Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 578: Chương 578
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… “Trông em chảy nhiều m.á.u đấy, chậc chậc, nhìn cái khăn này dính đầy m.á.u luôn nè, đáng thương ghê.”Quý Yên Nhiên lập tức lộ vẻ đáng thương thật sự: “Bác sĩ, em cầm m.á.u được thì hẳn sẽ không sao đúng không?”“Không sao, mà nếu thực sự có vấn đề gì thì cứ đến bắt vạ đội trưởng Chu ấy, bảo cậu ta bỏ tiền cho em đi bệnh viện khám.”Quý Yên Nhiên nào dám ăn vạ người ta: “Dạ thôi ạ, nếu có vấn đề gì, em tự đi khám cũng được ạ.”Chu Việt thấy cô nhóc này có vẻ sợ sệt, lòng thoáng hoài nghi, mình đáng sợ đến thế sao?Quý Yên Nhiên đã cầm được m.á.u mũi, chỉ rửa sạch vết m.á.u trên mặt là được, nhưng lại chưa chịu về ngay mà cứ nấn ná mãi ở phòng y tế.Bác sĩ trực phòng y tế mới trêu: “Sao, em còn muốn gì nữa? Muốn xem thay thạch cao à?”Quý Yên Nhiên chần chừ giây lát rồi gật đầu.“Tại em đ.â.m phải anh ấy, nếu làm vết thương của anh ấy trở nặng thì có phải em cần bồi thường không ạ?”“Em thích ở lại xem thì cứ xem, còn có phải bồi thường tiền hay không, tôi không quyết được, phải xem ý đội trưởng Chu thế nào.”Chu Việt không nói gì, chỉ vươn tay lành lặn kia về phía Quý Yên Nhiên.Quý Yên Nhiên nhanh nhẹn vươn tay, bắt tay anh ấy: “Chào đồng chí, không cần khách sáo đâu ạ, việc này là tại hôm nay tôi không vui nên đi đứng không nhìn đường, đ.â.m nhầm phải anh mà.”Chu Việt nhướng mày: “Khăn tay của tôi, xin trả lại.” Quý Yên Nhiên đỏ bừng cả mặt, thì ra người ta muốn đòi lại chiếc khăn, cô ấy còn tưởng người ta muốn bắt tay mình cơ.Lúc này Quý Yên Nhiên chỉ ước gì dưới chân có cái hố to, để mình nhảy vào trong đó.“À tôi tôi tôi còn có việc bận, xin phép đi trước, nếu thực sự có vấn đề gì, anh cứ tới khoa tôi tìm tôi.Tôi là Quý Yên Nhiên bên khoa Truyền thông, nếu không tìm thấy thì anh cứ việc tới hỏi hiệu trưởng cũng được.”Quý Yên Nhiên lắp bắp nói linh tinh một hồi, càng nói càng cảm thấy mất mặt, vội vàng chạy khỏi phòng y tế.Chờ cô ấy đi khỏi đó rồi, bác sĩ mới quấn lại băng cho Chu Việt.“Vết thương này của cậu có gì phải kiểm tra? Ngoan ngoãn bó bột như thế cho tôi, tháo cái gì mà tháo, bảo cậu nghỉ phép thì cứ yên tâm ở đó chơi cho hết thời gian đi.”Bác sĩ phòng y tế trước kia là quân y, có gặp Chu Việt đôi ba lần.Chu Việt thì đang muốn mau chóng trở lại quân ngũ, sốt ruột hỏi: “Không thể khỏi sớm hơn chút được sao?”“Không được, kì quân sự của sinh viên kéo dài đến bao giờ thì cậu phải ở lại trường này đến lúc ấy.Cấp trên của cậu thương cậu nên mới cắt cử cậu vào nhiệm vụ này, cậu cũng nên thương cái thân thể của cậu một chút đi.”Kì tập quân sự cho lứa tân sinh viên của đại học Yến Kinh sẽ bắt đầu sau kì nghỉ Quốc Khánh, khai giảng chỉ điền thông tin và làm bài kiểm tra đầu vào.Lớp Tống Thời Hạ chỉ có hơn 20 người.Ban đầu cô còn tưởng cả khoa sẽ có đến mấy lớp, ai dè toàn ngành chỉ có đúng một lớp này, trong đó đã có 5 người thuộc hệ điều dưỡng.
