Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 640: Chương 640
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Bạch Thu Thụy gần như than thở khóc lóc.Cậu ta hoàn toàn không hề có bất kỳ tình cảm nào với Cát Tình, bình thường chỉ cần đối xử tốt với cô ta một chút thôi mà trong lòng đã thấy phiền muốn chết, sao có thể chạm vào Cát Tình được.Nếu không phải vì cậu ta say rượu, nhất định sẽ không để Cát Tình lợi dụng thời cơ làm gì đâu.Ông Bạch nhìn về phía cha mình, ông hiểu rõ tính thằng con nhà mình, cậu ta nhất định sẽ không lừa người nhà.“Ba, con cảm thấy đây là do Thu Thụy uống say nên làm chuyện hồ đồ, không thể đổ hết lỗi cho nó được.”Ông cụ nhà họ Bạch gõ gậy xuống nền đất, ông quắc mắt:“Đàn ông con trai, nếu đã mắc sai lầm thì phải dũng cảm gánh chịu, chứ không phải trốn tránh, đổ lỗi cho phụ nữ.Chuyện đó liên quan tới thanh danh của con gái nhà người ta, nếu cháu đã làm người ta có thai thì phải chịu trách nhiệm tới cùng.”Bạch Thu Thụy mở to mắt không dám tin:DTV“Ông nội, cháu không thích cô ta, là mọi người nói chờ cháu tốt nghiệp đại học là có thể chia tay.Đúng là nhà mình cũng mắc nợ nhà họ Cát, nhưng mọi người cũng hứa là cháu chỉ cần trả giá tự do trong bốn năm đại học để qua lại với Cát Tình, mọi người không thể đẩy cháu vào hố lửa như thế được.”Ông cụ tức giận gõ gậy thật mạnh xuống đất:“Cháu là đàn ông con trai, việc lớn nhỏ trong nhà đều do cháu làm chủ, đến lúc đó cháu thích kiểu con gái thế nào thì cứ bao nuôi ở ngoài là được chứ gì?”Bạch Thu Thụy vô thức muốn phản bác, bây giờ là xã hội mới, pháp luật đề cao chế độ một vợ một chồng, cậu ta không muốn để người con gái mình yêu không có danh phận như thế. “Ông nội, cháu không muốn cưới Cát Tình, với cái tính của cô ta, vào nhà mình chưa chắc đã là chuyện tốt, nhất định sẽ khiến nhà mình gà bay chó sủa cho mà xem.”Quả nhiên, ông cụ ghét nhất là kiểu con gái đỏng đảnh.Nhưng món nợ ân nghĩa bọn họ nợ nhà họ Cát không thể xóa bỏ chỉ vì vài lời nói của cháu nội được.“Đàn bà cứng đầu cứ đánh vài bữa là ngoan ngoãn nghe lời ngay. Con bé đó vào nhà mình thì sẽ là Bạch Cát thị, lấy chồng theo chồng, không nghe lời thì cháu cứ đánh.”Bạch Thu Thụy không cách nào trao đổi với ông nội được.Có lẽ ông nội của cậu ta dẫn quân đánh trận rất tài giỏi, nhưng quan niệm và tư tưởng hoàn toàn dừng lại ở xã hội cũ.Bà Bạch và mẹ chồng vừa nghe nói nhà họ Cát muốn đưa Cát Tình đến phòng khám phá thai thì đều nhất trí phản đối.Cháu nội nhà họ Bạch sao có thể đến phòng khám phá như thế được, Thu Thụy cũng đâu phải người không chịu trách nhiệm.Mẹ và bà nội gia nhập khiến Bạch Thu Thụy cảm thấy đau hết cả đầu.Nếu như nhà họ Cát phá thai, sau này cậu ta còn có thể mặt dày phủ nhận, nhưng nếu Cát Tình sinh đứa bé ra thì cuộc đời của cậu ta xem như chấm dứt.“Mẹ à, đâu phải cả đời này con chỉ có một đứa con chứ, cứ để Cát Tình phá thai đi.”Bà cụ Bạch từ ái nói:“Lỡ như đứa bé trong bụng Cát Tình là con trai thì sao? Dù là con gái thì mình vẫn dư sức nuôi nổi, thêm một đôi đũa thôi mà.”Bà Bạch gật đầu phụ họa:“Con là con trai một của nhà mình, đây là đứa con *****ên của con, sao có thể nói bỏ là bỏ được?”
