Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 596: Chương 596

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Mặc dù ai trong lớp cũng sợ bị gọi lên trả lời nhưng đã bước vào trường đại học danh giá hàng đầu này, ai mà chẳng muốn mình càng trở nên xuất sắc hơn nữa, nếu bị giáo viên bộ môn xem nhẹ thì sẽ khó chịu biết bao.Sài Thiện Tĩnh nghĩ, chỉ cần nghiêm túc trả lời thì dù nói sai, hẳn thầy cũng sẽ không phê bình đâu, hi vọng Tiểu Hạ đừng có qua loa khi bị thầy ấy gọi.Nhưng giáo sư Quý lại gọi trúng Đinh Giai Giai.“Bạn sinh viên này, mời bạn trả lời câu hỏi trên bảng.”Đinh Giai Giai luống cuống đứng lên, từ đầu tới giờ cô ấy đâu có nghe vào được gì, giờ phải làm sao đây?Sài Thiện Tĩnh viết đáp án ra giấy, Hách Quế Hoa giật nhẹ gấu áo Đinh Giai Giai, cô ấy cúi đầu nhìn theo bản năng.“Đáp án là 0 ạ.”Mấy cô nữ sinh lo lắng ra mặt, Tống Thời Hạ nhìn về phía giáo sư Quý, trừng mắt với anh một cái.Quý Duy Thanh cố nén cười, nhấc tay chặn miệng hắng giọng một cái.“Đáp án đúng rồi, mời ngồi xuống.”Mọi người đều thở phào một hơi, may mà giáo sư Quý không hỏi cặn kẽ cách giải.Đinh Giai Giai âm thầm oán mình số con rệp, cả phòng học hơn 100 người mà sao cô ấy lại bị gọi, biết thế mình không ngồi bàn đầu.Mọi người còn chưa bình tĩnh lại thì Sài Thiện Tĩnh đã bị gọi lên.“Bạn sinh viên này, em lên trình bày phương pháp giải bài đó đi.”Sài Thiện Tĩnh hiểu ngay, trò gian lận vừa rồi của mấy cô đã bị giáo sư Quý trông thấy cả, nhưng thầy không bóc mẽ họ ngay tại trận. Ấn tượng về giáo sư trong lòng cô ấy đã khác hẳn trước, thầy ấy cũng đâu có ‘vô nhân tính’ như các anh chị khóa trên nói đâu nhỉ?“Khá lắm, ý tưởng ổn thỏa, nhưng phương pháp còn hơi rườm rà, có thể loại bỏ một vài bước tính không cần thiết, chúng ta đang học môn Toán cao cấp, không phải toán của trung học.”Sinh viên đồng thời cười vang, nhưng giáo sư Quý vẫn dưng dưng nhìn.“Bài tập hôm nay, bạn nữ này không cần làm, đây là phần thưởng cho bạn ấy. Các em không cần hâm mộ.Nếu có dũng khí trả lời câu hỏi trong giờ của tôi, chỉ cần ý tưởng có thể theo kịp tôi thì khi thi, tôi có thể cho các em một kim bài miễn tử.”Cả phòng học ồ lên, kim bài miễn tử ý là không cần thi cũng qua môn ư?Dãy bàn sau có người lớn gan đặt câu hỏi:“Thưa thầy, một năm thầy sẽ phát bao nhiêu kim bài miễn tử ạ?”DTVGiáo sư Quý cho họ một đáp án khiến cả lớp nguội lòng:“Trước mắt thì chưa có, hi vọng trong số các em sẽ xuất hiện người *****ên nhận được.”Tống Thời Hạ không nhịn nổi phải bật cười, giáo sư Quý trên lớp và ở nhà thật như hai người khác nhau vậy, cô không nhận ra luôn đó.Đây thật sự là chồng cô sao? Sao mà có cảm giác vừa quen lại vừa lạ như thế?À không, hồi cô mới xuyên tới nơi này, Quý Duy Thanh cũng lạnh nhạt thiếu tình cảm như thế, sau mới dần đổi khác.Tống Thời Hạ cười thành tiếng khiến các bạn cùng phòng sợ c.h.ế.t khiếp, các cô ấy sợ giáo sư sẽ để ý đến khu này.Cũng may, giáo sư Quý hình như không nhận ra, hết giờ liền cầm giáo án đi luôn. 

