Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 672: Chương 672
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Cát Tình bụm mặt, trố mắt nhìn ông ta như không sao tin nổi.“Ba, con còn đang mang thai đấy, sao ba lại tát con?”“Tát mày là còn nhẹ, nếu không phải tại mày đang có thai, tao đã cho mày ăn dây lưng rồi. Mày có biết Tống Thời Hạ là người nhà giáo sư nào trong trường không?”Cát Tình lại nghĩ đến khía cạnh khác, lập tức vui mừng như thể thấy đối thủ gặp xui.“Giáo sư trường ta ít cũng phải 30-40 tuổi, Tống Thời Hạ là vợ kế?”“Vợ kế thì sao, là vợ thứ ba thứ tư thì vị đó cũng có người tranh nhau lấy, lúc trước tao còn muốn gả mày cho người ta đấy, mà người ta chướng mắt mày.”Cát Tình ngây ra, đầu óc như hóa bùn, rồi đột nhiên bừng tỉnh, nghĩ tới vị kia, sắc mặt tái nhợt đi.“Là… giáo sư Quý?”DTVCát Tình biết giáo sư Quý là ai, nhưng cũng chỉ là đơn phương ‘quen biết’, giáo sư Quý không biết cô ta.Hồi còn học cấp ba, cô ta thích chạy sang trường tìm cha mình, chính là để nhìn lén giáo sư Quý.Có điều, giáo sư thường xuyên đi công tác, gặp được một lần đã là may mắn lắm rồi.Cát Tình vừa gặp Bạch Thu Thụy đã lập tức phải lòng cậu ta cũng là vì Bạch Thu Thụy cho cô ta một cảm giác khá tương tự giáo sư Quý.Cô ta không nói rõ được đó là cái gì, chỉ biết là cảm giác không giống người thường.Nhưng giáo sư Quý trong lòng cô ta là ánh trăng thanh cao không thể với tới, cho nên về sau cô ta khăng khăng một lòng yêu Bạch Thu Thụy rồi thì không còn chú ý đời tư của giáo sư Quý nữa.Thật không ngờ, nữ sinh mà cô ta luôn chướng mắt lại là vợ của giáo sư.Cát Tình hậm hực: “Dựa vào đâu mà cô ta có thể làm vợ giáo sư Quý? Cô ta không xứng với người như giáo sư Quý.”Phó hiệu trưởng Cát đã tức giận đến mụ mị đầu óc.“Người ta không xứng thì mày xứng à? Người ta đã kết hôn với giáo sư Quý trước cả khi thi đại học, lấy thực lực thi đỗ thủ khoa, còn mày lại phải lấy suất học sinh năng khiếu mới được vào trường.Tao nói cho mày biết, vụ này cần thiết phải lấp đi, vợ giáo sư Quý dù chỉ tay mắng tận mặt mày thì mày cũng phải nhịn cho tao.”Cát Tình tức tối la lên:“Con không đấy, lấy gì mà bắt con phải nhịn cô ta? Đều là người nhà viên chức, sao con phải nhún nhường, đứng thấp hơn cô ta?”Phó hiệu trưởng Cát lạnh lùng nói:“Chỉ bằng việc người ta là vợ giáo sư Quý, là hàng xóm của hiệu trưởng Hồ, chỉ bằng cái lí do ấy thôi mày đã phải nhịn rồi.Nếu mày còn muốn tiếp tục đi học thì yên phận mà đi học cho tao, đừng có gây gổ với người ta nữa.Hiệu trưởng Hồ đã bắt đầu nghi ngờ quy trình nhập học của mày có vấn đề, nếu thấy người ta ở trường thì tránh đi cho tao, nghe rõ chưa?”Cát Tình khiếp sợ trước vẻ nghiêm túc đến khắc nghiệt của cha mình, nước mắt trào ra.Cát Tình không thể ngờ rằng mọi chuyện sẽ thành ra thế này.Cha cô ta buộc cô ta phải làm hòa với Tống Thời Hạ, nhưng cô ta không thể nhẫn nhịn được cơn tức này.Tống Thời Hạ chỉ là người nhà giáo sư trong trường thôi, lấy gì mà đòi cao hơn người nhà lãnh đạo trường như cô ta?Cát Tình nhớ tới bác Bạch, bác ấy đã nói, nếu có gặp khó khăn gì không giải quyết được thì cứ tới tìm bác ấy.Có người làm chỗ dựa, Cát Tình thu dọn quần áo, hậm hực bỏ nhà đi.Nếu ba mình đã không thích thì mình tới nhà anh Thu Thụy ở luôn, bác Bạch và bà nội anh Thu Thụy cũng đã nói nhà họ luôn có chỗ cho mình mà.