Bạch Thu Thụy gần như than thở khóc lóc.
Cậu ta hoàn toàn không hề có bất kỳ tình cảm nào với Cát Tình, bình thường chỉ cần đối xử tốt với cô ta một chút thôi mà trong lòng đã thấy phiền muốn chết, sao có thể chạm vào Cát Tình được.
Nếu không phải vì cậu ta say rượu, nhất định sẽ không để Cát Tình lợi dụng thời cơ làm gì đâu.
Ông Bạch nhìn về phía cha mình, ông hiểu rõ tính thằng con nhà mình, cậu ta nhất định sẽ không lừa người nhà.
“Ba, con cảm thấy đây là do Thu Thụy uống say nên làm chuyện hồ đồ, không thể đổ hết lỗi cho nó được.”
Ông cụ nhà họ Bạch gõ gậy xuống nền đất, ông quắc mắt:
“Đàn ông con trai, nếu đã mắc sai lầm thì phải dũng cảm gánh chịu, chứ không phải trốn tránh, đổ lỗi cho phụ nữ.
Chuyện đó liên quan tới thanh danh của con gái nhà người ta, nếu cháu đã làm người ta có thai thì phải chịu trách nhiệm tới cùng.”
Bạch Thu Thụy mở to mắt không dám tin:
DTV
“Ông nội, cháu không thích cô ta, là mọi người nói chờ cháu tốt nghiệp đại học là có thể chia tay.
Đúng là nhà mình cũng mắc nợ nhà họ Cát, nhưng mọi người cũng hứa là cháu chỉ cần trả giá tự do trong bốn năm đại học để qua lại với Cát Tình, mọi người không thể đẩy cháu vào hố lửa như thế được.”
Ông cụ tức giận gõ gậy thật mạnh xuống đất:
“Cháu là đàn ông con trai, việc lớn nhỏ trong nhà đều do cháu làm chủ, đến lúc đó cháu thích kiểu con gái thế nào thì cứ bao nuôi ở ngoài là được chứ gì?”
Bạch Thu Thụy vô thức muốn phản bác, bây giờ là xã hội mới, pháp luật đề cao chế độ một vợ một chồng, cậu ta không muốn để người con gái mình yêu không có danh phận như thế.
“Ông nội, cháu không muốn cưới Cát Tình, với cái tính của cô ta, vào nhà mình chưa chắc đã là chuyện tốt, nhất định sẽ khiến nhà mình gà bay chó sủa cho mà xem.”
Quả nhiên, ông cụ ghét nhất là kiểu con gái đỏng đảnh.
Nhưng món nợ ân nghĩa bọn họ nợ nhà họ Cát không thể xóa bỏ chỉ vì vài lời nói của cháu nội được.
“Đàn bà cứng đầu cứ đánh vài bữa là ngoan ngoãn nghe lời ngay. Con bé đó vào nhà mình thì sẽ là Bạch Cát thị, lấy chồng theo chồng, không nghe lời thì cháu cứ đánh.”
Bạch Thu Thụy không cách nào trao đổi với ông nội được.
Có lẽ ông nội của cậu ta dẫn quân đánh trận rất tài giỏi, nhưng quan niệm và tư tưởng hoàn toàn dừng lại ở xã hội cũ.
Bà Bạch và mẹ chồng vừa nghe nói nhà họ Cát muốn đưa Cát Tình đến phòng khám phá thai thì đều nhất trí phản đối.
Cháu nội nhà họ Bạch sao có thể đến phòng khám phá như thế được, Thu Thụy cũng đâu phải người không chịu trách nhiệm.
Mẹ và bà nội gia nhập khiến Bạch Thu Thụy cảm thấy đau hết cả đầu.
Nếu như nhà họ Cát phá thai, sau này cậu ta còn có thể mặt dày phủ nhận, nhưng nếu Cát Tình sinh đứa bé ra thì cuộc đời của cậu ta xem như chấm dứt.
“Mẹ à, đâu phải cả đời này con chỉ có một đứa con chứ, cứ để Cát Tình phá thai đi.”
Bà cụ Bạch từ ái nói:
“Lỡ như đứa bé trong bụng Cát Tình là con trai thì sao? Dù là con gái thì mình vẫn dư sức nuôi nổi, thêm một đôi đũa thôi mà.”
Bà Bạch gật đầu phụ họa:
“Con là con trai một của nhà mình, đây là đứa con *****ên của con, sao có thể nói bỏ là bỏ được?”
