Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 659: Chương 659

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Nhị Cẩu nấc một cái:“Đông Đông cậu ngửi xem người tôi có ám mùi không? Tôi sợ mẹ tôi nghĩ tôi ăn bậy bạ.”Tống Đông Đông ngửi thử: “Cậu tiêu rồi, tạm thời đừng về nhà, mắc công mẹ cậu đánh cậu.”Hai đứa nhỏ ăn sầu riêng, ánh mắt cứ đảo qua đảo lại giữa cậu út và anh xấu xa, tại sao hai người đó lại ngửi tới ngửi lui chứ?Tống Thời Hạ chờ em trai ăn sầu riêng xong mới dọn hết chỗ còn thừa lại để ngoài sân.Cô đứng trong sân: “Chờ trong nhà hết ám mùi chắc mọi người sẽ trở lại thôi.”Nhà chính bị ám mùi sầu riêng, Tống Thời Hạ đi ra cửa ngồi, cô thầm nghĩ lần sau nhất định sẽ không mang sầu riêng về nhà nữa.Hai đứa nhỏ ăn xong, nấc một cái cũng toàn mùi sầu riêng, hổ con đáng yêu như thế sao lại mê sầu riêng chứ?Tống Thời Hạ ngồi ở bậc cửa lầm bầm:“Chỗ sầu riêng còn thừa làm bánh sầu riêng ngàn lớp đi vậy, mình không thể ăn hết một mình được.”Cả nhà đều không ngờ sầu riêng nặng mùi như thế mà cho vào bánh kem lại ngon đến lạ.Bà Tống vẫn còn kinh sợ chưa tan:“Thứ này thôi đừng ăn quá nhiều, ngửi thối hoắc à, mẹ không tài nào cắn nổi một miếng.”Quý Duy Thanh cũng không chịu nổi mùi sầu riêng, cả bánh sầu riêng ngàn tầng cũng không ăn được.Đây là lần đầu anh tỏ thái độ ghét bỏ hết sức đối với đồ ăn. Quý Duy Thanh không ăn gừng tỏi nhưng những món có tỏi nhuyễn nhà làm thì anh vẫn sẽ lịch sự gắp một vài đũa, chỉ có sầu riêng là anh thật sự không muốn nếm thử.Tống Thời Hạ không làm khó anh, may thay, trong nhà vẫn còn cốt bánh kem chưa dùng hết.“Không thích ăn thì ăn cái này đi, cái này không có sầu riêng, chỉ là cốt bánh thôi.”Hàn Dung ăn sầu riêng lại cứ khen không dứt miệng.“Hương vị độc đáo, ngọt mịn, vừa cho vào miệng đã thấy mềm mại nhẹ nhàng, rất khó hình dung ra, mẹ rất thích ăn, chỉ có điều mùi hơi khó chịu.”Quý Học Nhai bưng bình nước tu ừng ực.Ông vẫn không thể nào chịu nổi cái hương vị quái quái này, ăn vào cũng thấy không bài xích mà cũng chẳng thích.Cả nhà chỉ có đám nhỏ và Hàn Dung, ông Tống, Tống Thu Sinh và Tống Đông Đông ăn được sầu riêng.Tống Thời Hạ mở hành lý lấy quà tết đã chuẩn bị sẵn cho từng người.Bà Tống năm nay đã làm lạp xưởng hong gió từ hồi tháng 10, khi nhà mổ một con heo, lúc này đang lấy lạp xưởng hong trên ban công xuống.“Cái này con đóng gói cẩn thận, mang ra bưu cục gửi cho ba Diêu Tuyết nhé.”Tống Thu Sinh ngạc nhiên: “Lần trước nhà mình mổ heo đã gửi cho chúng con rồi mà?”“Đấy là cho hai đứa ăn, còn đến tết ba mẹ cũng phải gửi lễ mừng năm mới cho người ta chứ.DTVDiêu Tuyết nói ba con bé thích ăn thịt heo nhà ta nuôi, mẹ đã học làm thịt xông khói từ em con để làm cái này đấy.”Đối với thông gia, thái độ của bà Tống luôn hết sức thận trọng.Bà không thích chiếm lợi của bất cứ ai, cho nên tặng nhà họ Quý một con heo làm quà đáp lễ, cũng tặng cho nhà họ Diêu một đống hàng khô và thịt xông khói nhà làm. 

