Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 626: Chương 626

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ tỏ vẻ chê bai đẩy anh ra:“Thôi đi, đồng chí Tô nói luận văn của anh đã được phát biểu hơn một nửa rồi, nửa năm này chắc chắn anh chỉ còn thiếu chục bài thôi phải không? Anh đang khoe khoang, còn lâu em mới không tin anh không tài giỏi.”Quý Duy Thanh lấy cái cớ khác:“Anh không hiểu việc kinh doanh, sau này thu thập không cao bằng e, ở nhà phải dựa vào đồng chí Tiểu Hạ trợ cấp rồi.”Tống Thời Hạ vung bàn tay lên, giận dỗi nói:“Đừng ngại, khi nào công ty kiếm được khoản lợi nhuận *****ên, việc chi tiêu của chúng ta đều do em quyết!”Thời gian sản phẩm *****ên của công ty được đưa ra thị trường trùng khớp với cuối học kỳ của Tống Thời Hạ.DTVChị Diêu Tuyết bảo cô cứ tập trung học tập, chuyện của công ty cô không cần phải quan tâm.Tống Thời Hạ đi ra khỏi trường thi, giống như cách một thế hệ vậy.Cuối học kỳ mỗi ngày đều ở nhà học bài.Không chỉ phải học sách dược chuyên nghiệp, còn phải đọc cả sách thuốc đông y.Quyển sách chuyên ngành còn dày hơn cả cục gạch này toàn là kiến thức trọng điểm.Giáo viên dạy dược gần như đều là giáo sư cao tuổi, hoàn toàn không có khả năng sẽ đưa nhầm kiến thức trọng điểm.Mặc dù cô rất thông minh, nhưng vẫn học đến mức đầu váng mắt hoa, tai kêu ong ong, Tống Thời Hạ mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương.Trước khi kem bôi da đưa ra thị trường đã lên báo cáo quảng cáo rồi, Tống Thời Hạ còn chưa tới công ty xem lượng tiêu thụ thế nào nữa, nhưng chắc là sẽ không kém, dù sao giá cả cũng chỉ ngang ngửa với kem dưỡng da thôi mà. Tống Thời Hạ quyết định về nhà ăn cơm trước, người là sắt cơm là thép, dù có lo lắng cách mấy cũng phải nhét đầy dạ dày trước đã.Mấy hôm nay phải thi, mẹ chồng nghe thím Phùng ở bên cạnh nói canh cá bổ não nên liên tục nấu canh đậu hũ cá trích.Tống Thời Hạ ôm sách về nhà, quả nhiên, trên bàn là một bát canh cá trích nóng hổi.“Mẹ à, con thi xong rồi, mình không cần ăn canh cá mỗi ngày nữa đâu.”Hàn Dung thò đầu ra từ dưới bếp:“Con nhìn con đi, ngày nào cũng ôm quyển sách dày cộp như thế học, không bồi bổ nhiều vào, lỡ con đau đầu thì sao đây?”Tống Thời Hạ đặt sách xuống, xoa đầu Quý Nguyên đang ngồi chơi đồ chơi:“Trong nhà, ngoại trừ con với mẹ ra thì không còn ai thích ăn cá cả, hai đứa nhỏ ngửi thấy mùi canh cá thì đã nhăn nhúm mặt mày rồi.”Hàn Dung không quan tâm: “Bọn nhỏ còn nhỏ, chờ lớn lên sẽ biết ăn cá bổ não.”Tống Thời Hạ nhớ lúc mình vừa tới đây, hai đứa nhỏ không hề tỏ vẻ ghét canh cá, còn có thể ăn vài miếng nạc cá.Mẹ chồng thích nấu canh cá cũng được, nhưng bọn nhỏ không thích ăn, bọn nhỏ thích ăn canh cá viên hơn.Cô đi vào bếp nhìn thử, trong chậu vẫn còn hai con cá sống đang bơi qua bơi lại.Tống Thời Hạ vén tay áo lên: “Hay để con làm món cá hấp đi, dù sao con cũng thi xong rồi.”Hàn Dung chần chừ hỏi: “Con cá này không lớn lắm, hấp lên ăn có ngon không?”“Dạ, con thấy chắc là cũng được, mình tranh thủ ăn hết cá đi, nhìn hai đứa nhỏ ăn cơm như tra tấn như thế tội nghiệp lắm.” 

