Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 707: Chương 707

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Quý Duy Thanh trầm mặc một hồi rồi ôm lấy cô: “Mẹ mong em có thể sinh một đứa, bằng không sẽ thật không công bằng với em.”Anh biết cô không muốn sinh, cho nên chưa bao giờ nhắc tới chuyện này, nhưng mẹ anh không nghĩ thế.Tống Thời Hạ nhéo anh:“Thôi, để đó em nói với mẹ, lần sau mẹ nhắc đến chuyện này nữa thì anh cứ bảo mẹ nói với em đi, anh làm người trung gian truyền lời, nhỡ để các con nghe thấy, tụi nhỏ sẽ đau lòng đấy.”“Khi em vừa tới nhà này, người tiếp nhận em sớm nhất chính là hai đứa nhỏ, bọn nhỏ đều coi em là mẹ ruột.Trước nay em cũng không coi bọn nhỏ là con người khác, nếu đã gọi em là mẹ thì đó chính là con em, phải em sinh hay không, không quan trọng như thế.”Dù anh trai Quý Duy Thanh có về thì cũng chỉ có nghĩa là đám nhỏ có thêm một người yêu thương chúng.Trừ khi anh ấy mặt dày đòi nhận con về, nếu không, anh ấy sẽ chỉ là bác cả của hai đứa nhỏ mà thôi.Tống Thời Hạ biết, hẳn anh cả sẽ không nhận con về, bởi vì thân phận quân nhân của anh ấy đã định trước một điều rằng bản thân anh ấy không có thời gian cho con mình.Nếu có nhận con về cũng chỉ có thể ra sức nuông chiều để bù đắp những khoảng không xa cách mà thôi, như thế không có lợi cho sự phát triển của trẻ.DTVHôm sau, Quý Duy Thanh gặp mẹ, lần đầu anh từ chối đề nghị của mẹ mình.Anh nói lại những lời Tống Thời Hạ đã nói với mình cho mẹ nghe.“Hạ Hạ thương đám nhỏ, Đại Bảo và Tiểu Bảo đều là con ruột cô ấy, mẹ, chuyện này đến đây thôi, nếu chúng con có ý định sinh thêm thì sẽ báo trước cho mọi người.”Hàn Dung lau nước mắt: “Con bé Tiểu Tống này cái gì cũng tốt, chỉ có điều tính tình quá thật thà.”Con gái nhà người ta nếu đi làm mẹ kế, nhất định sẽ tìm mọi cách nhanh chóng sinh một đứa con ruột để củng cố địa vị của mình ở nhà chồng.Nhưng Tiểu Tống nhà bà thì ngược lại, biết hai đứa nhỏ không phải con ruột của chồng mà vẫn tình nguyện coi chúng là con mình.Hàn Dung dặn dò con trai mình:“Nhà mình đã khiến Tiểu Tống chịu thiệt thòi nhiều, con không được phụ lòng nó đâu.Mẹ nghe nói con lại có thêm chức vị gì, rất được mọi người bên viện khoa học chú trọng, nhưng con không được vì thế mà lầm đường lạc lối.”Quý Duy Thanh chưa từng nghĩ mẹ mình còn lo lắng mình không được nghiêm túc trong cả công việc, anh vội nói:“Mẹ yên tâm, con sẽ không để tình cảm riêng ảnh hưởng tới công việc.”Hàn Dung nào có ý đó, nhưng trước kia đứa con này của bà không hiểu chuyện yêu đương.Dù xung quanh không thiếu những cô gái xinh đẹp để ý đến nó, nó cũng chưa bao giờ rung động, thậm chí còn chẳng nhận ra được, may mà một chuyến đi lấy được ngay người vợ tốt.Hàn Dung lúc này chỉ muốn gặp ngay con dâu mình để ôm con bé một cái.Con trai bà có tài đức gì mà có thể cưới được một người vợ tốt như thế chứ?Quả nhiên vẫn nên để con cái tự do yêu đương mới là lý tưởng.Nếu lúc trước bà kiên quyết ép con thành hôn với Vu Phương, chỉ sợ đừng mong có được cuộc sống êm ái hài lòng như bây giờ. 

