Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 668: Chương 668
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ không hề thấy thương cảm cho Trần Nhị Nha, loại người thích dùng chiêu trò gài bẫy người khác hẳn nên lường trước được kết cục của mình.Tống Thu Sinh nghe xong, lưng ướt đẫm mồ hôi.Nếu hôm nay mình đi tụ tập, uống vào mấy chén rượu, bị người ta đỡ vào phòng thì chỉ e trong sạch đời này đã bị hủy hoại.Tống Thời Hạ thấy anh mình có phản ứng mạnh như thế, cô bật cười trêu chọc: “Anh, sao thế, làm gì mà sợ hãi như thể xử nam vậy?”Tống Thu Sinh trừng em gái một cái:“Nói năng không biết kiêng dè, lấy chồng rồi cũng không được như thế, gì cũng dám nói.”Tống Thời Hạ vội che miệng, mắt lại cứ đảo quanh, liếc nhìn anh mình.“Thái độ của em là thế nào đấy, anh trai em là loại người có tí tiền liền bại hoại hay sao.”Tống Thời Hạ lắc đầu, cô chỉ không ngờ anh cô còn ngây thơ như thế.Chị Diêu Tuyết là người mang tư tưởng cởi mở vậy mà lại đi thích kiểu đàn ông ngây thơ thật thà thế này.Anh cô thoạt nhìn là kiểu người mạnh mẽ từng trải, ấy thế mà bản chất lại ngây ngô thuần khiết?Chậc chậc.Tống Thời Hạ còn nhớ, có nhiều tối cô gọi điện cho chị Diêu Tuyết, nhưng người tiếp điện thoại đều là anh cô.Hơn nữa, hai người này cũng đã đính hôn, cô còn tưởng họ đã chung sống đúng nghĩa, ai ngờ vẫn là ‘ở chung một nhà’ một cách thuần túy thực sự.Tống Thời Hạ chép miệng cảm thán, anh trai với chị dâu tương lai yêu lâu như thế mà vẫn theo đuổi tình yêu Plato thuần khiết, thật là ngây thơ.Cũng trong lúc này, gièm pha của hai gia đình ở thủ đô lại đã bùng nổ.Quý Nhiễm mỗi ngày đều cảm thấy hối hận vì không cùng cha mẹ về nhà em dâu ăn tết.Trước tết, mẹ chị ấy đã tặng cho nhà chị ấy mấy chục cân thịt heo, nói là heo do ông bà thông gia bên đó gửi lên biếu tết, từ trại chăn nuôi nhà em dâu đấy.Cả nhà ăn thịt này đều khen không dứt miệng, ngay cả mẹ chồng Quý Nhiễm trước nay luôn bắt bẻ cũng phải khen mấy lần rằng thịt này thơm ngon hơn bình thường.Quả thực, Quý Nhiễm cũng thấy em trai mình thật là may mắn, em dâu đã nấu ăn ngon rồi, nhà em ấy còn khéo chăn nuôi hơn người thường nữa chứ.Thịt heo nhà em dâu gửi lên thật sự rất khác, không như thịt heo ngoài chợ.Thịt heo bình thường mua về, bất kể chế biến thế nào, ăn vào đều cảm thấy khô xơ, không được mềm ngọt.Chỉ khi nào mua được những miếng thịt ba chỉ béo nhất thì ăn mới thấy mềm miệng một chút.Mẹ chồng Quý Nhiễm nói là vì người bình thường nuôi heo sẽ tiếc của, không cho heo ăn ngon nên nuôi khá gầy, không nhiều thịt mỡ, thịt nạc cũng xơ khô không thơm ngon.Thịt heo mẹ chị ấy mang tới cho không chỉ tươi ngon mềm ngọt thịt mà phần mỡ tinh còn nấu ra được một bình mỡ heo đầy.Năm trước nhà chị ấy cũng xào thịt mỡ lấy mỡ heo ăn tết, nhưng phải mua phần lá mỡ mới nấu ra được nửa bình, cả năm đều phải ăn rất tiết kiệm mới đủ.Hôm nay mùng 5 tết, Quý Nhiễm và chồng dẫn con đi chúc tết, tình cờ gặp ngay phải một vụ gièm pha ầm ĩ.Quý Nhiễm cảm thấy may mà mình không về quê em dâu ăn tết, nếu không, đợi đến khi em dâu về thủ đô chỉ sợ không ai kể cho nghe vụ việc này, thế thì sẽ tiếc lắm.
