Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 696: Chương 696
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ cho bảo mẫu đi nghỉ trước, còn mình mời chị dâu ngồi vào bàn.“Qua đây đi, cơn gió nào thổi chị tới đây thế này, đây là món sữa tươi chiên, chị ăn bao giờ chưa?”Diêu Tuyết tò mò nhìn, vẻ háo hức muốn thử.“Chưa, xem ra hôm nay chị có lộc ăn rồi, vừa tới chơi liền gặp ngay ngày em trổ tài làm món mới.”Tống Thời Hạ tủm tỉm cười: “Nếu biết chị tới thì em đã bảo bảo mẫu mua thêm ít đồ ăn.”Diêu Tuyết nhận đội đũa, gắp ăn không hề khách sáo:“Không vấn đề gì, đến tối anh em sẽ qua đón chị, chiều chúng ta đi mua thức ăn, chị đặt món được không?”Tống Thời Hạ bảo: “Được, hôm nay chị chính là khách quý nhà em, nhất định sẽ tiếp đãi chu đáo hết mình.”“Lần này sang bên đó thế nào rồi chị?”Diêu Tuyết cắm đầu ăn, không buồn ngẩng lên.“Không nhìn xem ai ra mặt nào, chị đích thân đi, đương nhiên là phải có kết quả tốt rồi.”Vào học kỳ mới là Tống Thời Hạ đã bị các giáo sư tóm đi làm thực nghiệm ngày cuối tuần, cũng nhờ đó mà cô chế tác ra được một bộ dược mỹ phẩm dạng lỏng.Nhưng thiết bị kiểm tra chất lượng trong nước còn lạc hậu, không thể kiểm tra những mục theo yêu cầu của cô, nên cô phải gửi mẫu ra nước ngoài để làm kiểm định.Diêu Tuyết ra nước ngoài không chỉ có một nhiệm vụ này mà còn để mở rộng thị trường kem chống nắng sang bên đó.“Quả thật, tuy chị không quá hiểu biết cơ cấu kiểm tra chất lượng bên đó nhưng nhìn thôi thì thấy chuyên nghiệp lắm, còn lấy cả kính hiển vi soi tới soi lui, có cả một đống dụng cụ chị cũng chẳng biết là cái gì nữa. Có kết quả kiểm định, người ta cứ khen suốt thôi, nói là sản phẩm này của chúng ta có chứa các thành phần làm trắng, cấp ẩm gì đó, chị không hiểu, thôi cứ đưa cả cho em xem đi.” Tống Thời Hạ vui mừng nói:“Chỉ cần có kết quả kiểm định này là kem dưỡng của chúng ta có thể đưa vào sản xuất được rồi.”Diêu Tuyết thắc mắc:“Cho nên nó thực sự có công hiệu hả? Em lợi hại thế, sao không chế ra thứ làm người ta trắng lên luôn?”Tống Thời Hạ mỉm cười: “Nếu nói đồ trang điểm làm trắng thì chẳng phải đã có phấn bột rồi đó sao.”“Không, chị không nói cái đó, chị thấy em gái chồng em nghỉ một mùa hè đã trắng hẳn lên, muốn nói sản phẩm làm trắng như thế đó.”Tống Thời Hạ làm bộ khó xử:“Sản phẩm loại đó không dễ làm đâu, phí tổn đặc biệt cao, không phải là thứ mà người bình thường hiện nay có thể tiêu thụ được.Hơn nữa, hiện giờ thị trường chúng ta ưa chuộng vẻ đẹp khỏe khoắn, không như người nước ngoài thích làn da trắng nõn.”Tống Thời Hạ có thể làm được mỹ phẩm dưỡng trắng, nhưng thứ này không thể bán đại trà, vì phí tổn cực cao.Trừ khi mở một thẩm mỹ viện, chuyên chăm sóc sắc đẹp cho nữ giới giàu có quyền thế.Diêu Tuyết đặt đũa xuống.“Nếu phiền thì thôi, trước mắt chúng ta cứ làm những sản phẩm dưỡng da cơ bản trước đã, để nhãn hiệu của chúng ta chiếm được chỗ trong thị trường rồi ta tính đến các sản phẩm khác.”Không thể nuốt một lúc mấy miếng bánh được, cần tiêu hóa từ từ, đi từng bước phát triển.