Quý Duy Thanh trầm mặc một hồi rồi ôm lấy cô: “Mẹ mong em có thể sinh một đứa, bằng không sẽ thật không công bằng với em.”

Anh biết cô không muốn sinh, cho nên chưa bao giờ nhắc tới chuyện này, nhưng mẹ anh không nghĩ thế.

Tống Thời Hạ nhéo anh:

“Thôi, để đó em nói với mẹ, lần sau mẹ nhắc đến chuyện này nữa thì anh cứ bảo mẹ nói với em đi, anh làm người trung gian truyền lời, nhỡ để các con nghe thấy, tụi nhỏ sẽ đau lòng đấy.”

“Khi em vừa tới nhà này, người tiếp nhận em sớm nhất chính là hai đứa nhỏ, bọn nhỏ đều coi em là mẹ ruột.

Trước nay em cũng không coi bọn nhỏ là con người khác, nếu đã gọi em là mẹ thì đó chính là con em, phải em sinh hay không, không quan trọng như thế.”

Dù anh trai Quý Duy Thanh có về thì cũng chỉ có nghĩa là đám nhỏ có thêm một người yêu thương chúng.

Trừ khi anh ấy mặt dày đòi nhận con về, nếu không, anh ấy sẽ chỉ là bác cả của hai đứa nhỏ mà thôi.

Tống Thời Hạ biết, hẳn anh cả sẽ không nhận con về, bởi vì thân phận quân nhân của anh ấy đã định trước một điều rằng bản thân anh ấy không có thời gian cho con mình.

Nếu có nhận con về cũng chỉ có thể ra sức nuông chiều để bù đắp những khoảng không xa cách mà thôi, như thế không có lợi cho sự phát triển của trẻ.

DTV

Hôm sau, Quý Duy Thanh gặp mẹ, lần đầu anh từ chối đề nghị của mẹ mình.

Anh nói lại những lời Tống Thời Hạ đã nói với mình cho mẹ nghe.

“Hạ Hạ thương đám nhỏ, Đại Bảo và Tiểu Bảo đều là con ruột cô ấy, mẹ, chuyện này đến đây thôi, nếu chúng con có ý định sinh thêm thì sẽ báo trước cho mọi người.”

Hàn Dung lau nước mắt:

 

“Con bé Tiểu Tống này cái gì cũng tốt, chỉ có điều tính tình quá thật thà.”

Con gái nhà người ta nếu đi làm mẹ kế, nhất định sẽ tìm mọi cách nhanh chóng sinh một đứa con ruột để củng cố địa vị của mình ở nhà chồng.

Nhưng Tiểu Tống nhà bà thì ngược lại, biết hai đứa nhỏ không phải con ruột của chồng mà vẫn tình nguyện coi chúng là con mình.

Hàn Dung dặn dò con trai mình:

“Nhà mình đã khiến Tiểu Tống chịu thiệt thòi nhiều, con không được phụ lòng nó đâu.

Mẹ nghe nói con lại có thêm chức vị gì, rất được mọi người bên viện khoa học chú trọng, nhưng con không được vì thế mà lầm đường lạc lối.”

Quý Duy Thanh chưa từng nghĩ mẹ mình còn lo lắng mình không được nghiêm túc trong cả công việc, anh vội nói:

“Mẹ yên tâm, con sẽ không để tình cảm riêng ảnh hưởng tới công việc.”

Hàn Dung nào có ý đó, nhưng trước kia đứa con này của bà không hiểu chuyện yêu đương.

Dù xung quanh không thiếu những cô gái xinh đẹp để ý đến nó, nó cũng chưa bao giờ rung động, thậm chí còn chẳng nhận ra được, may mà một chuyến đi lấy được ngay người vợ tốt.

Hàn Dung lúc này chỉ muốn gặp ngay con dâu mình để ôm con bé một cái.

Con trai bà có tài đức gì mà có thể cưới được một người vợ tốt như thế chứ?

Quả nhiên vẫn nên để con cái tự do yêu đương mới là lý tưởng.