Mặc dù ai trong lớp cũng sợ bị gọi lên trả lời nhưng đã bước vào trường đại học danh giá hàng đầu này, ai mà chẳng muốn mình càng trở nên xuất sắc hơn nữa, nếu bị giáo viên bộ môn xem nhẹ thì sẽ khó chịu biết bao.

Sài Thiện Tĩnh nghĩ, chỉ cần nghiêm túc trả lời thì dù nói sai, hẳn thầy cũng sẽ không phê bình đâu, hi vọng Tiểu Hạ đừng có qua loa khi bị thầy ấy gọi.

Nhưng giáo sư Quý lại gọi trúng Đinh Giai Giai.

“Bạn sinh viên này, mời bạn trả lời câu hỏi trên bảng.”

Đinh Giai Giai luống cuống đứng lên, từ đầu tới giờ cô ấy đâu có nghe vào được gì, giờ phải làm sao đây?

Sài Thiện Tĩnh viết đáp án ra giấy, Hách Quế Hoa giật nhẹ gấu áo Đinh Giai Giai, cô ấy cúi đầu nhìn theo bản năng.

“Đáp án là 0 ạ.”

Mấy cô nữ sinh lo lắng ra mặt, Tống Thời Hạ nhìn về phía giáo sư Quý, trừng mắt với anh một cái.

Quý Duy Thanh cố nén cười, nhấc tay chặn miệng hắng giọng một cái.

“Đáp án đúng rồi, mời ngồi xuống.”

Mọi người đều thở phào một hơi, may mà giáo sư Quý không hỏi cặn kẽ cách giải.

Đinh Giai Giai âm thầm oán mình số con rệp, cả phòng học hơn 100 người mà sao cô ấy lại bị gọi, biết thế mình không ngồi bàn đầu.

Mọi người còn chưa bình tĩnh lại thì Sài Thiện Tĩnh đã bị gọi lên.

“Bạn sinh viên này, em lên trình bày phương pháp giải bài đó đi.”

Sài Thiện Tĩnh hiểu ngay, trò gian lận vừa rồi của mấy cô đã bị giáo sư Quý trông thấy cả, nhưng thầy không bóc mẽ họ ngay tại trận.

 

Ấn tượng về giáo sư trong lòng cô ấy đã khác hẳn trước, thầy ấy cũng đâu có ‘vô nhân tính’ như các anh chị khóa trên nói đâu nhỉ?

“Khá lắm, ý tưởng ổn thỏa, nhưng phương pháp còn hơi rườm rà, có thể loại bỏ một vài bước tính không cần thiết, chúng ta đang học môn Toán cao cấp, không phải toán của trung học.”

Sinh viên đồng thời cười vang, nhưng giáo sư Quý vẫn dưng dưng nhìn.

“Bài tập hôm nay, bạn nữ này không cần làm, đây là phần thưởng cho bạn ấy. Các em không cần hâm mộ.

Nếu có dũng khí trả lời câu hỏi trong giờ của tôi, chỉ cần ý tưởng có thể theo kịp tôi thì khi thi, tôi có thể cho các em một kim bài miễn tử.”

Cả phòng học ồ lên, kim bài miễn tử ý là không cần thi cũng qua môn ư?

Dãy bàn sau có người lớn gan đặt câu hỏi:

“Thưa thầy, một năm thầy sẽ phát bao nhiêu kim bài miễn tử ạ?”

DTV

Giáo sư Quý cho họ một đáp án khiến cả lớp nguội lòng:

“Trước mắt thì chưa có, hi vọng trong số các em sẽ xuất hiện người *****ên nhận được.”

Tống Thời Hạ không nhịn nổi phải bật cười, giáo sư Quý trên lớp và ở nhà thật như hai người khác nhau vậy, cô không nhận ra luôn đó.

Đây thật sự là chồng cô sao? Sao mà có cảm giác vừa quen lại vừa lạ như thế?

À không, hồi cô mới xuyên tới nơi này, Quý Duy Thanh cũng lạnh nhạt thiếu tình cảm như thế, sau mới dần đổi khác.

Tống Thời Hạ cười thành tiếng khiến các bạn cùng phòng sợ c.h.ế.t khiếp, các cô ấy sợ giáo sư sẽ để ý đến khu này.