Tống Thời Hạ cho bảo mẫu đi nghỉ trước, còn mình mời chị dâu ngồi vào bàn.
“Qua đây đi, cơn gió nào thổi chị tới đây thế này, đây là món sữa tươi chiên, chị ăn bao giờ chưa?”
Diêu Tuyết tò mò nhìn, vẻ háo hức muốn thử.
“Chưa, xem ra hôm nay chị có lộc ăn rồi, vừa tới chơi liền gặp ngay ngày em trổ tài làm món mới.”
Tống Thời Hạ tủm tỉm cười: “Nếu biết chị tới thì em đã bảo bảo mẫu mua thêm ít đồ ăn.”
Diêu Tuyết nhận đội đũa, gắp ăn không hề khách sáo:
“Không vấn đề gì, đến tối anh em sẽ qua đón chị, chiều chúng ta đi mua thức ăn, chị đặt món được không?”
Tống Thời Hạ bảo: “Được, hôm nay chị chính là khách quý nhà em, nhất định sẽ tiếp đãi chu đáo hết mình.”
“Lần này sang bên đó thế nào rồi chị?”
Diêu Tuyết cắm đầu ăn, không buồn ngẩng lên.
“Không nhìn xem ai ra mặt nào, chị đích thân đi, đương nhiên là phải có kết quả tốt rồi.”
Vào học kỳ mới là Tống Thời Hạ đã bị các giáo sư tóm đi làm thực nghiệm ngày cuối tuần, cũng nhờ đó mà cô chế tác ra được một bộ dược mỹ phẩm dạng lỏng.
Nhưng thiết bị kiểm tra chất lượng trong nước còn lạc hậu, không thể kiểm tra những mục theo yêu cầu của cô, nên cô phải gửi mẫu ra nước ngoài để làm kiểm định.
Diêu Tuyết ra nước ngoài không chỉ có một nhiệm vụ này mà còn để mở rộng thị trường kem chống nắng sang bên đó.
“Quả thật, tuy chị không quá hiểu biết cơ cấu kiểm tra chất lượng bên đó nhưng nhìn thôi thì thấy chuyên nghiệp lắm, còn lấy cả kính hiển vi soi tới soi lui, có cả một đống dụng cụ chị cũng chẳng biết là cái gì nữa.
Có kết quả kiểm định, người ta cứ khen suốt thôi, nói là sản phẩm này của chúng ta có chứa các thành phần làm trắng, cấp ẩm gì đó, chị không hiểu, thôi cứ đưa cả cho em xem đi.”
Tống Thời Hạ vui mừng nói:
“Chỉ cần có kết quả kiểm định này là kem dưỡng của chúng ta có thể đưa vào sản xuất được rồi.”
Diêu Tuyết thắc mắc:
“Cho nên nó thực sự có công hiệu hả? Em lợi hại thế, sao không chế ra thứ làm người ta trắng lên luôn?”
Tống Thời Hạ mỉm cười: “Nếu nói đồ trang điểm làm trắng thì chẳng phải đã có phấn bột rồi đó sao.”
“Không, chị không nói cái đó, chị thấy em gái chồng em nghỉ một mùa hè đã trắng hẳn lên, muốn nói sản phẩm làm trắng như thế đó.”
Tống Thời Hạ làm bộ khó xử:
“Sản phẩm loại đó không dễ làm đâu, phí tổn đặc biệt cao, không phải là thứ mà người bình thường hiện nay có thể tiêu thụ được.
Hơn nữa, hiện giờ thị trường chúng ta ưa chuộng vẻ đẹp khỏe khoắn, không như người nước ngoài thích làn da trắng nõn.”
Tống Thời Hạ có thể làm được mỹ phẩm dưỡng trắng, nhưng thứ này không thể bán đại trà, vì phí tổn cực cao.
Trừ khi mở một thẩm mỹ viện, chuyên chăm sóc sắc đẹp cho nữ giới giàu có quyền thế.
Diêu Tuyết đặt đũa xuống.
“Nếu phiền thì thôi, trước mắt chúng ta cứ làm những sản phẩm dưỡng da cơ bản trước đã, để nhãn hiệu của chúng ta chiếm được chỗ trong thị trường rồi ta tính đến các sản phẩm khác.”
