Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 623: Chương 623
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Khí sắc của Hàn Dung ngày càng tốt, nhưng những người hàng xóm trên đường lại càng nghi ngờ khó hiểu.Theo lý mà nói Hàn Dung về hưu xong thì giúp con dâu chăm cháu, chắc chắn là bận những chuyện lặt vặt phiền phức.Có nhà nào mẹ chồng con dâu hòa thuận với nhau chứ?Dù có hòa thuận cũng vì không hay gặp nhau, mẹ chồng và con dâu không sinh hoạt chung sẽ rất hòa hợp, chỉ cần sống chung thì chắc chắn sẽ gà bay chó sủa.Hàn Dung thì ngược lại, khi đến nhà con trai thì đều ở dài mười ngày nửa tháng, trở về mới hai ngày đã lại đi.Sắc mặt bà cũng ngày càng tốt hơn, không biết còn tưởng bà ấy đi hưởng phúc.Ai không biết sẽ nói chăm cháu vất vả, còn phải nấu cơm và làm việc nhà, chẳng khác gì người giúp việc cả.Hàn Dung bị người ở đầu ngõ kéo lại.“Bà Hàn à, sao đến nhà con dâu mà trông bà ngày càng đẹp lên vậy?”Trong ấn tượng của hàng xóm, Hàn Dung đi làm vẫn luôn có sắc mặt tái nhợt.Không phải vì không ăn được và suy dinh dưỡng mà là quá bận rộn công việc, đôi khi bận rộn trong thời gian dài nên khiến gương mặt bà ấy đen sạm vào.Nhưng trong hai năm qua, bà ấy bàn giao công việc lại và nghỉ hưu nên khí sắc cũng cải thiện, nhưng sắc mặt không được hồng hòa như bây giờ.Dường như khuôn mặt cũng phúc hậu hơn, chắc phải gì mấy phu nhân trong TV cả.Hàn Dung mỉm cười vui vẻ.“Con dâu tôi sợ tôi ngủ không ngon luôn mua tổ yến từ Đồng Nhân Đường cho tôi, con bé thường xuyên giao dịch với mọi người nên cứ nửa tháng trở về là lại mua rất nhiều đồ ăn. Không phải con bé học trung y sao, cũng không biết sao lại làm cả cao, nghe nói ăn vào rất tốt cho sức khỏe phụ nữ chúng ta.Con bé ngày nào cũng cho tôi ăn. Chưa kể ngày nào tôi cũng ngủ ngon và tràn đầy năng lượng hơn.”Hàng xóm nghe vậy thì vô cùng hâm mộ.DTVĐây đâu phải đi làm giúp việc, rõ ràng là đi hưởng thụ mà!Làm gì có con dâu nhà ai lại chăm sóc mẹ chồng như mẹ ruột giống Tiểu Tống chứ, đúng là gia đình yên ấm hơn nhiều.“Tiểu Tống còn thuê người giúp việc cho tôi, bình thường việc nhà đều có người giúp việc làm cùng.Tôi không cần phải nấu ăn, chỉ cần thư giãn xem tv, ở nhà con dâu còn sướng hơn về nhà phục vụ ông chồng già.”Một mình chồng ở nhà có thể ăn ở căn tin hoặc ra quán ăn, dù sao cũng để lại tiền ở nhà cho ông ấy.Có hàng xóm tỏ vẻ khó hiểu:“Bà cũng không giúp gì mà con dâu không nghĩ gì sao? Sao không thuê luôn một giúp việc? Hai người ở chung mà không cãi nhau à?”“Cãi nhau cái gì? Con trai tôi đi công tác, con dâu thì bận rộn học tập nên ở nhà chỉ có tôi và giúp việc.Cháu trai nhà mình thì tự trông, cũng không thể giao hết mọi việc cho giúp việc còn mình thì nhàn rỗi được.”Nhóm hàng xóm không hiểu, nhưng nghe Hàn Dung nói vậy thì lại cảm thấy cũng có lý.“Đúng vậy, dù sao cũng chỉ là giúp việc, đứa trẻ cũng không thân thiết như với bà nội.Người ta nói cưới vợ phải cưới người hiền thục, con trai bà chọn vợ tốt lắm.”Mọi người đều sâu sắc thấu hiểu.