Cát Tình bụm mặt, trố mắt nhìn ông ta như không sao tin nổi.
“Ba, con còn đang mang thai đấy, sao ba lại tát con?”
“Tát mày là còn nhẹ, nếu không phải tại mày đang có thai, tao đã cho mày ăn dây lưng rồi. Mày có biết Tống Thời Hạ là người nhà giáo sư nào trong trường không?”
Cát Tình lại nghĩ đến khía cạnh khác, lập tức vui mừng như thể thấy đối thủ gặp xui.
“Giáo sư trường ta ít cũng phải 30-40 tuổi, Tống Thời Hạ là vợ kế?”
“Vợ kế thì sao, là vợ thứ ba thứ tư thì vị đó cũng có người tranh nhau lấy, lúc trước tao còn muốn gả mày cho người ta đấy, mà người ta chướng mắt mày.”
Cát Tình ngây ra, đầu óc như hóa bùn, rồi đột nhiên bừng tỉnh, nghĩ tới vị kia, sắc mặt tái nhợt đi.
“Là… giáo sư Quý?”
DTV
Cát Tình biết giáo sư Quý là ai, nhưng cũng chỉ là đơn phương ‘quen biết’, giáo sư Quý không biết cô ta.
Hồi còn học cấp ba, cô ta thích chạy sang trường tìm cha mình, chính là để nhìn lén giáo sư Quý.
Có điều, giáo sư thường xuyên đi công tác, gặp được một lần đã là may mắn lắm rồi.
Cát Tình vừa gặp Bạch Thu Thụy đã lập tức phải lòng cậu ta cũng là vì Bạch Thu Thụy cho cô ta một cảm giác khá tương tự giáo sư Quý.
Cô ta không nói rõ được đó là cái gì, chỉ biết là cảm giác không giống người thường.
Nhưng giáo sư Quý trong lòng cô ta là ánh trăng thanh cao không thể với tới, cho nên về sau cô ta khăng khăng một lòng yêu Bạch Thu Thụy rồi thì không còn chú ý đời tư của giáo sư Quý nữa.
Thật không ngờ, nữ sinh mà cô ta luôn chướng mắt lại là vợ của giáo sư.
Cát Tình hậm hực:
“Dựa vào đâu mà cô ta có thể làm vợ giáo sư Quý? Cô ta không xứng với người như giáo sư Quý.”
Phó hiệu trưởng Cát đã tức giận đến mụ mị đầu óc.
“Người ta không xứng thì mày xứng à? Người ta đã kết hôn với giáo sư Quý trước cả khi thi đại học, lấy thực lực thi đỗ thủ khoa, còn mày lại phải lấy suất học sinh năng khiếu mới được vào trường.
Tao nói cho mày biết, vụ này cần thiết phải lấp đi, vợ giáo sư Quý dù chỉ tay mắng tận mặt mày thì mày cũng phải nhịn cho tao.”
Cát Tình tức tối la lên:
“Con không đấy, lấy gì mà bắt con phải nhịn cô ta? Đều là người nhà viên chức, sao con phải nhún nhường, đứng thấp hơn cô ta?”
Phó hiệu trưởng Cát lạnh lùng nói:
“Chỉ bằng việc người ta là vợ giáo sư Quý, là hàng xóm của hiệu trưởng Hồ, chỉ bằng cái lí do ấy thôi mày đã phải nhịn rồi.
Nếu mày còn muốn tiếp tục đi học thì yên phận mà đi học cho tao, đừng có gây gổ với người ta nữa.
Hiệu trưởng Hồ đã bắt đầu nghi ngờ quy trình nhập học của mày có vấn đề, nếu thấy người ta ở trường thì tránh đi cho tao, nghe rõ chưa?”
Cát Tình khiếp sợ trước vẻ nghiêm túc đến khắc nghiệt của cha mình, nước mắt trào ra.
Cát Tình không thể ngờ rằng mọi chuyện sẽ thành ra thế này.
Cha cô ta buộc cô ta phải làm hòa với Tống Thời Hạ, nhưng cô ta không thể nhẫn nhịn được cơn tức này.
Tống Thời Hạ chỉ là người nhà giáo sư trong trường thôi, lấy gì mà đòi cao hơn người nhà lãnh đạo trường như cô ta?
Cát Tình nhớ tới bác Bạch, bác ấy đã nói, nếu có gặp khó khăn gì không giải quyết được thì cứ tới tìm bác ấy.
Có người làm chỗ dựa, Cát Tình thu dọn quần áo, hậm hực bỏ nhà đi.