Cũng may, giáo sư Quý hình như không nhận ra, hết giờ liền cầm giáo án đi luôn.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Mặc dù ai trong lớp cũng sợ bị gọi lên trả lời nhưng đã bước vào trường đại học danh giá hàng đầu này, ai mà chẳng muốn mình càng trở nên xuất sắc hơn nữa, nếu bị giáo viên bộ môn xem nhẹ thì sẽ khó chịu biết bao.Sài Thiện Tĩnh nghĩ, chỉ cần nghiêm túc trả lời thì dù nói sai, hẳn thầy cũng sẽ không phê bình đâu, hi vọng Tiểu Hạ đừng có qua loa khi bị thầy ấy gọi.Nhưng giáo sư Quý lại gọi trúng Đinh Giai Giai.“Bạn sinh viên này, mời bạn trả lời câu hỏi trên bảng.”Đinh Giai Giai luống cuống đứng lên, từ đầu tới giờ cô ấy đâu có nghe vào được gì, giờ phải làm sao đây?Sài Thiện Tĩnh viết đáp án ra giấy, Hách Quế Hoa giật nhẹ gấu áo Đinh Giai Giai, cô ấy cúi đầu nhìn theo bản năng.“Đáp án là 0 ạ.”Mấy cô nữ sinh lo lắng ra mặt, Tống Thời Hạ nhìn về phía giáo sư Quý, trừng mắt với anh một cái.Quý Duy Thanh cố nén cười, nhấc tay chặn miệng hắng giọng một cái.“Đáp án đúng rồi, mời ngồi xuống.”Mọi người đều thở phào một hơi, may mà giáo sư Quý không hỏi cặn kẽ cách giải.Đinh Giai Giai âm thầm oán mình số con rệp, cả phòng học hơn 100 người mà sao cô ấy lại bị gọi, biết thế mình không ngồi bàn đầu.Mọi người còn chưa bình tĩnh lại thì Sài Thiện Tĩnh đã bị gọi lên.“Bạn sinh viên này, em lên trình bày phương pháp giải bài đó đi.”Sài Thiện Tĩnh hiểu ngay, trò gian lận vừa rồi của mấy cô đã bị giáo sư Quý trông thấy cả, nhưng thầy không bóc mẽ họ ngay tại trận. Ấn tượng về giáo sư trong lòng cô ấy đã khác hẳn trước, thầy ấy cũng đâu có ‘vô nhân tính’ như các anh chị khóa trên nói đâu nhỉ?“Khá lắm, ý tưởng ổn thỏa, nhưng phương pháp còn hơi rườm rà, có thể loại bỏ một vài bước tính không cần thiết, chúng ta đang học môn Toán cao cấp, không phải toán của trung học.”Sinh viên đồng thời cười vang, nhưng giáo sư Quý vẫn dưng dưng nhìn.“Bài tập hôm nay, bạn nữ này không cần làm, đây là phần thưởng cho bạn ấy. Các em không cần hâm mộ.Nếu có dũng khí trả lời câu hỏi trong giờ của tôi, chỉ cần ý tưởng có thể theo kịp tôi thì khi thi, tôi có thể cho các em một kim bài miễn tử.”Cả phòng học ồ lên, kim bài miễn tử ý là không cần thi cũng qua môn ư?Dãy bàn sau có người lớn gan đặt câu hỏi:“Thưa thầy, một năm thầy sẽ phát bao nhiêu kim bài miễn tử ạ?”DTVGiáo sư Quý cho họ một đáp án khiến cả lớp nguội lòng:“Trước mắt thì chưa có, hi vọng trong số các em sẽ xuất hiện người *****ên nhận được.”Tống Thời Hạ không nhịn nổi phải bật cười, giáo sư Quý trên lớp và ở nhà thật như hai người khác nhau vậy, cô không nhận ra luôn đó.Đây thật sự là chồng cô sao? Sao mà có cảm giác vừa quen lại vừa lạ như thế?À không, hồi cô mới xuyên tới nơi này, Quý Duy Thanh cũng lạnh nhạt thiếu tình cảm như thế, sau mới dần đổi khác.Tống Thời Hạ cười thành tiếng khiến các bạn cùng phòng sợ c.h.ế.t khiếp, các cô ấy sợ giáo sư sẽ để ý đến khu này.Cũng may, giáo sư Quý hình như không nhận ra, hết giờ liền cầm giáo án đi luôn. 

Chương 596: Chương 596