Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 581: Chương 581
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… “Chiều nay mọi người có tiết không? Nếu không thì chúng ta đi căn tin ăn một bữa với nhau đi.”Mọi người cùng lắc đầu: “Sáng nay họp lớp xong chỉ phát thời khóa biểu, không thấy báo chiều phải học ngay.”Giao lưu với bạn cùng phòng mấy câu, Tống Thời Hạ không thấy ai có vấn đề gì về nhân phẩm.Càng tiếp xúc thêm, cô càng thấy những cô gái trẻ này đều thiện lương chất phác, đa phần đều đến từ các vùng trung tâm của tỉnh ngoàiĐiều này không khó hiểu.Ở thời đại tài nguyên giáo dục còn thiếu thốn thế này, các khu vực trung tâm tỉnh thành bao giờ cũng có điều kiện giáo dục tốt hơn các vùng xa.Những khu vực xa xôi hơn, ví dụ như ở quê cô, thì có được một giáo viên tốt nghiệp từ trường cao đẳng sư phạm cũng đã đủ tiếng tăm để lấy ra tuyên truyền cho trường chiêu sinh rồi.Các nữ sinh cùng đến căn tin, Đinh Giai Giai ghé sát vào Tống Thời Hạ, nói:“Cậu xinh thật đó, nhưng tôi cứ có cảm giác tôi đã nghe thấy tên cậu ở đâu rồi, cậu học cấp ba ở trường nào?”“Trường trung học số 9, còn cậu?”DTV“Tôi ở trường trung học số 2.”Điền Giai Giai chợt dừng lại.“Tôi nhớ ra rồi, cậu chính là thí sinh đột nhiên nhảy vọt lên bảng thành tích của đợt thi thử đó.”Quách Thiên Lan quay lại nhìn hai người: “Đang nói gì thế?”Điền Giai Giai giải thích lại một lần, mọi người lại nhìn Tống Thời Hạ bằng ánh mắt sùng bái không hề che giấu.Điền Giai Giai nói, giọng nhuốm đầy tiếc nuối: “Hiện giờ tôi cũng bắt đầu thấy tiếc khi cậu lại đi chọn Dược học.”Tống Thời Hạ dở khóc dở cười:“Thi đại học là thì quá khứ rồi, kết quả đó không thể đại biểu cho khả năng phát triển ngày sau. Chưa biết chừng sau này các cậu đều sẽ thành những người đứng đầu ngành, còn tôi chỉ là một dược sĩ nhỏ nhoi vô danh.”Trịnh Linh Linh trịnh trọng nói:“Không đâu, là ngọc quý thì nhất định sẽ có lúc sáng lên, huống chi cậu đã sáng lên rồi, về sau sẽ chỉ càng sáng hơn nữa.”Mấy cô gái đua nhau khích lệ Tống Thời Hạ, bầu không khí giữa các bạn cùng phòng trở nên thân thiết hơn.Tới căn tin, các cô các dì đứng chia thức ăn không ai là không biết Tống Thời Hạ, đều gật đầu mỉm cười với cô.Tống Thời Hạ nhìn quanh, không thấy thím Phùng và Trần Kiều đâu.“Tiểu Tống à, hôm nay có thịt bò nạm hầm cà chua đấy, cháu lấy một suất không?”Mấy cô gái cùng phòng đứng sau lưng Tống Thời Hạ đều ngạc nhiên, các cô chia thức ăn ở căn tin nhiệt tình vậy sao?“Thím Vương, thím Phùng với Trần Kiều đâu ạ?”“Hai cô cháu đó hôm nay không tới, nói là đi làm tóc, ngày mai còn đi đăng kí nhập học.”Tống Thời Hạ gật đầu tỏ ý đã biết.“Cho cháu mỗi món một phần ăn đi ạ, cháu lấy khay to.”Mấy cô gái đứng sau Tống Thời Hạ vội vàng kéo cô ra.“Đừng đừng, tự bọn tôi bỏ tiền, có phiếu cơm mà.”Tống Thời Hạ cười cười, bảo: “Mọi người mới tới, hôm nay coi như tôi mời, đừng khách sáo với tôi làm gì.”Không ngăn được Tống Thời Hạ, mọi người đành phụ giúp cô bưng khay đồ ăn với năm phần món mặn ra bàn.Tống Thời Hạ còn nói cà chua xào trứng với ớt ngọt xào trứng là món chay.“Này mới có ba món mặn, hai món chay, hai món trứng kia đâu có thể coi là thức ăn mặn được.”
