Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 690: Chương 690

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ tính thanh minh rằng thực ra không phải do nguyên nhân này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tốt nhất vẫn không nên phá vỡ ảo tưởng lãng mạn của các cô gái thì hơn.“Ừ, đúng rồi, hai chúng tôi ở nhà không bao giờ quấy nhiễu nhau, lúc anh ấy làm việc, tôi sẽ không hỏi đến.”Sài Thiện Tĩnh do dự một lát mới hỏi:“Năm đầu nhận nghiên cứu sinh mà giáo sư Quý đã nhận một lúc ba người, về sau liệu tôi có cơ hội không nhỉ?”Tống Thời Hạ không dám khẳng định chắc chắn, chỉ nói:“Hẳn là được chứ nhỉ? Anh ấy không yêu cầu cao với sinh viên nữ đâu, chỉ cần luận văn ổn và chịu khó, chăm chỉ là được rồi.”Quý Duy Thanh nhận hướng dẫn ba người, Tống Thời Hạ biết anh vừa lòng nhất chính là đệ tử lớn, còn hai học trò kia chỉ gom cho đủ số, nghe nói thiên phú cũng tạm.Tống Thời Hạ cảm thấy nếu có thể thi đỗ vào trường này thì hẳn đều có thiên phú cả, trừ những suất học sinh vào trường theo diện đặc biệt mà thôi.…Cát Tình lật giở danh sách học bổng mấy lần vẫn không tìm được tên mình.Cô ta hết sức ngạc nhiên và bực bội, không thể tin nổi mình lại không lấy được học bổng của nhà nước.Cô ta muốn tới trường chất vấn lãnh đạo trường, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thấy vẫn nên về nhà hỏi cha mình trước.Nghe nói hôm nay cha mình đi họp chưa về, cô ta nuốt cơn bực, về nhà trước.Từ sau khi bị cha mẹ tự ý quyết định hôn nhân, Bạch Thu Thụy bắt đầu đình công tiêu cực, đầu học kỳ mới, cậu ta thậm chí còn không thèm đến trường báo danh. Cậu ta muốn vào đại học chủ yếu là để theo đuổi tình nhân trong mộng, nhưng hiện giờ, tương lai đã bị cha mẹ siết chặt trong lòng bàn tay rồi, còn cố để làm gì.Cuối cùng, Bạch Thu Thụy quyết tâm đi theo con đường kinh doanh với chú út.Ông Bạch và ông cụ Bạch cũng dự đoán trước được tương lai rộng mở của nền kinh tế nên cũng không phản đối.DTV“Chú nói cháu nghe, chú từng ra nước ngoài, bên ấy hoàn toàn không như bên mình, làm kinh doanh cái gì cũng có lợi và dễ dàng như nhặt tiền trên đất ấy.”Nói đến đó, chú út nhà họ Bạch chỉ vào biển quảng cáo ven đường, bảo:“Thấy không, chủ công ty này nhất định đã từng ra nước ngoài rồi, hoặc là người từ vùng duyên hải về đây làm ăn, bên đó người ta đều làm quảng cáo như thế này đấy.”Bạch Thu Thụy lười biếng liếc mắt một cái:“Ngu Mỹ Nhân? Nhìn là biết bán đồ cho nữ, đàn bà thì làm gì có tiền, chẳng phải toàn móc tiền túi đàn ông ra mua sao.”Chú út vỗ bép một cái lên đầu thằng cháu mình:“Thằng ngốc này, nếu thật như cháu nói thì người ta quảng cáo làm cái gì? Đừng có xem thường năng lực tiêu tiền của nữ giới, nước ngoài gọi đây là mức chi tiêu.Khách hàng gọi là người tiêu thụ, trong đó mức chi tiêu của nữ giới cao hơn nam giới rất nhiều, luôn được các công ty tập trung quan tâm.”Bạch Thu Thụy xoa đầu ấm ức:“Cháu nói sai chỗ nào? Phụ nữ có kiếm được nhiều như đàn ông đâu? Sao mà tiêu nhiều được?”Chú út nhìn thằng cháu lớn từ đầu đến chân một lượt, ánh mắt như thể nhìn kẻ ngu xuẩn:“Đầu óc cháu không được lanh lợi lắm, phụ nữ không kiếm ra nhiều tiền, nhưng họ nắm tiền, đàn ông kiếm được bao nhiêu đều phải giao cho vợ quản lý, tiền nhiều thì cũng vào túi phụ nữ hết còn gì.” 