Khí sắc của Hàn Dung ngày càng tốt, nhưng những người hàng xóm trên đường lại càng nghi ngờ khó hiểu.
Theo lý mà nói Hàn Dung về hưu xong thì giúp con dâu chăm cháu, chắc chắn là bận những chuyện lặt vặt phiền phức.
Có nhà nào mẹ chồng con dâu hòa thuận với nhau chứ?
Dù có hòa thuận cũng vì không hay gặp nhau, mẹ chồng và con dâu không sinh hoạt chung sẽ rất hòa hợp, chỉ cần sống chung thì chắc chắn sẽ gà bay chó sủa.
Hàn Dung thì ngược lại, khi đến nhà con trai thì đều ở dài mười ngày nửa tháng, trở về mới hai ngày đã lại đi.
Sắc mặt bà cũng ngày càng tốt hơn, không biết còn tưởng bà ấy đi hưởng phúc.
Ai không biết sẽ nói chăm cháu vất vả, còn phải nấu cơm và làm việc nhà, chẳng khác gì người giúp việc cả.
Hàn Dung bị người ở đầu ngõ kéo lại.
“Bà Hàn à, sao đến nhà con dâu mà trông bà ngày càng đẹp lên vậy?”
Trong ấn tượng của hàng xóm, Hàn Dung đi làm vẫn luôn có sắc mặt tái nhợt.
Không phải vì không ăn được và suy dinh dưỡng mà là quá bận rộn công việc, đôi khi bận rộn trong thời gian dài nên khiến gương mặt bà ấy đen sạm vào.
Nhưng trong hai năm qua, bà ấy bàn giao công việc lại và nghỉ hưu nên khí sắc cũng cải thiện, nhưng sắc mặt không được hồng hòa như bây giờ.
Dường như khuôn mặt cũng phúc hậu hơn, chắc phải gì mấy phu nhân trong TV cả.
Hàn Dung mỉm cười vui vẻ.
“Con dâu tôi sợ tôi ngủ không ngon luôn mua tổ yến từ Đồng Nhân Đường cho tôi, con bé thường xuyên giao dịch với mọi người nên cứ nửa tháng trở về là lại mua rất nhiều đồ ăn.
Không phải con bé học trung y sao, cũng không biết sao lại làm cả cao, nghe nói ăn vào rất tốt cho sức khỏe phụ nữ chúng ta.
Con bé ngày nào cũng cho tôi ăn. Chưa kể ngày nào tôi cũng ngủ ngon và tràn đầy năng lượng hơn.”
Hàng xóm nghe vậy thì vô cùng hâm mộ.
DTV
Đây đâu phải đi làm giúp việc, rõ ràng là đi hưởng thụ mà!
Làm gì có con dâu nhà ai lại chăm sóc mẹ chồng như mẹ ruột giống Tiểu Tống chứ, đúng là gia đình yên ấm hơn nhiều.
“Tiểu Tống còn thuê người giúp việc cho tôi, bình thường việc nhà đều có người giúp việc làm cùng.
Tôi không cần phải nấu ăn, chỉ cần thư giãn xem tv, ở nhà con dâu còn sướng hơn về nhà phục vụ ông chồng già.”
Một mình chồng ở nhà có thể ăn ở căn tin hoặc ra quán ăn, dù sao cũng để lại tiền ở nhà cho ông ấy.
Có hàng xóm tỏ vẻ khó hiểu:
“Bà cũng không giúp gì mà con dâu không nghĩ gì sao? Sao không thuê luôn một giúp việc? Hai người ở chung mà không cãi nhau à?”
“Cãi nhau cái gì? Con trai tôi đi công tác, con dâu thì bận rộn học tập nên ở nhà chỉ có tôi và giúp việc.
Cháu trai nhà mình thì tự trông, cũng không thể giao hết mọi việc cho giúp việc còn mình thì nhàn rỗi được.”
Nhóm hàng xóm không hiểu, nhưng nghe Hàn Dung nói vậy thì lại cảm thấy cũng có lý.
“Đúng vậy, dù sao cũng chỉ là giúp việc, đứa trẻ cũng không thân thiết như với bà nội.
Người ta nói cưới vợ phải cưới người hiền thục, con trai bà chọn vợ tốt lắm.”
