Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 633: Chương 633

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ lái xe chở thím Phùng và Trần Kiều lên thành phố mua hàng tết.Còn một tháng nữa là tới tết, nhưng cô còn phải lo chuyện công ty, làm xong thì phải chuẩn bị về quê ăn tết, nhất định sẽ không có thời gian đi dạo phố.Thế là thím Phùng và Trần Kiều muốn nhân lúc trước tết, giá cả còn chưa tăng lên mà sắm sửa trước, mắc công tới lúc đó đi nhờ xe của căn tin đi ra ngoài mua, sát tết quá đồ đạc nhất định sẽ tăng giá.Thím Phùng và Trần Kiều thường xuyên tiếp xúc qua lại ở trường, nên cũng hóng được nhiều tin đồn hay ho hơn.Thím Phùng ngồi ở phía sau, vừa bóc vỏ quýt vừa chia sẻ tin tức mà mình nghe được gần đây:“Lão Tạ nhà thím nói khoa bọn họ có một cậu sinh viên lỡ làm bạn gái to bụng, sau chuyến này, hai người kia xem như mất hết mặt mũi thanh danh luôn.”Tuy Trần Kiều chỉ hơn 20 tuổi, nhưng cộng thêm cả kiếp trước thì tuổi tâm hồn đã gần 50 rồi, nghe vậy, cô ta không khỏi nhíu mày:“Các cô cậu thanh niên bây giờ thật chẳng ra sao, không biết giữ gìn gì hết. Cháu còn tưởng chỉ có ở dưới quê mới có mấy chuyện thế này.Vất vả nuôi con gái tới lớn, cho ăn học lên tới đại học, thế mà lại đi ăn cơm trước kẻng như thế thì còn ra thể thống gì nữa?”Thím Phùng gật đầu đồng ý:“Chậc, chứ còn gì nữa? May mà là ở trường đấy, nếu làm lớn chuyện này, nhà trai kiểu gì cũng phải vướng tội lưu manh.”Tống Thời Hạ nhàn rỗi nói xen vào:“Chuyện này nhà trường xử lý thế nào? Đến lão Tạ chẳng mấy khi nghe chuyện ngoài đường nhà thím cũng hay tin, chắc là cũng có không ít người biết nhỉ?”“Ôi, để thím kể cho hai đứa nghe, nghe nói gia cảnh của hai cô cậu kia cũng ghê gớm lắm. Nhà gái hình như là lãnh đạo trong trường, nhà trai là gia đình cán bộ, lão Tạ chỉ nói bấy nhiêu thôi, không kể nhiều cho dì nghe.”Tống Thời Hạ cảm thấy nghe quen quen:“Ba của cô gái kia có phải hiệu trưởng không? Nhà trai họ Bạch đúng không ạ?”Thím Phùng vỗ tay:“Đến cháu cũng nghe việc này à? Xem ra tiếp theo hiệu trưởng Hồ lại phải đau đầu rồi đây.Xảy ra chuyện tai tiếng thế này, ảnh hưởng tới danh tiếng của nhà trường lắm.”Lần trước gặp được Cát Tình ở cửa phòng làm việc của giáo sư, Tống Thời Hạ vẫn luôn chờ đối phương ra chiều.Kết quả chờ mãi chẳng thấy gì, cô còn tưởng là Cát Tình đang chờ thời cơ, không ngờ là mang thai.“Nhắc cũng khéo, hai người này tình cờ có chút mâu thuẫn với cháu, con gái của hiệu trưởng Cát từng đe dọa cháu, cháu còn đang chờ cô ta tìm chỗ dựa, ỷ thế bắt nạt cháu đây.”Thím Phùng giật mình:“Cái gì cơ, cô ta dám bắt nạt cháu á? chẳng lẽ cô ta không biết cháu là vợ của giáo sư Quý à?”“Chắc là cô ta không biết ạ, nhưng mặc dù cháu chỉ là sinh viên bình thường thì cũng không thể ỷ thế h.i.ế.p người như thế chứ.Cũng vì chuyện kem dưỡng da phục hồi sau khi cháy nắng đấy ạ, lúc đó cháu nhờ các bạn cùng phòng dùng thử rồi cho cháu xin cảm nhận.DTVKhông ngờ lại bị người ở phòng bên cạnh nghe thấy rồi đồn thổi khắp nơi, không biết thế nào lại chọc tới cái cô Cát Tình kia.” 