“Chiều nay mọi người có tiết không? Nếu không thì chúng ta đi căn tin ăn một bữa với nhau đi.”
Mọi người cùng lắc đầu: “Sáng nay họp lớp xong chỉ phát thời khóa biểu, không thấy báo chiều phải học ngay.”
Giao lưu với bạn cùng phòng mấy câu, Tống Thời Hạ không thấy ai có vấn đề gì về nhân phẩm.
Càng tiếp xúc thêm, cô càng thấy những cô gái trẻ này đều thiện lương chất phác, đa phần đều đến từ các vùng trung tâm của tỉnh ngoài
Điều này không khó hiểu.
Ở thời đại tài nguyên giáo dục còn thiếu thốn thế này, các khu vực trung tâm tỉnh thành bao giờ cũng có điều kiện giáo dục tốt hơn các vùng xa.
Những khu vực xa xôi hơn, ví dụ như ở quê cô, thì có được một giáo viên tốt nghiệp từ trường cao đẳng sư phạm cũng đã đủ tiếng tăm để lấy ra tuyên truyền cho trường chiêu sinh rồi.
Các nữ sinh cùng đến căn tin, Đinh Giai Giai ghé sát vào Tống Thời Hạ, nói:
“Cậu xinh thật đó, nhưng tôi cứ có cảm giác tôi đã nghe thấy tên cậu ở đâu rồi, cậu học cấp ba ở trường nào?”
“Trường trung học số 9, còn cậu?”
DTV
“Tôi ở trường trung học số 2.”
Điền Giai Giai chợt dừng lại.
“Tôi nhớ ra rồi, cậu chính là thí sinh đột nhiên nhảy vọt lên bảng thành tích của đợt thi thử đó.”
Quách Thiên Lan quay lại nhìn hai người: “Đang nói gì thế?”
Điền Giai Giai giải thích lại một lần, mọi người lại nhìn Tống Thời Hạ bằng ánh mắt sùng bái không hề che giấu.
Điền Giai Giai nói, giọng nhuốm đầy tiếc nuối: “Hiện giờ tôi cũng bắt đầu thấy tiếc khi cậu lại đi chọn Dược học.”
Tống Thời Hạ dở khóc dở cười:
“Thi đại học là thì quá khứ rồi, kết quả đó không thể đại biểu cho khả năng phát triển ngày sau.
Chưa biết chừng sau này các cậu đều sẽ thành những người đứng đầu ngành, còn tôi chỉ là một dược sĩ nhỏ nhoi vô danh.”
Trịnh Linh Linh trịnh trọng nói:
“Không đâu, là ngọc quý thì nhất định sẽ có lúc sáng lên, huống chi cậu đã sáng lên rồi, về sau sẽ chỉ càng sáng hơn nữa.”
Mấy cô gái đua nhau khích lệ Tống Thời Hạ, bầu không khí giữa các bạn cùng phòng trở nên thân thiết hơn.
Tới căn tin, các cô các dì đứng chia thức ăn không ai là không biết Tống Thời Hạ, đều gật đầu mỉm cười với cô.
Tống Thời Hạ nhìn quanh, không thấy thím Phùng và Trần Kiều đâu.
“Tiểu Tống à, hôm nay có thịt bò nạm hầm cà chua đấy, cháu lấy một suất không?”
Mấy cô gái cùng phòng đứng sau lưng Tống Thời Hạ đều ngạc nhiên, các cô chia thức ăn ở căn tin nhiệt tình vậy sao?
“Thím Vương, thím Phùng với Trần Kiều đâu ạ?”
“Hai cô cháu đó hôm nay không tới, nói là đi làm tóc, ngày mai còn đi đăng kí nhập học.”
Tống Thời Hạ gật đầu tỏ ý đã biết.
“Cho cháu mỗi món một phần ăn đi ạ, cháu lấy khay to.”
Mấy cô gái đứng sau Tống Thời Hạ vội vàng kéo cô ra.
“Đừng đừng, tự bọn tôi bỏ tiền, có phiếu cơm mà.”
Tống Thời Hạ cười cười, bảo: “Mọi người mới tới, hôm nay coi như tôi mời, đừng khách sáo với tôi làm gì.”
Không ngăn được Tống Thời Hạ, mọi người đành phụ giúp cô bưng khay đồ ăn với năm phần món mặn ra bàn.
Tống Thời Hạ còn nói cà chua xào trứng với ớt ngọt xào trứng là món chay.
“Này mới có ba món mặn, hai món chay, hai món trứng kia đâu có thể coi là thức ăn mặn được.”