Tống Thời Hạ tỏ vẻ chê bai đẩy anh ra:

“Thôi đi, đồng chí Tô nói luận văn của anh đã được phát biểu hơn một nửa rồi, nửa năm này chắc chắn anh chỉ còn thiếu chục bài thôi phải không? Anh đang khoe khoang, còn lâu em mới không tin anh không tài giỏi.”

Quý Duy Thanh lấy cái cớ khác:

“Anh không hiểu việc kinh doanh, sau này thu thập không cao bằng e, ở nhà phải dựa vào đồng chí Tiểu Hạ trợ cấp rồi.”

Tống Thời Hạ vung bàn tay lên, giận dỗi nói:

“Đừng ngại, khi nào công ty kiếm được khoản lợi nhuận *****ên, việc chi tiêu của chúng ta đều do em quyết!”

Thời gian sản phẩm *****ên của công ty được đưa ra thị trường trùng khớp với cuối học kỳ của Tống Thời Hạ.

DTV

Chị Diêu Tuyết bảo cô cứ tập trung học tập, chuyện của công ty cô không cần phải quan tâm.

Tống Thời Hạ đi ra khỏi trường thi, giống như cách một thế hệ vậy.

Cuối học kỳ mỗi ngày đều ở nhà học bài.

Không chỉ phải học sách dược chuyên nghiệp, còn phải đọc cả sách thuốc đông y.

Quyển sách chuyên ngành còn dày hơn cả cục gạch này toàn là kiến thức trọng điểm.

Giáo viên dạy dược gần như đều là giáo sư cao tuổi, hoàn toàn không có khả năng sẽ đưa nhầm kiến thức trọng điểm.

Mặc dù cô rất thông minh, nhưng vẫn học đến mức đầu váng mắt hoa, tai kêu ong ong, Tống Thời Hạ mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương.

Trước khi kem bôi da đưa ra thị trường đã lên báo cáo quảng cáo rồi, Tống Thời Hạ còn chưa tới công ty xem lượng tiêu thụ thế nào nữa, nhưng chắc là sẽ không kém, dù sao giá cả cũng chỉ ngang ngửa với kem dưỡng da thôi mà.

 

Tống Thời Hạ quyết định về nhà ăn cơm trước, người là sắt cơm là thép, dù có lo lắng cách mấy cũng phải nhét đầy dạ dày trước đã.

Mấy hôm nay phải thi, mẹ chồng nghe thím Phùng ở bên cạnh nói canh cá bổ não nên liên tục nấu canh đậu hũ cá trích.

Tống Thời Hạ ôm sách về nhà, quả nhiên, trên bàn là một bát canh cá trích nóng hổi.

“Mẹ à, con thi xong rồi, mình không cần ăn canh cá mỗi ngày nữa đâu.”

Hàn Dung thò đầu ra từ dưới bếp:

“Con nhìn con đi, ngày nào cũng ôm quyển sách dày cộp như thế học, không bồi bổ nhiều vào, lỡ con đau đầu thì sao đây?”

Tống Thời Hạ đặt sách xuống, xoa đầu Quý Nguyên đang ngồi chơi đồ chơi:

“Trong nhà, ngoại trừ con với mẹ ra thì không còn ai thích ăn cá cả, hai đứa nhỏ ngửi thấy mùi canh cá thì đã nhăn nhúm mặt mày rồi.”

Hàn Dung không quan tâm: “Bọn nhỏ còn nhỏ, chờ lớn lên sẽ biết ăn cá bổ não.”

Tống Thời Hạ nhớ lúc mình vừa tới đây, hai đứa nhỏ không hề tỏ vẻ ghét canh cá, còn có thể ăn vài miếng nạc cá.

Mẹ chồng thích nấu canh cá cũng được, nhưng bọn nhỏ không thích ăn, bọn nhỏ thích ăn canh cá viên hơn.

Cô đi vào bếp nhìn thử, trong chậu vẫn còn hai con cá sống đang bơi qua bơi lại.

Tống Thời Hạ vén tay áo lên: “Hay để con làm món cá hấp đi, dù sao con cũng thi xong rồi.”

Hàn Dung chần chừ hỏi: “Con cá này không lớn lắm, hấp lên ăn có ngon không?”

“Dạ, con thấy chắc là cũng được, mình tranh thủ ăn hết cá đi, nhìn hai đứa nhỏ ăn cơm như tra tấn như thế tội nghiệp lắm.”