Nhị Cẩu nấc một cái:

“Đông Đông cậu ngửi xem người tôi có ám mùi không? Tôi sợ mẹ tôi nghĩ tôi ăn bậy bạ.”

Tống Đông Đông ngửi thử: “Cậu tiêu rồi, tạm thời đừng về nhà, mắc công mẹ cậu đánh cậu.”

Hai đứa nhỏ ăn sầu riêng, ánh mắt cứ đảo qua đảo lại giữa cậu út và anh xấu xa, tại sao hai người đó lại ngửi tới ngửi lui chứ?

Tống Thời Hạ chờ em trai ăn sầu riêng xong mới dọn hết chỗ còn thừa lại để ngoài sân.

Cô đứng trong sân: “Chờ trong nhà hết ám mùi chắc mọi người sẽ trở lại thôi.”

Nhà chính bị ám mùi sầu riêng, Tống Thời Hạ đi ra cửa ngồi, cô thầm nghĩ lần sau nhất định sẽ không mang sầu riêng về nhà nữa.

Hai đứa nhỏ ăn xong, nấc một cái cũng toàn mùi sầu riêng, hổ con đáng yêu như thế sao lại mê sầu riêng chứ?

Tống Thời Hạ ngồi ở bậc cửa lầm bầm:

“Chỗ sầu riêng còn thừa làm bánh sầu riêng ngàn lớp đi vậy, mình không thể ăn hết một mình được.”

Cả nhà đều không ngờ sầu riêng nặng mùi như thế mà cho vào bánh kem lại ngon đến lạ.

Bà Tống vẫn còn kinh sợ chưa tan:

“Thứ này thôi đừng ăn quá nhiều, ngửi thối hoắc à, mẹ không tài nào cắn nổi một miếng.”

Quý Duy Thanh cũng không chịu nổi mùi sầu riêng, cả bánh sầu riêng ngàn tầng cũng không ăn được.

Đây là lần đầu anh tỏ thái độ ghét bỏ hết sức đối với đồ ăn.

 

Quý Duy Thanh không ăn gừng tỏi nhưng những món có tỏi nhuyễn nhà làm thì anh vẫn sẽ lịch sự gắp một vài đũa, chỉ có sầu riêng là anh thật sự không muốn nếm thử.

Tống Thời Hạ không làm khó anh, may thay, trong nhà vẫn còn cốt bánh kem chưa dùng hết.

“Không thích ăn thì ăn cái này đi, cái này không có sầu riêng, chỉ là cốt bánh thôi.”

Hàn Dung ăn sầu riêng lại cứ khen không dứt miệng.

“Hương vị độc đáo, ngọt mịn, vừa cho vào miệng đã thấy mềm mại nhẹ nhàng, rất khó hình dung ra, mẹ rất thích ăn, chỉ có điều mùi hơi khó chịu.”

Quý Học Nhai bưng bình nước tu ừng ực.

Ông vẫn không thể nào chịu nổi cái hương vị quái quái này, ăn vào cũng thấy không bài xích mà cũng chẳng thích.

Cả nhà chỉ có đám nhỏ và Hàn Dung, ông Tống, Tống Thu Sinh và Tống Đông Đông ăn được sầu riêng.

Tống Thời Hạ mở hành lý lấy quà tết đã chuẩn bị sẵn cho từng người.

Bà Tống năm nay đã làm lạp xưởng hong gió từ hồi tháng 10, khi nhà mổ một con heo, lúc này đang lấy lạp xưởng hong trên ban công xuống.

“Cái này con đóng gói cẩn thận, mang ra bưu cục gửi cho ba Diêu Tuyết nhé.”

Tống Thu Sinh ngạc nhiên: “Lần trước nhà mình mổ heo đã gửi cho chúng con rồi mà?”

“Đấy là cho hai đứa ăn, còn đến tết ba mẹ cũng phải gửi lễ mừng năm mới cho người ta chứ.

DTV

Diêu Tuyết nói ba con bé thích ăn thịt heo nhà ta nuôi, mẹ đã học làm thịt xông khói từ em con để làm cái này đấy.”

Đối với thông gia, thái độ của bà Tống luôn hết sức thận trọng.