Tống Thời Hạ tính thanh minh rằng thực ra không phải do nguyên nhân này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tốt nhất vẫn không nên phá vỡ ảo tưởng lãng mạn của các cô gái thì hơn.

“Ừ, đúng rồi, hai chúng tôi ở nhà không bao giờ quấy nhiễu nhau, lúc anh ấy làm việc, tôi sẽ không hỏi đến.”

Sài Thiện Tĩnh do dự một lát mới hỏi:

“Năm đầu nhận nghiên cứu sinh mà giáo sư Quý đã nhận một lúc ba người, về sau liệu tôi có cơ hội không nhỉ?”

Tống Thời Hạ không dám khẳng định chắc chắn, chỉ nói:

“Hẳn là được chứ nhỉ? Anh ấy không yêu cầu cao với sinh viên nữ đâu, chỉ cần luận văn ổn và chịu khó, chăm chỉ là được rồi.”

Quý Duy Thanh nhận hướng dẫn ba người, Tống Thời Hạ biết anh vừa lòng nhất chính là đệ tử lớn, còn hai học trò kia chỉ gom cho đủ số, nghe nói thiên phú cũng tạm.

Tống Thời Hạ cảm thấy nếu có thể thi đỗ vào trường này thì hẳn đều có thiên phú cả, trừ những suất học sinh vào trường theo diện đặc biệt mà thôi.

Cát Tình lật giở danh sách học bổng mấy lần vẫn không tìm được tên mình.

Cô ta hết sức ngạc nhiên và bực bội, không thể tin nổi mình lại không lấy được học bổng của nhà nước.

Cô ta muốn tới trường chất vấn lãnh đạo trường, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thấy vẫn nên về nhà hỏi cha mình trước.

Nghe nói hôm nay cha mình đi họp chưa về, cô ta nuốt cơn bực, về nhà trước.

Từ sau khi bị cha mẹ tự ý quyết định hôn nhân, Bạch Thu Thụy bắt đầu đình công tiêu cực, đầu học kỳ mới, cậu ta thậm chí còn không thèm đến trường báo danh.

 

Cậu ta muốn vào đại học chủ yếu là để theo đuổi tình nhân trong mộng, nhưng hiện giờ, tương lai đã bị cha mẹ siết chặt trong lòng bàn tay rồi, còn cố để làm gì.

Cuối cùng, Bạch Thu Thụy quyết tâm đi theo con đường kinh doanh với chú út.

Ông Bạch và ông cụ Bạch cũng dự đoán trước được tương lai rộng mở của nền kinh tế nên cũng không phản đối.

DTV

“Chú nói cháu nghe, chú từng ra nước ngoài, bên ấy hoàn toàn không như bên mình, làm kinh doanh cái gì cũng có lợi và dễ dàng như nhặt tiền trên đất ấy.”

Nói đến đó, chú út nhà họ Bạch chỉ vào biển quảng cáo ven đường, bảo:

“Thấy không, chủ công ty này nhất định đã từng ra nước ngoài rồi, hoặc là người từ vùng duyên hải về đây làm ăn, bên đó người ta đều làm quảng cáo như thế này đấy.”

Bạch Thu Thụy lười biếng liếc mắt một cái:

“Ngu Mỹ Nhân? Nhìn là biết bán đồ cho nữ, đàn bà thì làm gì có tiền, chẳng phải toàn móc tiền túi đàn ông ra mua sao.”

Chú út vỗ bép một cái lên đầu thằng cháu mình:

“Thằng ngốc này, nếu thật như cháu nói thì người ta quảng cáo làm cái gì? Đừng có xem thường năng lực tiêu tiền của nữ giới, nước ngoài gọi đây là mức chi tiêu.

Khách hàng gọi là người tiêu thụ, trong đó mức chi tiêu của nữ giới cao hơn nam giới rất nhiều, luôn được các công ty tập trung quan tâm.”

Bạch Thu Thụy xoa đầu ấm ức:

“Cháu nói sai chỗ nào? Phụ nữ có kiếm được nhiều như đàn ông đâu? Sao mà tiêu nhiều được?”

Chú út nhìn thằng cháu lớn từ đầu đến chân một lượt, ánh mắt như thể nhìn kẻ ngu xuẩn:

“Đầu óc cháu không được lanh lợi lắm, phụ nữ không kiếm ra nhiều tiền, nhưng họ nắm tiền, đàn ông kiếm được bao nhiêu đều phải giao cho vợ quản lý, tiền nhiều thì cũng vào túi phụ nữ hết còn gì.”

