Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 576: Chương 576
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tới căn tin trường ăn cơm xong, Quý Yên Nhiên lơ đãng tiễn chị dâu ra về.Tống Thời Hạ thấy cô em chồng cứ như đã mất hồn, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu ở không quen thì nhớ gọi về nhà, không cần nhẫn nhịn đâu, nhớ không?”Quý Yên Nhiên lơ mơ gật đầu: “Vâng vâng, chị lái xe cẩn thận nhé.”Tống Thời Hạ thở dài:“Chị đã bỏ vào trong túi em một gói bò khô, đã chia thành nhiều gói nhỏ, nhớ đưa cho bạn cùng phòng mỗi người một ít, tạo dựng ấn tượng tốt với họ, phải nhớ, bọn em còn phải sống cùng phòng với nhau bốn năm đấy.”“Cảm ơn chị, chị còn chu đáo hơn mẹ luôn đó.”“Ba mẹ nhiều tuổi rồi, không có tinh lực mà quan tâm hết các mặt, nếu em có việc gì gấp thì cứ tìm anh chị là được.”Người xưa thường nói ‘Chị dâu trưởng như mẹ’, trước kia Quý Yên Nhiên chưa từng được thể nghiệm sự quan tâm thế này từ chị dâu.Anh hai cô ấy cưới một chị bên đoàn văn công quân khu, trông khá là yếu đuối mong manh.Khi ấy mẹ còn lo chị dâu không dễ có con, cuối cùng, chị ấy sinh non, băng huyết quá nhiều, không qua khỏi.Khi đó Quý Yên Nhiên còn nhỏ quá, mối quan hệ giữa chị dâu với em chồng khá xa lạ.Hơn nữa, anh trai và chị dâu đều ở trong quân khu, cả năm chẳng mấy dịp về nhà, còn chẳng quen thuộc bằng Vu Phương nhà bên.Chị dâu đi chưa được bao lâu, anh hai cũng hi sinh.Quý Yên Nhiên mất đi người anh chiều chuộng mình từ nhỏ, chỉ còn lại một ông anh không thân thiết lắm mới từ nước ngoài trở về, Quý Yên Nhiên còn nhớ, hồi đó Vu Phương cứ luôn rỉ tai cô ấy rằng chị dâu là người ngoài trong nhà mình, anh ba có chị dâu rồi sẽ không thương cô ấy nữa, vậy là cô ấy sẽ mất luôn cả anh ba.Vì thế, trong lòng cô bé mới mười mấy tuổi vô cùng bài xích chuyện anh ba cưới người xa lạ, chỉ hi vọng Vu Phương có thể làm chị dâu của mình.Cô ấy cảm thấy, mình với Vu Phương thân thiết như thế, nếu Vu Phương trở thành chị dâu, chắc chắn mình và anh ba sẽ không xa cách dần.Nhưng càng tiếp xúc với chị dâu nhỏ, Quý Yên Nhiên càng phát hiện trước kia mình ấu trĩ làm sao.Chị dâu là người tốt như vậy, Vu Phương làm sao có thể so được.DTVCô ấy hoàn toàn không thể tìm được khuyết điểm gì của chị dâu, nếu nhất định phải nói có gì không tốt thì đó chính là chị dâu làm cơm ngon quá.Mỗi lần cô ấy tới nhà anh chị ăn cơm đều sẽ không nhịn nổi, phải ăn đến hai bát lận.Quý Yên Nhiên cảm động rưng rưng nước mắt:“Chị, em cảm ơn chị, chị tốt với em quá, làm em muốn gọi chị là mẹ luôn đây này.”Tống Thời Hạ tái mặt: “Cảm động là được rồi, không cần gọi chị là mẹ, chị lớn hơn em có mấy tuổi.”Quý Yên Nhiên cười ngây ngô: “Chị dâu trưởng như mẹ mà, mẹ có biết cũng sẽ không mắng em đâu.”Tống Thời Hạ vội vàng chạy khỏi ‘hiện trường’, bỏ lại Quý Yên Nhiên cô đơn về ký túc xá.Hồi cấp ba cô ấy trọ ở trường, nhưng trường khá gần nhà, muốn về nhà lúc nào cũng được, còn có thể mang quần áo bẩn về giặt.Trường đại học thực ra cũng không xa nhà lắm, nhưng Quý Yên Nhiên đã tuyên bố muốn tự lập tự cường khi lên đại học, quyết không dựa vào gia đình.