“Trông em chảy nhiều m.á.u đấy, chậc chậc, nhìn cái khăn này dính đầy m.á.u luôn nè, đáng thương ghê.”
Quý Yên Nhiên lập tức lộ vẻ đáng thương thật sự: “Bác sĩ, em cầm m.á.u được thì hẳn sẽ không sao đúng không?”
“Không sao, mà nếu thực sự có vấn đề gì thì cứ đến bắt vạ đội trưởng Chu ấy, bảo cậu ta bỏ tiền cho em đi bệnh viện khám.”
Quý Yên Nhiên nào dám ăn vạ người ta: “Dạ thôi ạ, nếu có vấn đề gì, em tự đi khám cũng được ạ.”
Chu Việt thấy cô nhóc này có vẻ sợ sệt, lòng thoáng hoài nghi, mình đáng sợ đến thế sao?
Quý Yên Nhiên đã cầm được m.á.u mũi, chỉ rửa sạch vết m.á.u trên mặt là được, nhưng lại chưa chịu về ngay mà cứ nấn ná mãi ở phòng y tế.
Bác sĩ trực phòng y tế mới trêu: “Sao, em còn muốn gì nữa? Muốn xem thay thạch cao à?”
Quý Yên Nhiên chần chừ giây lát rồi gật đầu.
“Tại em đ.â.m phải anh ấy, nếu làm vết thương của anh ấy trở nặng thì có phải em cần bồi thường không ạ?”
“Em thích ở lại xem thì cứ xem, còn có phải bồi thường tiền hay không, tôi không quyết được, phải xem ý đội trưởng Chu thế nào.”
Chu Việt không nói gì, chỉ vươn tay lành lặn kia về phía Quý Yên Nhiên.
Quý Yên Nhiên nhanh nhẹn vươn tay, bắt tay anh ấy:
“Chào đồng chí, không cần khách sáo đâu ạ, việc này là tại hôm nay tôi không vui nên đi đứng không nhìn đường, đ.â.m nhầm phải anh mà.”
Chu Việt nhướng mày: “Khăn tay của tôi, xin trả lại.”
Quý Yên Nhiên đỏ bừng cả mặt, thì ra người ta muốn đòi lại chiếc khăn, cô ấy còn tưởng người ta muốn bắt tay mình cơ.
Lúc này Quý Yên Nhiên chỉ ước gì dưới chân có cái hố to, để mình nhảy vào trong đó.
“À tôi tôi tôi còn có việc bận, xin phép đi trước, nếu thực sự có vấn đề gì, anh cứ tới khoa tôi tìm tôi.
Tôi là Quý Yên Nhiên bên khoa Truyền thông, nếu không tìm thấy thì anh cứ việc tới hỏi hiệu trưởng cũng được.”
Quý Yên Nhiên lắp bắp nói linh tinh một hồi, càng nói càng cảm thấy mất mặt, vội vàng chạy khỏi phòng y tế.
Chờ cô ấy đi khỏi đó rồi, bác sĩ mới quấn lại băng cho Chu Việt.
“Vết thương này của cậu có gì phải kiểm tra? Ngoan ngoãn bó bột như thế cho tôi, tháo cái gì mà tháo, bảo cậu nghỉ phép thì cứ yên tâm ở đó chơi cho hết thời gian đi.”
Bác sĩ phòng y tế trước kia là quân y, có gặp Chu Việt đôi ba lần.
Chu Việt thì đang muốn mau chóng trở lại quân ngũ, sốt ruột hỏi: “Không thể khỏi sớm hơn chút được sao?”
“Không được, kì quân sự của sinh viên kéo dài đến bao giờ thì cậu phải ở lại trường này đến lúc ấy.
Cấp trên của cậu thương cậu nên mới cắt cử cậu vào nhiệm vụ này, cậu cũng nên thương cái thân thể của cậu một chút đi.”
Kì tập quân sự cho lứa tân sinh viên của đại học Yến Kinh sẽ bắt đầu sau kì nghỉ Quốc Khánh, khai giảng chỉ điền thông tin và làm bài kiểm tra đầu vào.
Lớp Tống Thời Hạ chỉ có hơn 20 người.