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ tính thanh minh rằng thực ra không phải do nguyên nhân này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tốt nhất vẫn không nên phá vỡ ảo tưởng lãng mạn của các cô gái thì hơn.“Ừ, đúng rồi, hai chúng tôi ở nhà không bao giờ quấy nhiễu nhau, lúc anh ấy làm việc, tôi sẽ không hỏi đến.”Sài Thiện Tĩnh do dự một lát mới hỏi:“Năm đầu nhận nghiên cứu sinh mà giáo sư Quý đã nhận một lúc ba người, về sau liệu tôi có cơ hội không nhỉ?”Tống Thời Hạ không dám khẳng định chắc chắn, chỉ nói:“Hẳn là được chứ nhỉ? Anh ấy không yêu cầu cao với sinh viên nữ đâu, chỉ cần luận văn ổn và chịu khó, chăm chỉ là được rồi.”Quý Duy Thanh nhận hướng dẫn ba người, Tống Thời Hạ biết anh vừa lòng nhất chính là đệ tử lớn, còn hai học trò kia chỉ gom cho đủ số, nghe nói thiên phú cũng tạm.Tống Thời Hạ cảm thấy nếu có thể thi đỗ vào trường này thì hẳn đều có thiên phú cả, trừ những suất học sinh vào trường theo diện đặc biệt mà thôi.…Cát Tình lật giở danh sách học bổng mấy lần vẫn không tìm được tên mình.Cô ta hết sức ngạc nhiên và bực bội, không thể tin nổi mình lại không lấy được học bổng của nhà nước.Cô ta muốn tới trường chất vấn lãnh đạo trường, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thấy vẫn nên về nhà hỏi cha mình trước.Nghe nói hôm nay cha mình đi họp chưa về, cô ta nuốt cơn bực, về nhà trước.Từ sau khi bị cha mẹ tự ý quyết định hôn nhân, Bạch Thu Thụy bắt đầu đình công tiêu cực, đầu học kỳ mới, cậu ta thậm chí còn không thèm đến trường báo danh. Cậu ta muốn vào đại học chủ yếu là để theo đuổi tình nhân trong mộng, nhưng hiện giờ, tương lai đã bị cha mẹ siết chặt trong lòng bàn tay rồi, còn cố để làm gì.Cuối cùng, Bạch Thu Thụy quyết tâm đi theo con đường kinh doanh với chú út.Ông Bạch và ông cụ Bạch cũng dự đoán trước được tương lai rộng mở của nền kinh tế nên cũng không phản đối.DTV“Chú nói cháu nghe, chú từng ra nước ngoài, bên ấy hoàn toàn không như bên mình, làm kinh doanh cái gì cũng có lợi và dễ dàng như nhặt tiền trên đất ấy.”Nói đến đó, chú út nhà họ Bạch chỉ vào biển quảng cáo ven đường, bảo:“Thấy không, chủ công ty này nhất định đã từng ra nước ngoài rồi, hoặc là người từ vùng duyên hải về đây làm ăn, bên đó người ta đều làm quảng cáo như thế này đấy.”Bạch Thu Thụy lười biếng liếc mắt một cái:“Ngu Mỹ Nhân? Nhìn là biết bán đồ cho nữ, đàn bà thì làm gì có tiền, chẳng phải toàn móc tiền túi đàn ông ra mua sao.”Chú út vỗ bép một cái lên đầu thằng cháu mình:“Thằng ngốc này, nếu thật như cháu nói thì người ta quảng cáo làm cái gì? Đừng có xem thường năng lực tiêu tiền của nữ giới, nước ngoài gọi đây là mức chi tiêu.Khách hàng gọi là người tiêu thụ, trong đó mức chi tiêu của nữ giới cao hơn nam giới rất nhiều, luôn được các công ty tập trung quan tâm.”Bạch Thu Thụy xoa đầu ấm ức:“Cháu nói sai chỗ nào? Phụ nữ có kiếm được nhiều như đàn ông đâu? Sao mà tiêu nhiều được?”Chú út nhìn thằng cháu lớn từ đầu đến chân một lượt, ánh mắt như thể nhìn kẻ ngu xuẩn:“Đầu óc cháu không được lanh lợi lắm, phụ nữ không kiếm ra nhiều tiền, nhưng họ nắm tiền, đàn ông kiếm được bao nhiêu đều phải giao cho vợ quản lý, tiền nhiều thì cũng vào túi phụ nữ hết còn gì.” 

Chương 690: Chương 690