Nếu ba mình đã không thích thì mình tới nhà anh Thu Thụy ở luôn, bác Bạch và bà nội anh Thu Thụy cũng đã nói nhà họ luôn có chỗ cho mình mà.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Cát Tình bụm mặt, trố mắt nhìn ông ta như không sao tin nổi.“Ba, con còn đang mang thai đấy, sao ba lại tát con?”“Tát mày là còn nhẹ, nếu không phải tại mày đang có thai, tao đã cho mày ăn dây lưng rồi. Mày có biết Tống Thời Hạ là người nhà giáo sư nào trong trường không?”Cát Tình lại nghĩ đến khía cạnh khác, lập tức vui mừng như thể thấy đối thủ gặp xui.“Giáo sư trường ta ít cũng phải 30-40 tuổi, Tống Thời Hạ là vợ kế?”“Vợ kế thì sao, là vợ thứ ba thứ tư thì vị đó cũng có người tranh nhau lấy, lúc trước tao còn muốn gả mày cho người ta đấy, mà người ta chướng mắt mày.”Cát Tình ngây ra, đầu óc như hóa bùn, rồi đột nhiên bừng tỉnh, nghĩ tới vị kia, sắc mặt tái nhợt đi.“Là… giáo sư Quý?”DTVCát Tình biết giáo sư Quý là ai, nhưng cũng chỉ là đơn phương ‘quen biết’, giáo sư Quý không biết cô ta.Hồi còn học cấp ba, cô ta thích chạy sang trường tìm cha mình, chính là để nhìn lén giáo sư Quý.Có điều, giáo sư thường xuyên đi công tác, gặp được một lần đã là may mắn lắm rồi.Cát Tình vừa gặp Bạch Thu Thụy đã lập tức phải lòng cậu ta cũng là vì Bạch Thu Thụy cho cô ta một cảm giác khá tương tự giáo sư Quý.Cô ta không nói rõ được đó là cái gì, chỉ biết là cảm giác không giống người thường.Nhưng giáo sư Quý trong lòng cô ta là ánh trăng thanh cao không thể với tới, cho nên về sau cô ta khăng khăng một lòng yêu Bạch Thu Thụy rồi thì không còn chú ý đời tư của giáo sư Quý nữa.Thật không ngờ, nữ sinh mà cô ta luôn chướng mắt lại là vợ của giáo sư.Cát Tình hậm hực: “Dựa vào đâu mà cô ta có thể làm vợ giáo sư Quý? Cô ta không xứng với người như giáo sư Quý.”Phó hiệu trưởng Cát đã tức giận đến mụ mị đầu óc.“Người ta không xứng thì mày xứng à? Người ta đã kết hôn với giáo sư Quý trước cả khi thi đại học, lấy thực lực thi đỗ thủ khoa, còn mày lại phải lấy suất học sinh năng khiếu mới được vào trường.Tao nói cho mày biết, vụ này cần thiết phải lấp đi, vợ giáo sư Quý dù chỉ tay mắng tận mặt mày thì mày cũng phải nhịn cho tao.”Cát Tình tức tối la lên:“Con không đấy, lấy gì mà bắt con phải nhịn cô ta? Đều là người nhà viên chức, sao con phải nhún nhường, đứng thấp hơn cô ta?”Phó hiệu trưởng Cát lạnh lùng nói:“Chỉ bằng việc người ta là vợ giáo sư Quý, là hàng xóm của hiệu trưởng Hồ, chỉ bằng cái lí do ấy thôi mày đã phải nhịn rồi.Nếu mày còn muốn tiếp tục đi học thì yên phận mà đi học cho tao, đừng có gây gổ với người ta nữa.Hiệu trưởng Hồ đã bắt đầu nghi ngờ quy trình nhập học của mày có vấn đề, nếu thấy người ta ở trường thì tránh đi cho tao, nghe rõ chưa?”Cát Tình khiếp sợ trước vẻ nghiêm túc đến khắc nghiệt của cha mình, nước mắt trào ra.Cát Tình không thể ngờ rằng mọi chuyện sẽ thành ra thế này.Cha cô ta buộc cô ta phải làm hòa với Tống Thời Hạ, nhưng cô ta không thể nhẫn nhịn được cơn tức này.Tống Thời Hạ chỉ là người nhà giáo sư trong trường thôi, lấy gì mà đòi cao hơn người nhà lãnh đạo trường như cô ta?Cát Tình nhớ tới bác Bạch, bác ấy đã nói, nếu có gặp khó khăn gì không giải quyết được thì cứ tới tìm bác ấy.Có người làm chỗ dựa, Cát Tình thu dọn quần áo, hậm hực bỏ nhà đi.Nếu ba mình đã không thích thì mình tới nhà anh Thu Thụy ở luôn, bác Bạch và bà nội anh Thu Thụy cũng đã nói nhà họ luôn có chỗ cho mình mà.