Không thể nuốt một lúc mấy miếng bánh được, cần tiêu hóa từ từ, đi từng bước phát triển.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ cho bảo mẫu đi nghỉ trước, còn mình mời chị dâu ngồi vào bàn.“Qua đây đi, cơn gió nào thổi chị tới đây thế này, đây là món sữa tươi chiên, chị ăn bao giờ chưa?”Diêu Tuyết tò mò nhìn, vẻ háo hức muốn thử.“Chưa, xem ra hôm nay chị có lộc ăn rồi, vừa tới chơi liền gặp ngay ngày em trổ tài làm món mới.”Tống Thời Hạ tủm tỉm cười: “Nếu biết chị tới thì em đã bảo bảo mẫu mua thêm ít đồ ăn.”Diêu Tuyết nhận đội đũa, gắp ăn không hề khách sáo:“Không vấn đề gì, đến tối anh em sẽ qua đón chị, chiều chúng ta đi mua thức ăn, chị đặt món được không?”Tống Thời Hạ bảo: “Được, hôm nay chị chính là khách quý nhà em, nhất định sẽ tiếp đãi chu đáo hết mình.”“Lần này sang bên đó thế nào rồi chị?”Diêu Tuyết cắm đầu ăn, không buồn ngẩng lên.“Không nhìn xem ai ra mặt nào, chị đích thân đi, đương nhiên là phải có kết quả tốt rồi.”Vào học kỳ mới là Tống Thời Hạ đã bị các giáo sư tóm đi làm thực nghiệm ngày cuối tuần, cũng nhờ đó mà cô chế tác ra được một bộ dược mỹ phẩm dạng lỏng.Nhưng thiết bị kiểm tra chất lượng trong nước còn lạc hậu, không thể kiểm tra những mục theo yêu cầu của cô, nên cô phải gửi mẫu ra nước ngoài để làm kiểm định.Diêu Tuyết ra nước ngoài không chỉ có một nhiệm vụ này mà còn để mở rộng thị trường kem chống nắng sang bên đó.“Quả thật, tuy chị không quá hiểu biết cơ cấu kiểm tra chất lượng bên đó nhưng nhìn thôi thì thấy chuyên nghiệp lắm, còn lấy cả kính hiển vi soi tới soi lui, có cả một đống dụng cụ chị cũng chẳng biết là cái gì nữa. Có kết quả kiểm định, người ta cứ khen suốt thôi, nói là sản phẩm này của chúng ta có chứa các thành phần làm trắng, cấp ẩm gì đó, chị không hiểu, thôi cứ đưa cả cho em xem đi.” Tống Thời Hạ vui mừng nói:“Chỉ cần có kết quả kiểm định này là kem dưỡng của chúng ta có thể đưa vào sản xuất được rồi.”Diêu Tuyết thắc mắc:“Cho nên nó thực sự có công hiệu hả? Em lợi hại thế, sao không chế ra thứ làm người ta trắng lên luôn?”Tống Thời Hạ mỉm cười: “Nếu nói đồ trang điểm làm trắng thì chẳng phải đã có phấn bột rồi đó sao.”“Không, chị không nói cái đó, chị thấy em gái chồng em nghỉ một mùa hè đã trắng hẳn lên, muốn nói sản phẩm làm trắng như thế đó.”Tống Thời Hạ làm bộ khó xử:“Sản phẩm loại đó không dễ làm đâu, phí tổn đặc biệt cao, không phải là thứ mà người bình thường hiện nay có thể tiêu thụ được.Hơn nữa, hiện giờ thị trường chúng ta ưa chuộng vẻ đẹp khỏe khoắn, không như người nước ngoài thích làn da trắng nõn.”Tống Thời Hạ có thể làm được mỹ phẩm dưỡng trắng, nhưng thứ này không thể bán đại trà, vì phí tổn cực cao.Trừ khi mở một thẩm mỹ viện, chuyên chăm sóc sắc đẹp cho nữ giới giàu có quyền thế.Diêu Tuyết đặt đũa xuống.“Nếu phiền thì thôi, trước mắt chúng ta cứ làm những sản phẩm dưỡng da cơ bản trước đã, để nhãn hiệu của chúng ta chiếm được chỗ trong thị trường rồi ta tính đến các sản phẩm khác.”Không thể nuốt một lúc mấy miếng bánh được, cần tiêu hóa từ từ, đi từng bước phát triển.