Nếu lúc trước bà kiên quyết ép con thành hôn với Vu Phương, chỉ sợ đừng mong có được cuộc sống êm ái hài lòng như bây giờ.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Quý Duy Thanh trầm mặc một hồi rồi ôm lấy cô: “Mẹ mong em có thể sinh một đứa, bằng không sẽ thật không công bằng với em.”Anh biết cô không muốn sinh, cho nên chưa bao giờ nhắc tới chuyện này, nhưng mẹ anh không nghĩ thế.Tống Thời Hạ nhéo anh:“Thôi, để đó em nói với mẹ, lần sau mẹ nhắc đến chuyện này nữa thì anh cứ bảo mẹ nói với em đi, anh làm người trung gian truyền lời, nhỡ để các con nghe thấy, tụi nhỏ sẽ đau lòng đấy.”“Khi em vừa tới nhà này, người tiếp nhận em sớm nhất chính là hai đứa nhỏ, bọn nhỏ đều coi em là mẹ ruột.Trước nay em cũng không coi bọn nhỏ là con người khác, nếu đã gọi em là mẹ thì đó chính là con em, phải em sinh hay không, không quan trọng như thế.”Dù anh trai Quý Duy Thanh có về thì cũng chỉ có nghĩa là đám nhỏ có thêm một người yêu thương chúng.Trừ khi anh ấy mặt dày đòi nhận con về, nếu không, anh ấy sẽ chỉ là bác cả của hai đứa nhỏ mà thôi.Tống Thời Hạ biết, hẳn anh cả sẽ không nhận con về, bởi vì thân phận quân nhân của anh ấy đã định trước một điều rằng bản thân anh ấy không có thời gian cho con mình.Nếu có nhận con về cũng chỉ có thể ra sức nuông chiều để bù đắp những khoảng không xa cách mà thôi, như thế không có lợi cho sự phát triển của trẻ.DTVHôm sau, Quý Duy Thanh gặp mẹ, lần đầu anh từ chối đề nghị của mẹ mình.Anh nói lại những lời Tống Thời Hạ đã nói với mình cho mẹ nghe.“Hạ Hạ thương đám nhỏ, Đại Bảo và Tiểu Bảo đều là con ruột cô ấy, mẹ, chuyện này đến đây thôi, nếu chúng con có ý định sinh thêm thì sẽ báo trước cho mọi người.”Hàn Dung lau nước mắt: “Con bé Tiểu Tống này cái gì cũng tốt, chỉ có điều tính tình quá thật thà.”Con gái nhà người ta nếu đi làm mẹ kế, nhất định sẽ tìm mọi cách nhanh chóng sinh một đứa con ruột để củng cố địa vị của mình ở nhà chồng.Nhưng Tiểu Tống nhà bà thì ngược lại, biết hai đứa nhỏ không phải con ruột của chồng mà vẫn tình nguyện coi chúng là con mình.Hàn Dung dặn dò con trai mình:“Nhà mình đã khiến Tiểu Tống chịu thiệt thòi nhiều, con không được phụ lòng nó đâu.Mẹ nghe nói con lại có thêm chức vị gì, rất được mọi người bên viện khoa học chú trọng, nhưng con không được vì thế mà lầm đường lạc lối.”Quý Duy Thanh chưa từng nghĩ mẹ mình còn lo lắng mình không được nghiêm túc trong cả công việc, anh vội nói:“Mẹ yên tâm, con sẽ không để tình cảm riêng ảnh hưởng tới công việc.”Hàn Dung nào có ý đó, nhưng trước kia đứa con này của bà không hiểu chuyện yêu đương.Dù xung quanh không thiếu những cô gái xinh đẹp để ý đến nó, nó cũng chưa bao giờ rung động, thậm chí còn chẳng nhận ra được, may mà một chuyến đi lấy được ngay người vợ tốt.Hàn Dung lúc này chỉ muốn gặp ngay con dâu mình để ôm con bé một cái.Con trai bà có tài đức gì mà có thể cưới được một người vợ tốt như thế chứ?Quả nhiên vẫn nên để con cái tự do yêu đương mới là lý tưởng.Nếu lúc trước bà kiên quyết ép con thành hôn với Vu Phương, chỉ sợ đừng mong có được cuộc sống êm ái hài lòng như bây giờ. 

Chương 707: Chương 707