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ tỏ vẻ chê bai đẩy anh ra:“Thôi đi, đồng chí Tô nói luận văn của anh đã được phát biểu hơn một nửa rồi, nửa năm này chắc chắn anh chỉ còn thiếu chục bài thôi phải không? Anh đang khoe khoang, còn lâu em mới không tin anh không tài giỏi.”Quý Duy Thanh lấy cái cớ khác:“Anh không hiểu việc kinh doanh, sau này thu thập không cao bằng e, ở nhà phải dựa vào đồng chí Tiểu Hạ trợ cấp rồi.”Tống Thời Hạ vung bàn tay lên, giận dỗi nói:“Đừng ngại, khi nào công ty kiếm được khoản lợi nhuận *****ên, việc chi tiêu của chúng ta đều do em quyết!”Thời gian sản phẩm *****ên của công ty được đưa ra thị trường trùng khớp với cuối học kỳ của Tống Thời Hạ.DTVChị Diêu Tuyết bảo cô cứ tập trung học tập, chuyện của công ty cô không cần phải quan tâm.Tống Thời Hạ đi ra khỏi trường thi, giống như cách một thế hệ vậy.Cuối học kỳ mỗi ngày đều ở nhà học bài.Không chỉ phải học sách dược chuyên nghiệp, còn phải đọc cả sách thuốc đông y.Quyển sách chuyên ngành còn dày hơn cả cục gạch này toàn là kiến thức trọng điểm.Giáo viên dạy dược gần như đều là giáo sư cao tuổi, hoàn toàn không có khả năng sẽ đưa nhầm kiến thức trọng điểm.Mặc dù cô rất thông minh, nhưng vẫn học đến mức đầu váng mắt hoa, tai kêu ong ong, Tống Thời Hạ mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương.Trước khi kem bôi da đưa ra thị trường đã lên báo cáo quảng cáo rồi, Tống Thời Hạ còn chưa tới công ty xem lượng tiêu thụ thế nào nữa, nhưng chắc là sẽ không kém, dù sao giá cả cũng chỉ ngang ngửa với kem dưỡng da thôi mà. Tống Thời Hạ quyết định về nhà ăn cơm trước, người là sắt cơm là thép, dù có lo lắng cách mấy cũng phải nhét đầy dạ dày trước đã.Mấy hôm nay phải thi, mẹ chồng nghe thím Phùng ở bên cạnh nói canh cá bổ não nên liên tục nấu canh đậu hũ cá trích.Tống Thời Hạ ôm sách về nhà, quả nhiên, trên bàn là một bát canh cá trích nóng hổi.“Mẹ à, con thi xong rồi, mình không cần ăn canh cá mỗi ngày nữa đâu.”Hàn Dung thò đầu ra từ dưới bếp:“Con nhìn con đi, ngày nào cũng ôm quyển sách dày cộp như thế học, không bồi bổ nhiều vào, lỡ con đau đầu thì sao đây?”Tống Thời Hạ đặt sách xuống, xoa đầu Quý Nguyên đang ngồi chơi đồ chơi:“Trong nhà, ngoại trừ con với mẹ ra thì không còn ai thích ăn cá cả, hai đứa nhỏ ngửi thấy mùi canh cá thì đã nhăn nhúm mặt mày rồi.”Hàn Dung không quan tâm: “Bọn nhỏ còn nhỏ, chờ lớn lên sẽ biết ăn cá bổ não.”Tống Thời Hạ nhớ lúc mình vừa tới đây, hai đứa nhỏ không hề tỏ vẻ ghét canh cá, còn có thể ăn vài miếng nạc cá.Mẹ chồng thích nấu canh cá cũng được, nhưng bọn nhỏ không thích ăn, bọn nhỏ thích ăn canh cá viên hơn.Cô đi vào bếp nhìn thử, trong chậu vẫn còn hai con cá sống đang bơi qua bơi lại.Tống Thời Hạ vén tay áo lên: “Hay để con làm món cá hấp đi, dù sao con cũng thi xong rồi.”Hàn Dung chần chừ hỏi: “Con cá này không lớn lắm, hấp lên ăn có ngon không?”“Dạ, con thấy chắc là cũng được, mình tranh thủ ăn hết cá đi, nhìn hai đứa nhỏ ăn cơm như tra tấn như thế tội nghiệp lắm.” 

Chương 626: Chương 626