên chốt cảnh vệ có tra thì cũng không đến mức nghiêm khắc như thế, nhiều lắm cũng chỉ tra đến đơn vị của Lý Mộng Tuyền xem có đúng là có người này không, nếu đã xác nhận thì sẽ không tiếp tục tra xét nữa.Nhưng hiển nhiên Lý Mộng Tuyền không biết nên mới bị dọa một trận xanh mặt.Tống Thời Hạ đẩy giáo sư Quý nhà mình lên phòng.“Giờ là lúc đám phụ nữ chúng em nói chuyện riêng, anh đi làm việc của anh đi.”Quý Duy Thanh cười cười lắc đầu: “Thôi được, vậy anh không quấy rầy mọi người nữa.”Tống Thời Hạ đổ một đĩa hạt dưa và lạc rang ra, thím Phùng vui vẻ nói: “Cháu chuẩn bị đầy đủ quá nhỉ.”Đây cũng là vì cô quan tâm đến tâm tình của Trần Kiều lúc này.Nếu hiện giờ mà an ủi Trần Kiều, chưa biết chừng tâm trạng của đối phương sẽ càng tệ hơn. Chi bằng mọi người vừa cắn hạt dưa vừa trò chuyện, như thế sẽ có cảm giác nhẹ nhàng như đang nói chuyện phiếm, cũng khiến người ta dễ mở lời hơn.“Mai cháu phải đi khai giảng rồi, hai người sang tuần cũng phải đi đăng kí bên lớp học bổ túc, về sau chúng ta không có nhiều cơ hội gặp mặt nữa.”Thím Phùng bốc một nắm hạt dưa:“Cháu định trọ ở trường à? Bổ túc văn hóa chỉ chủ nhật mới học thôi.”Tống Thời Hạ chống trán thở dài:“Ôi xem cháu này, mấy hôm nay anh cháu làm thủ tục chuyển trường cho em trai cháu, cháu giúp liên lạc với giáo viên, bận lu bù, cứ nhớ nhầm chuyện nọ sang chuyện kia mãi.”Thím Phùng cũng bảo:“Cháu xem cháu kìa, không đi làm mà còn bận hơn cả bọn thím phải đi làm cả ngày, đúng là không được ngơi nghỉ chút nào.May mà em chồng cháu đỗ đại học rồi, không ở nhà nữa, mẹ chồng cháu có rảnh hẳn sẽ trông lũ trẻ cho cháu, từ giờ vào đại học là nhàn rồi.”Tống Thời Hạ cười nói:“Ba mẹ chồng cháu có tuổi rồi, không thể cứ nhờ ông bà trông mãi được. Đầu năm học cháu sẽ cho hai đứa đi học luôn.Về sau mỗi ngày tan học cùng cháu, không chênh nhau nhiều thời gian, có khi cháu tự đón cũng được.”Trần Kiều cầm chén trà, nhìn nước trà xanh mát, thứ này uống lạnh, thanh nhiệt mát gan, nhưng cũng lạnh lẽo như lòng cô ta lúc này.DTVTrước kia cô ta cũng từng rối rắm trong lòng, rằng nếu mình đi làm thì đám trẻ trong nhà phải làm sao?Nhưng hiện giờ đã chẳng cần phải băn khoăn nữa, bỏ bao công sức nuôi ra thứ vô ơn, thế thì còn cần gì phải tiếp tục lo lắng cho chúng? 

Chỉ cần không bị đánh chết, cô ta sẽ cắn răng chịu đựng đến cùng.

Lần đó để Hoắc Khải biết cũng là vì muốn khơi gợi ý muốn bảo hộ của anh ta, hòng tìm cớ tiếp xúc với giáo sư Quý.

Lý Mộng Tuyền biết Hoắc Khải là người thành thật, dễ mắc lừa, không khó để dẫn anh ta vào tròng.

Ai ngờ, đến được chỗ này rồi nhưng lại vấp ngay phải bức tường cứng rắn nhất, Tống Thời Hạ không chịu rủ lòng thương.