Ban đầu cô còn tưởng cả khoa sẽ có đến mấy lớp, ai dè toàn ngành chỉ có đúng một lớp này, trong đó đã có 5 người thuộc hệ điều dưỡng.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… “Trông em chảy nhiều m.á.u đấy, chậc chậc, nhìn cái khăn này dính đầy m.á.u luôn nè, đáng thương ghê.”Quý Yên Nhiên lập tức lộ vẻ đáng thương thật sự: “Bác sĩ, em cầm m.á.u được thì hẳn sẽ không sao đúng không?”“Không sao, mà nếu thực sự có vấn đề gì thì cứ đến bắt vạ đội trưởng Chu ấy, bảo cậu ta bỏ tiền cho em đi bệnh viện khám.”Quý Yên Nhiên nào dám ăn vạ người ta: “Dạ thôi ạ, nếu có vấn đề gì, em tự đi khám cũng được ạ.”Chu Việt thấy cô nhóc này có vẻ sợ sệt, lòng thoáng hoài nghi, mình đáng sợ đến thế sao?Quý Yên Nhiên đã cầm được m.á.u mũi, chỉ rửa sạch vết m.á.u trên mặt là được, nhưng lại chưa chịu về ngay mà cứ nấn ná mãi ở phòng y tế.Bác sĩ trực phòng y tế mới trêu: “Sao, em còn muốn gì nữa? Muốn xem thay thạch cao à?”Quý Yên Nhiên chần chừ giây lát rồi gật đầu.“Tại em đ.â.m phải anh ấy, nếu làm vết thương của anh ấy trở nặng thì có phải em cần bồi thường không ạ?”“Em thích ở lại xem thì cứ xem, còn có phải bồi thường tiền hay không, tôi không quyết được, phải xem ý đội trưởng Chu thế nào.”Chu Việt không nói gì, chỉ vươn tay lành lặn kia về phía Quý Yên Nhiên.Quý Yên Nhiên nhanh nhẹn vươn tay, bắt tay anh ấy: “Chào đồng chí, không cần khách sáo đâu ạ, việc này là tại hôm nay tôi không vui nên đi đứng không nhìn đường, đ.â.m nhầm phải anh mà.”Chu Việt nhướng mày: “Khăn tay của tôi, xin trả lại.” Quý Yên Nhiên đỏ bừng cả mặt, thì ra người ta muốn đòi lại chiếc khăn, cô ấy còn tưởng người ta muốn bắt tay mình cơ.Lúc này Quý Yên Nhiên chỉ ước gì dưới chân có cái hố to, để mình nhảy vào trong đó.“À tôi tôi tôi còn có việc bận, xin phép đi trước, nếu thực sự có vấn đề gì, anh cứ tới khoa tôi tìm tôi.Tôi là Quý Yên Nhiên bên khoa Truyền thông, nếu không tìm thấy thì anh cứ việc tới hỏi hiệu trưởng cũng được.”Quý Yên Nhiên lắp bắp nói linh tinh một hồi, càng nói càng cảm thấy mất mặt, vội vàng chạy khỏi phòng y tế.Chờ cô ấy đi khỏi đó rồi, bác sĩ mới quấn lại băng cho Chu Việt.“Vết thương này của cậu có gì phải kiểm tra? Ngoan ngoãn bó bột như thế cho tôi, tháo cái gì mà tháo, bảo cậu nghỉ phép thì cứ yên tâm ở đó chơi cho hết thời gian đi.”Bác sĩ phòng y tế trước kia là quân y, có gặp Chu Việt đôi ba lần.Chu Việt thì đang muốn mau chóng trở lại quân ngũ, sốt ruột hỏi: “Không thể khỏi sớm hơn chút được sao?”“Không được, kì quân sự của sinh viên kéo dài đến bao giờ thì cậu phải ở lại trường này đến lúc ấy.Cấp trên của cậu thương cậu nên mới cắt cử cậu vào nhiệm vụ này, cậu cũng nên thương cái thân thể của cậu một chút đi.”Kì tập quân sự cho lứa tân sinh viên của đại học Yến Kinh sẽ bắt đầu sau kì nghỉ Quốc Khánh, khai giảng chỉ điền thông tin và làm bài kiểm tra đầu vào.Lớp Tống Thời Hạ chỉ có hơn 20 người.Ban đầu cô còn tưởng cả khoa sẽ có đến mấy lớp, ai dè toàn ngành chỉ có đúng một lớp này, trong đó đã có 5 người thuộc hệ điều dưỡng.