Tống Thời Hạ lái xe chở thím Phùng và Trần Kiều lên thành phố mua hàng tết.

Còn một tháng nữa là tới tết, nhưng cô còn phải lo chuyện công ty, làm xong thì phải chuẩn bị về quê ăn tết, nhất định sẽ không có thời gian đi dạo phố.

Thế là thím Phùng và Trần Kiều muốn nhân lúc trước tết, giá cả còn chưa tăng lên mà sắm sửa trước, mắc công tới lúc đó đi nhờ xe của căn tin đi ra ngoài mua, sát tết quá đồ đạc nhất định sẽ tăng giá.

Thím Phùng và Trần Kiều thường xuyên tiếp xúc qua lại ở trường, nên cũng hóng được nhiều tin đồn hay ho hơn.

Thím Phùng ngồi ở phía sau, vừa bóc vỏ quýt vừa chia sẻ tin tức mà mình nghe được gần đây:

“Lão Tạ nhà thím nói khoa bọn họ có một cậu sinh viên lỡ làm bạn gái to bụng, sau chuyến này, hai người kia xem như mất hết mặt mũi thanh danh luôn.”

Tuy Trần Kiều chỉ hơn 20 tuổi, nhưng cộng thêm cả kiếp trước thì tuổi tâm hồn đã gần 50 rồi, nghe vậy, cô ta không khỏi nhíu mày:

“Các cô cậu thanh niên bây giờ thật chẳng ra sao, không biết giữ gìn gì hết. Cháu còn tưởng chỉ có ở dưới quê mới có mấy chuyện thế này.

Vất vả nuôi con gái tới lớn, cho ăn học lên tới đại học, thế mà lại đi ăn cơm trước kẻng như thế thì còn ra thể thống gì nữa?”

Thím Phùng gật đầu đồng ý:

“Chậc, chứ còn gì nữa? May mà là ở trường đấy, nếu làm lớn chuyện này, nhà trai kiểu gì cũng phải vướng tội lưu manh.”

Tống Thời Hạ nhàn rỗi nói xen vào:

“Chuyện này nhà trường xử lý thế nào? Đến lão Tạ chẳng mấy khi nghe chuyện ngoài đường nhà thím cũng hay tin, chắc là cũng có không ít người biết nhỉ?”

“Ôi, để thím kể cho hai đứa nghe, nghe nói gia cảnh của hai cô cậu kia cũng ghê gớm lắm.

 

Nhà gái hình như là lãnh đạo trong trường, nhà trai là gia đình cán bộ, lão Tạ chỉ nói bấy nhiêu thôi, không kể nhiều cho dì nghe.”

Tống Thời Hạ cảm thấy nghe quen quen:

“Ba của cô gái kia có phải hiệu trưởng không? Nhà trai họ Bạch đúng không ạ?”

Thím Phùng vỗ tay:

“Đến cháu cũng nghe việc này à? Xem ra tiếp theo hiệu trưởng Hồ lại phải đau đầu rồi đây.

Xảy ra chuyện tai tiếng thế này, ảnh hưởng tới danh tiếng của nhà trường lắm.”

Lần trước gặp được Cát Tình ở cửa phòng làm việc của giáo sư, Tống Thời Hạ vẫn luôn chờ đối phương ra chiều.

Kết quả chờ mãi chẳng thấy gì, cô còn tưởng là Cát Tình đang chờ thời cơ, không ngờ là mang thai.

“Nhắc cũng khéo, hai người này tình cờ có chút mâu thuẫn với cháu, con gái của hiệu trưởng Cát từng đe dọa cháu, cháu còn đang chờ cô ta tìm chỗ dựa, ỷ thế bắt nạt cháu đây.”

Thím Phùng giật mình:

“Cái gì cơ, cô ta dám bắt nạt cháu á? chẳng lẽ cô ta không biết cháu là vợ của giáo sư Quý à?”

“Chắc là cô ta không biết ạ, nhưng mặc dù cháu chỉ là sinh viên bình thường thì cũng không thể ỷ thế h.i.ế.p người như thế chứ.

Cũng vì chuyện kem dưỡng da phục hồi sau khi cháy nắng đấy ạ, lúc đó cháu nhờ các bạn cùng phòng dùng thử rồi cho cháu xin cảm nhận.

DTV

Không ngờ lại bị người ở phòng bên cạnh nghe thấy rồi đồn thổi khắp nơi, không biết thế nào lại chọc tới cái cô Cát Tình kia.”