Có người bề ngoài trông hiền lành thiện lương là thế, nhưng bụng dạ hẹp hòi đến độ một câu đơn giản thôi cũng không muốn giúp.

Lý Mộng Tuyền hết cách, đành dắt con gái rời khỏi đó.

Vừa rồi Trần Kiều cũng chỉ hù dọa Lý Mộng Tuyền mà thôi.

Bên chốt cảnh vệ có tra thì cũng không đến mức nghiêm khắc như thế, nhiều lắm cũng chỉ tra đến đơn vị của Lý Mộng Tuyền xem có đúng là có người này không, nếu đã xác nhận thì sẽ không tiếp tục tra xét nữa.

Nhưng hiển nhiên Lý Mộng Tuyền không biết nên mới bị dọa một trận xanh mặt.

Tống Thời Hạ đẩy giáo sư Quý nhà mình lên phòng.

“Giờ là lúc đám phụ nữ chúng em nói chuyện riêng, anh đi làm việc của anh đi.”

Quý Duy Thanh cười cười lắc đầu: “Thôi được, vậy anh không quấy rầy mọi người nữa.”

Tống Thời Hạ đổ một đĩa hạt dưa và lạc rang ra, thím Phùng vui vẻ nói: “Cháu chuẩn bị đầy đủ quá nhỉ.”

Đây cũng là vì cô quan tâm đến tâm tình của Trần Kiều lúc này.

Nếu hiện giờ mà an ủi Trần Kiều, chưa biết chừng tâm trạng của đối phương sẽ càng tệ hơn.

 

Chi bằng mọi người vừa cắn hạt dưa vừa trò chuyện, như thế sẽ có cảm giác nhẹ nhàng như đang nói chuyện phiếm, cũng khiến người ta dễ mở lời hơn.

“Mai cháu phải đi khai giảng rồi, hai người sang tuần cũng phải đi đăng kí bên lớp học bổ túc, về sau chúng ta không có nhiều cơ hội gặp mặt nữa.”

Thím Phùng bốc một nắm hạt dưa:

“Cháu định trọ ở trường à? Bổ túc văn hóa chỉ chủ nhật mới học thôi.”

Tống Thời Hạ chống trán thở dài:

“Ôi xem cháu này, mấy hôm nay anh cháu làm thủ tục chuyển trường cho em trai cháu, cháu giúp liên lạc với giáo viên, bận lu bù, cứ nhớ nhầm chuyện nọ sang chuyện kia mãi.”

Thím Phùng cũng bảo:

“Cháu xem cháu kìa, không đi làm mà còn bận hơn cả bọn thím phải đi làm cả ngày, đúng là không được ngơi nghỉ chút nào.

May mà em chồng cháu đỗ đại học rồi, không ở nhà nữa, mẹ chồng cháu có rảnh hẳn sẽ trông lũ trẻ cho cháu, từ giờ vào đại học là nhàn rồi.”

Tống Thời Hạ cười nói:

“Ba mẹ chồng cháu có tuổi rồi, không thể cứ nhờ ông bà trông mãi được. Đầu năm học cháu sẽ cho hai đứa đi học luôn.

Về sau mỗi ngày tan học cùng cháu, không chênh nhau nhiều thời gian, có khi cháu tự đón cũng được.”

Trần Kiều cầm chén trà, nhìn nước trà xanh mát, thứ này uống lạnh, thanh nhiệt mát gan, nhưng cũng lạnh lẽo như lòng cô ta lúc này.

DTV

Trước kia cô ta cũng từng rối rắm trong lòng, rằng nếu mình đi làm thì đám trẻ trong nhà phải làm sao?

Nhưng hiện giờ đã chẳng cần phải băn khoăn nữa, bỏ bao công sức nuôi ra thứ vô ơn, thế thì còn cần gì phải tiếp tục lo lắng cho chúng?