Bà không thích chiếm lợi của bất cứ ai, cho nên tặng nhà họ Quý một con heo làm quà đáp lễ, cũng tặng cho nhà họ Diêu một đống hàng khô và thịt xông khói nhà làm.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Nhị Cẩu nấc một cái:“Đông Đông cậu ngửi xem người tôi có ám mùi không? Tôi sợ mẹ tôi nghĩ tôi ăn bậy bạ.”Tống Đông Đông ngửi thử: “Cậu tiêu rồi, tạm thời đừng về nhà, mắc công mẹ cậu đánh cậu.”Hai đứa nhỏ ăn sầu riêng, ánh mắt cứ đảo qua đảo lại giữa cậu út và anh xấu xa, tại sao hai người đó lại ngửi tới ngửi lui chứ?Tống Thời Hạ chờ em trai ăn sầu riêng xong mới dọn hết chỗ còn thừa lại để ngoài sân.Cô đứng trong sân: “Chờ trong nhà hết ám mùi chắc mọi người sẽ trở lại thôi.”Nhà chính bị ám mùi sầu riêng, Tống Thời Hạ đi ra cửa ngồi, cô thầm nghĩ lần sau nhất định sẽ không mang sầu riêng về nhà nữa.Hai đứa nhỏ ăn xong, nấc một cái cũng toàn mùi sầu riêng, hổ con đáng yêu như thế sao lại mê sầu riêng chứ?Tống Thời Hạ ngồi ở bậc cửa lầm bầm:“Chỗ sầu riêng còn thừa làm bánh sầu riêng ngàn lớp đi vậy, mình không thể ăn hết một mình được.”Cả nhà đều không ngờ sầu riêng nặng mùi như thế mà cho vào bánh kem lại ngon đến lạ.Bà Tống vẫn còn kinh sợ chưa tan:“Thứ này thôi đừng ăn quá nhiều, ngửi thối hoắc à, mẹ không tài nào cắn nổi một miếng.”Quý Duy Thanh cũng không chịu nổi mùi sầu riêng, cả bánh sầu riêng ngàn tầng cũng không ăn được.Đây là lần đầu anh tỏ thái độ ghét bỏ hết sức đối với đồ ăn. Quý Duy Thanh không ăn gừng tỏi nhưng những món có tỏi nhuyễn nhà làm thì anh vẫn sẽ lịch sự gắp một vài đũa, chỉ có sầu riêng là anh thật sự không muốn nếm thử.Tống Thời Hạ không làm khó anh, may thay, trong nhà vẫn còn cốt bánh kem chưa dùng hết.“Không thích ăn thì ăn cái này đi, cái này không có sầu riêng, chỉ là cốt bánh thôi.”Hàn Dung ăn sầu riêng lại cứ khen không dứt miệng.“Hương vị độc đáo, ngọt mịn, vừa cho vào miệng đã thấy mềm mại nhẹ nhàng, rất khó hình dung ra, mẹ rất thích ăn, chỉ có điều mùi hơi khó chịu.”Quý Học Nhai bưng bình nước tu ừng ực.Ông vẫn không thể nào chịu nổi cái hương vị quái quái này, ăn vào cũng thấy không bài xích mà cũng chẳng thích.Cả nhà chỉ có đám nhỏ và Hàn Dung, ông Tống, Tống Thu Sinh và Tống Đông Đông ăn được sầu riêng.Tống Thời Hạ mở hành lý lấy quà tết đã chuẩn bị sẵn cho từng người.Bà Tống năm nay đã làm lạp xưởng hong gió từ hồi tháng 10, khi nhà mổ một con heo, lúc này đang lấy lạp xưởng hong trên ban công xuống.“Cái này con đóng gói cẩn thận, mang ra bưu cục gửi cho ba Diêu Tuyết nhé.”Tống Thu Sinh ngạc nhiên: “Lần trước nhà mình mổ heo đã gửi cho chúng con rồi mà?”“Đấy là cho hai đứa ăn, còn đến tết ba mẹ cũng phải gửi lễ mừng năm mới cho người ta chứ.DTVDiêu Tuyết nói ba con bé thích ăn thịt heo nhà ta nuôi, mẹ đã học làm thịt xông khói từ em con để làm cái này đấy.”Đối với thông gia, thái độ của bà Tống luôn hết sức thận trọng.Bà không thích chiếm lợi của bất cứ ai, cho nên tặng nhà họ Quý một con heo làm quà đáp lễ, cũng tặng cho nhà họ Diêu một đống hàng khô và thịt xông khói nhà làm. 

Chương 659: Chương 659