Tới căn tin trường ăn cơm xong, Quý Yên Nhiên lơ đãng tiễn chị dâu ra về.
Tống Thời Hạ thấy cô em chồng cứ như đã mất hồn, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu ở không quen thì nhớ gọi về nhà, không cần nhẫn nhịn đâu, nhớ không?”
Quý Yên Nhiên lơ mơ gật đầu: “Vâng vâng, chị lái xe cẩn thận nhé.”
Tống Thời Hạ thở dài:
“Chị đã bỏ vào trong túi em một gói bò khô, đã chia thành nhiều gói nhỏ, nhớ đưa cho bạn cùng phòng mỗi người một ít, tạo dựng ấn tượng tốt với họ, phải nhớ, bọn em còn phải sống cùng phòng với nhau bốn năm đấy.”
“Cảm ơn chị, chị còn chu đáo hơn mẹ luôn đó.”
“Ba mẹ nhiều tuổi rồi, không có tinh lực mà quan tâm hết các mặt, nếu em có việc gì gấp thì cứ tìm anh chị là được.”
Người xưa thường nói ‘Chị dâu trưởng như mẹ’, trước kia Quý Yên Nhiên chưa từng được thể nghiệm sự quan tâm thế này từ chị dâu.
Anh hai cô ấy cưới một chị bên đoàn văn công quân khu, trông khá là yếu đuối mong manh.
Khi ấy mẹ còn lo chị dâu không dễ có con, cuối cùng, chị ấy sinh non, băng huyết quá nhiều, không qua khỏi.
Khi đó Quý Yên Nhiên còn nhỏ quá, mối quan hệ giữa chị dâu với em chồng khá xa lạ.
Hơn nữa, anh trai và chị dâu đều ở trong quân khu, cả năm chẳng mấy dịp về nhà, còn chẳng quen thuộc bằng Vu Phương nhà bên.
Chị dâu đi chưa được bao lâu, anh hai cũng hi sinh.
Quý Yên Nhiên mất đi người anh chiều chuộng mình từ nhỏ, chỉ còn lại một ông anh không thân thiết lắm mới từ nước ngoài trở về,
Quý Yên Nhiên còn nhớ, hồi đó Vu Phương cứ luôn rỉ tai cô ấy rằng chị dâu là người ngoài trong nhà mình, anh ba có chị dâu rồi sẽ không thương cô ấy nữa, vậy là cô ấy sẽ mất luôn cả anh ba.
Vì thế, trong lòng cô bé mới mười mấy tuổi vô cùng bài xích chuyện anh ba cưới người xa lạ, chỉ hi vọng Vu Phương có thể làm chị dâu của mình.
Cô ấy cảm thấy, mình với Vu Phương thân thiết như thế, nếu Vu Phương trở thành chị dâu, chắc chắn mình và anh ba sẽ không xa cách dần.
Nhưng càng tiếp xúc với chị dâu nhỏ, Quý Yên Nhiên càng phát hiện trước kia mình ấu trĩ làm sao.
Chị dâu là người tốt như vậy, Vu Phương làm sao có thể so được.
DTV
Cô ấy hoàn toàn không thể tìm được khuyết điểm gì của chị dâu, nếu nhất định phải nói có gì không tốt thì đó chính là chị dâu làm cơm ngon quá.
Mỗi lần cô ấy tới nhà anh chị ăn cơm đều sẽ không nhịn nổi, phải ăn đến hai bát lận.
Quý Yên Nhiên cảm động rưng rưng nước mắt:
“Chị, em cảm ơn chị, chị tốt với em quá, làm em muốn gọi chị là mẹ luôn đây này.”
Tống Thời Hạ tái mặt: “Cảm động là được rồi, không cần gọi chị là mẹ, chị lớn hơn em có mấy tuổi.”
Quý Yên Nhiên cười ngây ngô: “Chị dâu trưởng như mẹ mà, mẹ có biết cũng sẽ không mắng em đâu.”
Tống Thời Hạ vội vàng chạy khỏi ‘hiện trường’, bỏ lại Quý Yên Nhiên cô đơn về ký túc xá.
Hồi cấp ba cô ấy trọ ở trường, nhưng trường khá gần nhà, muốn về nhà lúc nào cũng được, còn có thể mang quần áo bẩn về giặt.