Tống Thời Hạ không hề thấy thương cảm cho Trần Nhị Nha, loại người thích dùng chiêu trò gài bẫy người khác hẳn nên lường trước được kết cục của mình.
Tống Thu Sinh nghe xong, lưng ướt đẫm mồ hôi.
Nếu hôm nay mình đi tụ tập, uống vào mấy chén rượu, bị người ta đỡ vào phòng thì chỉ e trong sạch đời này đã bị hủy hoại.
Tống Thời Hạ thấy anh mình có phản ứng mạnh như thế, cô bật cười trêu chọc: “Anh, sao thế, làm gì mà sợ hãi như thể xử nam vậy?”
Tống Thu Sinh trừng em gái một cái:
“Nói năng không biết kiêng dè, lấy chồng rồi cũng không được như thế, gì cũng dám nói.”
Tống Thời Hạ vội che miệng, mắt lại cứ đảo quanh, liếc nhìn anh mình.
“Thái độ của em là thế nào đấy, anh trai em là loại người có tí tiền liền bại hoại hay sao.”
Tống Thời Hạ lắc đầu, cô chỉ không ngờ anh cô còn ngây thơ như thế.
Chị Diêu Tuyết là người mang tư tưởng cởi mở vậy mà lại đi thích kiểu đàn ông ngây thơ thật thà thế này.
Anh cô thoạt nhìn là kiểu người mạnh mẽ từng trải, ấy thế mà bản chất lại ngây ngô thuần khiết?
Chậc chậc.
Tống Thời Hạ còn nhớ, có nhiều tối cô gọi điện cho chị Diêu Tuyết, nhưng người tiếp điện thoại đều là anh cô.
Hơn nữa, hai người này cũng đã đính hôn, cô còn tưởng họ đã chung sống đúng nghĩa, ai ngờ vẫn là ‘ở chung một nhà’ một cách thuần túy thực sự.
Tống Thời Hạ chép miệng cảm thán, anh trai với chị dâu tương lai yêu lâu như thế mà vẫn theo đuổi tình yêu Plato thuần khiết, thật là ngây thơ.
Cũng trong lúc này, gièm pha của hai gia đình ở thủ đô lại đã bùng nổ.
Quý Nhiễm mỗi ngày đều cảm thấy hối hận vì không cùng cha mẹ về nhà em dâu ăn tết.
Trước tết, mẹ chị ấy đã tặng cho nhà chị ấy mấy chục cân thịt heo, nói là heo do ông bà thông gia bên đó gửi lên biếu tết, từ trại chăn nuôi nhà em dâu đấy.
Cả nhà ăn thịt này đều khen không dứt miệng, ngay cả mẹ chồng Quý Nhiễm trước nay luôn bắt bẻ cũng phải khen mấy lần rằng thịt này thơm ngon hơn bình thường.
Quả thực, Quý Nhiễm cũng thấy em trai mình thật là may mắn, em dâu đã nấu ăn ngon rồi, nhà em ấy còn khéo chăn nuôi hơn người thường nữa chứ.
Thịt heo nhà em dâu gửi lên thật sự rất khác, không như thịt heo ngoài chợ.
Thịt heo bình thường mua về, bất kể chế biến thế nào, ăn vào đều cảm thấy khô xơ, không được mềm ngọt.
Chỉ khi nào mua được những miếng thịt ba chỉ béo nhất thì ăn mới thấy mềm miệng một chút.
Mẹ chồng Quý Nhiễm nói là vì người bình thường nuôi heo sẽ tiếc của, không cho heo ăn ngon nên nuôi khá gầy, không nhiều thịt mỡ, thịt nạc cũng xơ khô không thơm ngon.
Thịt heo mẹ chị ấy mang tới cho không chỉ tươi ngon mềm ngọt thịt mà phần mỡ tinh còn nấu ra được một bình mỡ heo đầy.
Năm trước nhà chị ấy cũng xào thịt mỡ lấy mỡ heo ăn tết, nhưng phải mua phần lá mỡ mới nấu ra được nửa bình, cả năm đều phải ăn rất tiết kiệm mới đủ.
Hôm nay mùng 5 tết, Quý Nhiễm và chồng dẫn con đi chúc tết, tình cờ gặp ngay phải một vụ gièm pha ầm ĩ.