Mọi người đều sâu sắc thấu hiểu.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Khí sắc của Hàn Dung ngày càng tốt, nhưng những người hàng xóm trên đường lại càng nghi ngờ khó hiểu.Theo lý mà nói Hàn Dung về hưu xong thì giúp con dâu chăm cháu, chắc chắn là bận những chuyện lặt vặt phiền phức.Có nhà nào mẹ chồng con dâu hòa thuận với nhau chứ?Dù có hòa thuận cũng vì không hay gặp nhau, mẹ chồng và con dâu không sinh hoạt chung sẽ rất hòa hợp, chỉ cần sống chung thì chắc chắn sẽ gà bay chó sủa.Hàn Dung thì ngược lại, khi đến nhà con trai thì đều ở dài mười ngày nửa tháng, trở về mới hai ngày đã lại đi.Sắc mặt bà cũng ngày càng tốt hơn, không biết còn tưởng bà ấy đi hưởng phúc.Ai không biết sẽ nói chăm cháu vất vả, còn phải nấu cơm và làm việc nhà, chẳng khác gì người giúp việc cả.Hàn Dung bị người ở đầu ngõ kéo lại.“Bà Hàn à, sao đến nhà con dâu mà trông bà ngày càng đẹp lên vậy?”Trong ấn tượng của hàng xóm, Hàn Dung đi làm vẫn luôn có sắc mặt tái nhợt.Không phải vì không ăn được và suy dinh dưỡng mà là quá bận rộn công việc, đôi khi bận rộn trong thời gian dài nên khiến gương mặt bà ấy đen sạm vào.Nhưng trong hai năm qua, bà ấy bàn giao công việc lại và nghỉ hưu nên khí sắc cũng cải thiện, nhưng sắc mặt không được hồng hòa như bây giờ.Dường như khuôn mặt cũng phúc hậu hơn, chắc phải gì mấy phu nhân trong TV cả.Hàn Dung mỉm cười vui vẻ.“Con dâu tôi sợ tôi ngủ không ngon luôn mua tổ yến từ Đồng Nhân Đường cho tôi, con bé thường xuyên giao dịch với mọi người nên cứ nửa tháng trở về là lại mua rất nhiều đồ ăn. Không phải con bé học trung y sao, cũng không biết sao lại làm cả cao, nghe nói ăn vào rất tốt cho sức khỏe phụ nữ chúng ta.Con bé ngày nào cũng cho tôi ăn. Chưa kể ngày nào tôi cũng ngủ ngon và tràn đầy năng lượng hơn.”Hàng xóm nghe vậy thì vô cùng hâm mộ.DTVĐây đâu phải đi làm giúp việc, rõ ràng là đi hưởng thụ mà!Làm gì có con dâu nhà ai lại chăm sóc mẹ chồng như mẹ ruột giống Tiểu Tống chứ, đúng là gia đình yên ấm hơn nhiều.“Tiểu Tống còn thuê người giúp việc cho tôi, bình thường việc nhà đều có người giúp việc làm cùng.Tôi không cần phải nấu ăn, chỉ cần thư giãn xem tv, ở nhà con dâu còn sướng hơn về nhà phục vụ ông chồng già.”Một mình chồng ở nhà có thể ăn ở căn tin hoặc ra quán ăn, dù sao cũng để lại tiền ở nhà cho ông ấy.Có hàng xóm tỏ vẻ khó hiểu:“Bà cũng không giúp gì mà con dâu không nghĩ gì sao? Sao không thuê luôn một giúp việc? Hai người ở chung mà không cãi nhau à?”“Cãi nhau cái gì? Con trai tôi đi công tác, con dâu thì bận rộn học tập nên ở nhà chỉ có tôi và giúp việc.Cháu trai nhà mình thì tự trông, cũng không thể giao hết mọi việc cho giúp việc còn mình thì nhàn rỗi được.”Nhóm hàng xóm không hiểu, nhưng nghe Hàn Dung nói vậy thì lại cảm thấy cũng có lý.“Đúng vậy, dù sao cũng chỉ là giúp việc, đứa trẻ cũng không thân thiết như với bà nội.Người ta nói cưới vợ phải cưới người hiền thục, con trai bà chọn vợ tốt lắm.”Mọi người đều sâu sắc thấu hiểu.