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ lái xe chở thím Phùng và Trần Kiều lên thành phố mua hàng tết.Còn một tháng nữa là tới tết, nhưng cô còn phải lo chuyện công ty, làm xong thì phải chuẩn bị về quê ăn tết, nhất định sẽ không có thời gian đi dạo phố.Thế là thím Phùng và Trần Kiều muốn nhân lúc trước tết, giá cả còn chưa tăng lên mà sắm sửa trước, mắc công tới lúc đó đi nhờ xe của căn tin đi ra ngoài mua, sát tết quá đồ đạc nhất định sẽ tăng giá.Thím Phùng và Trần Kiều thường xuyên tiếp xúc qua lại ở trường, nên cũng hóng được nhiều tin đồn hay ho hơn.Thím Phùng ngồi ở phía sau, vừa bóc vỏ quýt vừa chia sẻ tin tức mà mình nghe được gần đây:“Lão Tạ nhà thím nói khoa bọn họ có một cậu sinh viên lỡ làm bạn gái to bụng, sau chuyến này, hai người kia xem như mất hết mặt mũi thanh danh luôn.”Tuy Trần Kiều chỉ hơn 20 tuổi, nhưng cộng thêm cả kiếp trước thì tuổi tâm hồn đã gần 50 rồi, nghe vậy, cô ta không khỏi nhíu mày:“Các cô cậu thanh niên bây giờ thật chẳng ra sao, không biết giữ gìn gì hết. Cháu còn tưởng chỉ có ở dưới quê mới có mấy chuyện thế này.Vất vả nuôi con gái tới lớn, cho ăn học lên tới đại học, thế mà lại đi ăn cơm trước kẻng như thế thì còn ra thể thống gì nữa?”Thím Phùng gật đầu đồng ý:“Chậc, chứ còn gì nữa? May mà là ở trường đấy, nếu làm lớn chuyện này, nhà trai kiểu gì cũng phải vướng tội lưu manh.”Tống Thời Hạ nhàn rỗi nói xen vào:“Chuyện này nhà trường xử lý thế nào? Đến lão Tạ chẳng mấy khi nghe chuyện ngoài đường nhà thím cũng hay tin, chắc là cũng có không ít người biết nhỉ?”“Ôi, để thím kể cho hai đứa nghe, nghe nói gia cảnh của hai cô cậu kia cũng ghê gớm lắm. Nhà gái hình như là lãnh đạo trong trường, nhà trai là gia đình cán bộ, lão Tạ chỉ nói bấy nhiêu thôi, không kể nhiều cho dì nghe.”Tống Thời Hạ cảm thấy nghe quen quen:“Ba của cô gái kia có phải hiệu trưởng không? Nhà trai họ Bạch đúng không ạ?”Thím Phùng vỗ tay:“Đến cháu cũng nghe việc này à? Xem ra tiếp theo hiệu trưởng Hồ lại phải đau đầu rồi đây.Xảy ra chuyện tai tiếng thế này, ảnh hưởng tới danh tiếng của nhà trường lắm.”Lần trước gặp được Cát Tình ở cửa phòng làm việc của giáo sư, Tống Thời Hạ vẫn luôn chờ đối phương ra chiều.Kết quả chờ mãi chẳng thấy gì, cô còn tưởng là Cát Tình đang chờ thời cơ, không ngờ là mang thai.“Nhắc cũng khéo, hai người này tình cờ có chút mâu thuẫn với cháu, con gái của hiệu trưởng Cát từng đe dọa cháu, cháu còn đang chờ cô ta tìm chỗ dựa, ỷ thế bắt nạt cháu đây.”Thím Phùng giật mình:“Cái gì cơ, cô ta dám bắt nạt cháu á? chẳng lẽ cô ta không biết cháu là vợ của giáo sư Quý à?”“Chắc là cô ta không biết ạ, nhưng mặc dù cháu chỉ là sinh viên bình thường thì cũng không thể ỷ thế h.i.ế.p người như thế chứ.Cũng vì chuyện kem dưỡng da phục hồi sau khi cháy nắng đấy ạ, lúc đó cháu nhờ các bạn cùng phòng dùng thử rồi cho cháu xin cảm nhận.DTVKhông ngờ lại bị người ở phòng bên cạnh nghe thấy rồi đồn thổi khắp nơi, không biết thế nào lại chọc tới cái cô Cát Tình kia.” 

Chương 633: Chương 633