Quý Nhiễm cảm thấy may mà mình không về quê em dâu ăn tết, nếu không, đợi đến khi em dâu về thủ đô chỉ sợ không ai kể cho nghe vụ việc này, thế thì sẽ tiếc lắm.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ không hề thấy thương cảm cho Trần Nhị Nha, loại người thích dùng chiêu trò gài bẫy người khác hẳn nên lường trước được kết cục của mình.Tống Thu Sinh nghe xong, lưng ướt đẫm mồ hôi.Nếu hôm nay mình đi tụ tập, uống vào mấy chén rượu, bị người ta đỡ vào phòng thì chỉ e trong sạch đời này đã bị hủy hoại.Tống Thời Hạ thấy anh mình có phản ứng mạnh như thế, cô bật cười trêu chọc: “Anh, sao thế, làm gì mà sợ hãi như thể xử nam vậy?”Tống Thu Sinh trừng em gái một cái:“Nói năng không biết kiêng dè, lấy chồng rồi cũng không được như thế, gì cũng dám nói.”Tống Thời Hạ vội che miệng, mắt lại cứ đảo quanh, liếc nhìn anh mình.“Thái độ của em là thế nào đấy, anh trai em là loại người có tí tiền liền bại hoại hay sao.”Tống Thời Hạ lắc đầu, cô chỉ không ngờ anh cô còn ngây thơ như thế.Chị Diêu Tuyết là người mang tư tưởng cởi mở vậy mà lại đi thích kiểu đàn ông ngây thơ thật thà thế này.Anh cô thoạt nhìn là kiểu người mạnh mẽ từng trải, ấy thế mà bản chất lại ngây ngô thuần khiết?Chậc chậc.Tống Thời Hạ còn nhớ, có nhiều tối cô gọi điện cho chị Diêu Tuyết, nhưng người tiếp điện thoại đều là anh cô.Hơn nữa, hai người này cũng đã đính hôn, cô còn tưởng họ đã chung sống đúng nghĩa, ai ngờ vẫn là ‘ở chung một nhà’ một cách thuần túy thực sự.Tống Thời Hạ chép miệng cảm thán, anh trai với chị dâu tương lai yêu lâu như thế mà vẫn theo đuổi tình yêu Plato thuần khiết, thật là ngây thơ.Cũng trong lúc này, gièm pha của hai gia đình ở thủ đô lại đã bùng nổ.Quý Nhiễm mỗi ngày đều cảm thấy hối hận vì không cùng cha mẹ về nhà em dâu ăn tết.Trước tết, mẹ chị ấy đã tặng cho nhà chị ấy mấy chục cân thịt heo, nói là heo do ông bà thông gia bên đó gửi lên biếu tết, từ trại chăn nuôi nhà em dâu đấy.Cả nhà ăn thịt này đều khen không dứt miệng, ngay cả mẹ chồng Quý Nhiễm trước nay luôn bắt bẻ cũng phải khen mấy lần rằng thịt này thơm ngon hơn bình thường.Quả thực, Quý Nhiễm cũng thấy em trai mình thật là may mắn, em dâu đã nấu ăn ngon rồi, nhà em ấy còn khéo chăn nuôi hơn người thường nữa chứ.Thịt heo nhà em dâu gửi lên thật sự rất khác, không như thịt heo ngoài chợ.Thịt heo bình thường mua về, bất kể chế biến thế nào, ăn vào đều cảm thấy khô xơ, không được mềm ngọt.Chỉ khi nào mua được những miếng thịt ba chỉ béo nhất thì ăn mới thấy mềm miệng một chút.Mẹ chồng Quý Nhiễm nói là vì người bình thường nuôi heo sẽ tiếc của, không cho heo ăn ngon nên nuôi khá gầy, không nhiều thịt mỡ, thịt nạc cũng xơ khô không thơm ngon.Thịt heo mẹ chị ấy mang tới cho không chỉ tươi ngon mềm ngọt thịt mà phần mỡ tinh còn nấu ra được một bình mỡ heo đầy.Năm trước nhà chị ấy cũng xào thịt mỡ lấy mỡ heo ăn tết, nhưng phải mua phần lá mỡ mới nấu ra được nửa bình, cả năm đều phải ăn rất tiết kiệm mới đủ.Hôm nay mùng 5 tết, Quý Nhiễm và chồng dẫn con đi chúc tết, tình cờ gặp ngay phải một vụ gièm pha ầm ĩ.Quý Nhiễm cảm thấy may mà mình không về quê em dâu ăn tết, nếu không, đợi đến khi em dâu về thủ đô chỉ sợ không ai kể cho nghe vụ việc này, thế thì sẽ tiếc lắm.