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… “Chiều nay mọi người có tiết không? Nếu không thì chúng ta đi căn tin ăn một bữa với nhau đi.”Mọi người cùng lắc đầu: “Sáng nay họp lớp xong chỉ phát thời khóa biểu, không thấy báo chiều phải học ngay.”Giao lưu với bạn cùng phòng mấy câu, Tống Thời Hạ không thấy ai có vấn đề gì về nhân phẩm.Càng tiếp xúc thêm, cô càng thấy những cô gái trẻ này đều thiện lương chất phác, đa phần đều đến từ các vùng trung tâm của tỉnh ngoàiĐiều này không khó hiểu.Ở thời đại tài nguyên giáo dục còn thiếu thốn thế này, các khu vực trung tâm tỉnh thành bao giờ cũng có điều kiện giáo dục tốt hơn các vùng xa.Những khu vực xa xôi hơn, ví dụ như ở quê cô, thì có được một giáo viên tốt nghiệp từ trường cao đẳng sư phạm cũng đã đủ tiếng tăm để lấy ra tuyên truyền cho trường chiêu sinh rồi.Các nữ sinh cùng đến căn tin, Đinh Giai Giai ghé sát vào Tống Thời Hạ, nói:“Cậu xinh thật đó, nhưng tôi cứ có cảm giác tôi đã nghe thấy tên cậu ở đâu rồi, cậu học cấp ba ở trường nào?”“Trường trung học số 9, còn cậu?”DTV“Tôi ở trường trung học số 2.”Điền Giai Giai chợt dừng lại.“Tôi nhớ ra rồi, cậu chính là thí sinh đột nhiên nhảy vọt lên bảng thành tích của đợt thi thử đó.”Quách Thiên Lan quay lại nhìn hai người: “Đang nói gì thế?”Điền Giai Giai giải thích lại một lần, mọi người lại nhìn Tống Thời Hạ bằng ánh mắt sùng bái không hề che giấu.Điền Giai Giai nói, giọng nhuốm đầy tiếc nuối: “Hiện giờ tôi cũng bắt đầu thấy tiếc khi cậu lại đi chọn Dược học.”Tống Thời Hạ dở khóc dở cười:“Thi đại học là thì quá khứ rồi, kết quả đó không thể đại biểu cho khả năng phát triển ngày sau. Chưa biết chừng sau này các cậu đều sẽ thành những người đứng đầu ngành, còn tôi chỉ là một dược sĩ nhỏ nhoi vô danh.”Trịnh Linh Linh trịnh trọng nói:“Không đâu, là ngọc quý thì nhất định sẽ có lúc sáng lên, huống chi cậu đã sáng lên rồi, về sau sẽ chỉ càng sáng hơn nữa.”Mấy cô gái đua nhau khích lệ Tống Thời Hạ, bầu không khí giữa các bạn cùng phòng trở nên thân thiết hơn.Tới căn tin, các cô các dì đứng chia thức ăn không ai là không biết Tống Thời Hạ, đều gật đầu mỉm cười với cô.Tống Thời Hạ nhìn quanh, không thấy thím Phùng và Trần Kiều đâu.“Tiểu Tống à, hôm nay có thịt bò nạm hầm cà chua đấy, cháu lấy một suất không?”Mấy cô gái cùng phòng đứng sau lưng Tống Thời Hạ đều ngạc nhiên, các cô chia thức ăn ở căn tin nhiệt tình vậy sao?“Thím Vương, thím Phùng với Trần Kiều đâu ạ?”“Hai cô cháu đó hôm nay không tới, nói là đi làm tóc, ngày mai còn đi đăng kí nhập học.”Tống Thời Hạ gật đầu tỏ ý đã biết.“Cho cháu mỗi món một phần ăn đi ạ, cháu lấy khay to.”Mấy cô gái đứng sau Tống Thời Hạ vội vàng kéo cô ra.“Đừng đừng, tự bọn tôi bỏ tiền, có phiếu cơm mà.”Tống Thời Hạ cười cười, bảo: “Mọi người mới tới, hôm nay coi như tôi mời, đừng khách sáo với tôi làm gì.”Không ngăn được Tống Thời Hạ, mọi người đành phụ giúp cô bưng khay đồ ăn với năm phần món mặn ra bàn.Tống Thời Hạ còn nói cà chua xào trứng với ớt ngọt xào trứng là món chay.“Này mới có ba món mặn, hai món chay, hai món trứng kia đâu có thể coi là thức ăn mặn được.”