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Chỉ cần không bị đánh chết, cô ta sẽ cắn răng chịu đựng đến cùng.Lần đó để Hoắc Khải biết cũng là vì muốn khơi gợi ý muốn bảo hộ của anh ta, hòng tìm cớ tiếp xúc với giáo sư Quý.Lý Mộng Tuyền biết Hoắc Khải là người thành thật, dễ mắc lừa, không khó để dẫn anh ta vào tròng.Ai ngờ, đến được chỗ này rồi nhưng lại vấp ngay phải bức tường cứng rắn nhất, Tống Thời Hạ không chịu rủ lòng thương.Có người bề ngoài trông hiền lành thiện lương là thế, nhưng bụng dạ hẹp hòi đến độ một câu đơn giản thôi cũng không muốn giúp.Lý Mộng Tuyền hết cách, đành dắt con gái rời khỏi đó.Vừa rồi Trần Kiều cũng chỉ hù dọa Lý Mộng Tuyền mà thôi.Bên chốt cảnh vệ có tra thì cũng không đến mức nghiêm khắc như thế, nhiều lắm cũng chỉ tra đến đơn vị của Lý Mộng Tuyền xem có đúng là có người này không, nếu đã xác nhận thì sẽ không tiếp tục tra xét nữa.Nhưng hiển nhiên Lý Mộng Tuyền không biết nên mới bị dọa một trận xanh mặt.Tống Thời Hạ đẩy giáo sư Quý nhà mình lên phòng.“Giờ là lúc đám phụ nữ chúng em nói chuyện riêng, anh đi làm việc của anh đi.”Quý Duy Thanh cười cười lắc đầu: “Thôi được, vậy anh không quấy rầy mọi người nữa.”Tống Thời Hạ đổ một đĩa hạt dưa và lạc rang ra, thím Phùng vui vẻ nói: “Cháu chuẩn bị đầy đủ quá nhỉ.”Đây cũng là vì cô quan tâm đến tâm tình của Trần Kiều lúc này.Nếu hiện giờ mà an ủi Trần Kiều, chưa biết chừng tâm trạng của đối phương sẽ càng tệ hơn. Chi bằng mọi người vừa cắn hạt dưa vừa trò chuyện, như thế sẽ có cảm giác nhẹ nhàng như đang nói chuyện phiếm, cũng khiến người ta dễ mở lời hơn.“Mai cháu phải đi khai giảng rồi, hai người sang tuần cũng phải đi đăng kí bên lớp học bổ túc, về sau chúng ta không có nhiều cơ hội gặp mặt nữa.”Thím Phùng bốc một nắm hạt dưa:“Cháu định trọ ở trường à? Bổ túc văn hóa chỉ chủ nhật mới học thôi.”Tống Thời Hạ chống trán thở dài:“Ôi xem cháu này, mấy hôm nay anh cháu làm thủ tục chuyển trường cho em trai cháu, cháu giúp liên lạc với giáo viên, bận lu bù, cứ nhớ nhầm chuyện nọ sang chuyện kia mãi.”Thím Phùng cũng bảo:“Cháu xem cháu kìa, không đi làm mà còn bận hơn cả bọn thím phải đi làm cả ngày, đúng là không được ngơi nghỉ chút nào.May mà em chồng cháu đỗ đại học rồi, không ở nhà nữa, mẹ chồng cháu có rảnh hẳn sẽ trông lũ trẻ cho cháu, từ giờ vào đại học là nhàn rồi.”Tống Thời Hạ cười nói:“Ba mẹ chồng cháu có tuổi rồi, không thể cứ nhờ ông bà trông mãi được. Đầu năm học cháu sẽ cho hai đứa đi học luôn.Về sau mỗi ngày tan học cùng cháu, không chênh nhau nhiều thời gian, có khi cháu tự đón cũng được.”Trần Kiều cầm chén trà, nhìn nước trà xanh mát, thứ này uống lạnh, thanh nhiệt mát gan, nhưng cũng lạnh lẽo như lòng cô ta lúc này.DTVTrước kia cô ta cũng từng rối rắm trong lòng, rằng nếu mình đi làm thì đám trẻ trong nhà phải làm sao?Nhưng hiện giờ đã chẳng cần phải băn khoăn nữa, bỏ bao công sức nuôi ra thứ vô ơn, thế thì còn cần gì phải tiếp tục lo lắng cho chúng? 

Chương 566: Chương 566