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Bạch Thu Thụy gần như than thở khóc lóc.Cậu ta hoàn toàn không hề có bất kỳ tình cảm nào với Cát Tình, bình thường chỉ cần đối xử tốt với cô ta một chút thôi mà trong lòng đã thấy phiền muốn chết, sao có thể chạm vào Cát Tình được.Nếu không phải vì cậu ta say rượu, nhất định sẽ không để Cát Tình lợi dụng thời cơ làm gì đâu.Ông Bạch nhìn về phía cha mình, ông hiểu rõ tính thằng con nhà mình, cậu ta nhất định sẽ không lừa người nhà.“Ba, con cảm thấy đây là do Thu Thụy uống say nên làm chuyện hồ đồ, không thể đổ hết lỗi cho nó được.”Ông cụ nhà họ Bạch gõ gậy xuống nền đất, ông quắc mắt:“Đàn ông con trai, nếu đã mắc sai lầm thì phải dũng cảm gánh chịu, chứ không phải trốn tránh, đổ lỗi cho phụ nữ.Chuyện đó liên quan tới thanh danh của con gái nhà người ta, nếu cháu đã làm người ta có thai thì phải chịu trách nhiệm tới cùng.”Bạch Thu Thụy mở to mắt không dám tin:DTV“Ông nội, cháu không thích cô ta, là mọi người nói chờ cháu tốt nghiệp đại học là có thể chia tay.Đúng là nhà mình cũng mắc nợ nhà họ Cát, nhưng mọi người cũng hứa là cháu chỉ cần trả giá tự do trong bốn năm đại học để qua lại với Cát Tình, mọi người không thể đẩy cháu vào hố lửa như thế được.”Ông cụ tức giận gõ gậy thật mạnh xuống đất:“Cháu là đàn ông con trai, việc lớn nhỏ trong nhà đều do cháu làm chủ, đến lúc đó cháu thích kiểu con gái thế nào thì cứ bao nuôi ở ngoài là được chứ gì?”Bạch Thu Thụy vô thức muốn phản bác, bây giờ là xã hội mới, pháp luật đề cao chế độ một vợ một chồng, cậu ta không muốn để người con gái mình yêu không có danh phận như thế. “Ông nội, cháu không muốn cưới Cát Tình, với cái tính của cô ta, vào nhà mình chưa chắc đã là chuyện tốt, nhất định sẽ khiến nhà mình gà bay chó sủa cho mà xem.”Quả nhiên, ông cụ ghét nhất là kiểu con gái đỏng đảnh.Nhưng món nợ ân nghĩa bọn họ nợ nhà họ Cát không thể xóa bỏ chỉ vì vài lời nói của cháu nội được.“Đàn bà cứng đầu cứ đánh vài bữa là ngoan ngoãn nghe lời ngay. Con bé đó vào nhà mình thì sẽ là Bạch Cát thị, lấy chồng theo chồng, không nghe lời thì cháu cứ đánh.”Bạch Thu Thụy không cách nào trao đổi với ông nội được.Có lẽ ông nội của cậu ta dẫn quân đánh trận rất tài giỏi, nhưng quan niệm và tư tưởng hoàn toàn dừng lại ở xã hội cũ.Bà Bạch và mẹ chồng vừa nghe nói nhà họ Cát muốn đưa Cát Tình đến phòng khám phá thai thì đều nhất trí phản đối.Cháu nội nhà họ Bạch sao có thể đến phòng khám phá như thế được, Thu Thụy cũng đâu phải người không chịu trách nhiệm.Mẹ và bà nội gia nhập khiến Bạch Thu Thụy cảm thấy đau hết cả đầu.Nếu như nhà họ Cát phá thai, sau này cậu ta còn có thể mặt dày phủ nhận, nhưng nếu Cát Tình sinh đứa bé ra thì cuộc đời của cậu ta xem như chấm dứt.“Mẹ à, đâu phải cả đời này con chỉ có một đứa con chứ, cứ để Cát Tình phá thai đi.”Bà cụ Bạch từ ái nói:“Lỡ như đứa bé trong bụng Cát Tình là con trai thì sao? Dù là con gái thì mình vẫn dư sức nuôi nổi, thêm một đôi đũa thôi mà.”Bà Bạch gật đầu phụ họa:“Con là con trai một của nhà mình, đây là đứa con *****ên của con, sao có thể nói bỏ là bỏ được?”