Trường đại học thực ra cũng không xa nhà lắm, nhưng Quý Yên Nhiên đã tuyên bố muốn tự lập tự cường khi lên đại học, quyết không dựa vào gia đình.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tới căn tin trường ăn cơm xong, Quý Yên Nhiên lơ đãng tiễn chị dâu ra về.Tống Thời Hạ thấy cô em chồng cứ như đã mất hồn, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu ở không quen thì nhớ gọi về nhà, không cần nhẫn nhịn đâu, nhớ không?”Quý Yên Nhiên lơ mơ gật đầu: “Vâng vâng, chị lái xe cẩn thận nhé.”Tống Thời Hạ thở dài:“Chị đã bỏ vào trong túi em một gói bò khô, đã chia thành nhiều gói nhỏ, nhớ đưa cho bạn cùng phòng mỗi người một ít, tạo dựng ấn tượng tốt với họ, phải nhớ, bọn em còn phải sống cùng phòng với nhau bốn năm đấy.”“Cảm ơn chị, chị còn chu đáo hơn mẹ luôn đó.”“Ba mẹ nhiều tuổi rồi, không có tinh lực mà quan tâm hết các mặt, nếu em có việc gì gấp thì cứ tìm anh chị là được.”Người xưa thường nói ‘Chị dâu trưởng như mẹ’, trước kia Quý Yên Nhiên chưa từng được thể nghiệm sự quan tâm thế này từ chị dâu.Anh hai cô ấy cưới một chị bên đoàn văn công quân khu, trông khá là yếu đuối mong manh.Khi ấy mẹ còn lo chị dâu không dễ có con, cuối cùng, chị ấy sinh non, băng huyết quá nhiều, không qua khỏi.Khi đó Quý Yên Nhiên còn nhỏ quá, mối quan hệ giữa chị dâu với em chồng khá xa lạ.Hơn nữa, anh trai và chị dâu đều ở trong quân khu, cả năm chẳng mấy dịp về nhà, còn chẳng quen thuộc bằng Vu Phương nhà bên.Chị dâu đi chưa được bao lâu, anh hai cũng hi sinh.Quý Yên Nhiên mất đi người anh chiều chuộng mình từ nhỏ, chỉ còn lại một ông anh không thân thiết lắm mới từ nước ngoài trở về, Quý Yên Nhiên còn nhớ, hồi đó Vu Phương cứ luôn rỉ tai cô ấy rằng chị dâu là người ngoài trong nhà mình, anh ba có chị dâu rồi sẽ không thương cô ấy nữa, vậy là cô ấy sẽ mất luôn cả anh ba.Vì thế, trong lòng cô bé mới mười mấy tuổi vô cùng bài xích chuyện anh ba cưới người xa lạ, chỉ hi vọng Vu Phương có thể làm chị dâu của mình.Cô ấy cảm thấy, mình với Vu Phương thân thiết như thế, nếu Vu Phương trở thành chị dâu, chắc chắn mình và anh ba sẽ không xa cách dần.Nhưng càng tiếp xúc với chị dâu nhỏ, Quý Yên Nhiên càng phát hiện trước kia mình ấu trĩ làm sao.Chị dâu là người tốt như vậy, Vu Phương làm sao có thể so được.DTVCô ấy hoàn toàn không thể tìm được khuyết điểm gì của chị dâu, nếu nhất định phải nói có gì không tốt thì đó chính là chị dâu làm cơm ngon quá.Mỗi lần cô ấy tới nhà anh chị ăn cơm đều sẽ không nhịn nổi, phải ăn đến hai bát lận.Quý Yên Nhiên cảm động rưng rưng nước mắt:“Chị, em cảm ơn chị, chị tốt với em quá, làm em muốn gọi chị là mẹ luôn đây này.”Tống Thời Hạ tái mặt: “Cảm động là được rồi, không cần gọi chị là mẹ, chị lớn hơn em có mấy tuổi.”Quý Yên Nhiên cười ngây ngô: “Chị dâu trưởng như mẹ mà, mẹ có biết cũng sẽ không mắng em đâu.”Tống Thời Hạ vội vàng chạy khỏi ‘hiện trường’, bỏ lại Quý Yên Nhiên cô đơn về ký túc xá.Hồi cấp ba cô ấy trọ ở trường, nhưng trường khá gần nhà, muốn về nhà lúc nào cũng được, còn có thể mang quần áo bẩn về giặt.Trường đại học thực ra cũng không xa nhà lắm, nhưng Quý Yên Nhiên đã tuyên bố muốn tự lập tự cường khi lên đại học, quyết không dựa vào gia đình.