Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 744: Chương 744

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Cô ấy đẩy Hàn Quyên ra:“Tránh ra ngay, đây là chị dâu tôi. Có giỏi thì cứ giả vờ đi, sớm muộn gì cũng có ngày cô lòi mặt chuột.”Tống Thời Hạ dở khóc dở cười, Hàn Quyên ngày thường luôn là người thông thái chững chạc, sao vừa thấy Yên Nhiên đã bắt đầu giả õng ẹo rồi.Thấy Quý Yên Nhiên đã bắt đầu giận dỗi, Tống Thời Hạ vội vàng hòa giải hai bên.Mất khá nhiều công sức mới khiến hai cô bé ấu trĩ không ầm ĩ, khổ một nỗi, tình thế biến thành cô bị hai cô nhóc tranh cướp sự chú ý không ngừng nghỉ.Không chịu nổi sự phiền nhiễu này, Tống Thời Hạ đành nói: “Thôi thôi, còn chen nữa là hai đứa ôm phải nhau luôn đấy.”‘Thân thiết’ thế thì cứ việc trực tiếp ôm nhau đi, kéo cô vào giữa làm gì chứ, cô còn bao việc cần làm.Quý Yên Nhiên vội ghé qua lấy lòng: “Chị dâu, em mát xa vai cho chị nhé.”Hàn Quyên cũng không cam tâm chịu thua: “Chị dâu, để em soát luận văn cho chị.”Ván này Quý Yên Nhiên thua trắng, Hàn Quyên nhân cơ hội châm ngòi ly gián.“Nay chị nhàn thế sao không đi hẹn hò với bạn trai đi.”Quý Yên Nhiên quắc mắt nhìn cô em họ một cái: “Ai cần cô lo, tự đi mà lo thân ấy.”Hàn Quyên bất đắc dĩ lắc đầu:“Không thể hiểu sao đường đường là một sinh viên như chị lại đi thích một anh chàng cục mịch quê mùa, chẳng lẽ lớp chị không có nam sinh nào ra hồn à?” Quý Yên Nhiên biết ngay Hàn Quyên sẽ lấy bằng cấp ra để nói mà, nhưng ai bảo người ta mới tầm tuổi mình đã lên phó giáo sư.Quý Yên Nhiên vặc lại:“Cô chỉ biết cắm đầu vào học bao năm như thế, bị quản thúc chặt lắm đúng không. Đáng thương ghê, cẩn thận về sau hớt mắt nhìn đời rồi không kiếm được bạn trai đâu.”Hàn Quyên ngẫm lại, bên cạnh mình quả thực không có nhiều nam thanh niên cùng độ tuổi.Cô ấy vừa tức vừa nóng ruột, nói như dỗi: “Tôi thà không có cũng không vơ bừa, dù không kiếm được bạn trai, tôi cũng chẳng thèm thứ quê kệch.”Quý Yên Nhiên lại trừng mắt, vẻ hung hãn.DTVTống Thời Hạ chỉ muốn bịt tai trốn khỏi chỗ này, hai cô nhóc ồn ào không kém gì một bầy vịt.Quý Yên Nhiên kêu lên: “Chị dâu, chị đi mua quần áo với em đi, em chuẩn bị tới đơn vị rồi, không biết nên mặc gì.”Hè năm thứ ba, Quý Yên Nhiên đã tới đài truyền hình thực tập, tốt nghiệp liền được nhận vào nơi mà cô ấy muốn tới nhất.Mặc dù chỉ mới là trợ lý, tạm thời chưa có cơ hội xuất hiện chính thức như một phát thanh viên nhưng cô ấy đã rất vui.Đài truyền hình là một đơn vị nhà nước cỡ lớn, được nhận vào đã rất giỏi rồi, với năng lực của Quý Yên Nhiên, sớm muộn gì cũng sẽ được phụ trách một mảng.“À đúng rồi, đúng là em cần mua thêm mấy bộ trang phục, quần áo của em hiện giờ đều không quá thích hợp với công việc, đài truyền hình là một nơi yêu cầu nghiêm túc và chỉn chu.”Hàn Quyên cũng đòi đi cùng, thế nên hai cô gái trẻ tạm thời đình chiến.Hàn Quyên làm giảng viên ở trường đại học, yêu cầu của trường không quá nghiêm khắc, còn Quý Yên Nhiên lại tới một cơ quan trung ương như đài truyền hình để làm việc nên phải rất thận trọng trong phục trang. 

Cô ấy đẩy Hàn Quyên ra:

“Tránh ra ngay, đây là chị dâu tôi. Có giỏi thì cứ giả vờ đi, sớm muộn gì cũng có ngày cô lòi mặt chuột.”

Tống Thời Hạ dở khóc dở cười, Hàn Quyên ngày thường luôn là người thông thái chững chạc, sao vừa thấy Yên Nhiên đã bắt đầu giả õng ẹo rồi.

Thấy Quý Yên Nhiên đã bắt đầu giận dỗi, Tống Thời Hạ vội vàng hòa giải hai bên.

Mất khá nhiều công sức mới khiến hai cô bé ấu trĩ không ầm ĩ, khổ một nỗi, tình thế biến thành cô bị hai cô nhóc tranh cướp sự chú ý không ngừng nghỉ.

Không chịu nổi sự phiền nhiễu này, Tống Thời Hạ đành nói: “Thôi thôi, còn chen nữa là hai đứa ôm phải nhau luôn đấy.”

‘Thân thiết’ thế thì cứ việc trực tiếp ôm nhau đi, kéo cô vào giữa làm gì chứ, cô còn bao việc cần làm.

Quý Yên Nhiên vội ghé qua lấy lòng: “Chị dâu, em mát xa vai cho chị nhé.”

Hàn Quyên cũng không cam tâm chịu thua: “Chị dâu, để em soát luận văn cho chị.”

Ván này Quý Yên Nhiên thua trắng, Hàn Quyên nhân cơ hội châm ngòi ly gián.

“Nay chị nhàn thế sao không đi hẹn hò với bạn trai đi.”

Quý Yên Nhiên quắc mắt nhìn cô em họ một cái: “Ai cần cô lo, tự đi mà lo thân ấy.”

Hàn Quyên bất đắc dĩ lắc đầu:

“Không thể hiểu sao đường đường là một sinh viên như chị lại đi thích một anh chàng cục mịch quê mùa, chẳng lẽ lớp chị không có nam sinh nào ra hồn à?”

 

Quý Yên Nhiên biết ngay Hàn Quyên sẽ lấy bằng cấp ra để nói mà, nhưng ai bảo người ta mới tầm tuổi mình đã lên phó giáo sư.

Quý Yên Nhiên vặc lại:

“Cô chỉ biết cắm đầu vào học bao năm như thế, bị quản thúc chặt lắm đúng không. Đáng thương ghê, cẩn thận về sau hớt mắt nhìn đời rồi không kiếm được bạn trai đâu.”

Hàn Quyên ngẫm lại, bên cạnh mình quả thực không có nhiều nam thanh niên cùng độ tuổi.

Cô ấy vừa tức vừa nóng ruột, nói như dỗi: “Tôi thà không có cũng không vơ bừa, dù không kiếm được bạn trai, tôi cũng chẳng thèm thứ quê kệch.”

Quý Yên Nhiên lại trừng mắt, vẻ hung hãn.

DTV

Tống Thời Hạ chỉ muốn bịt tai trốn khỏi chỗ này, hai cô nhóc ồn ào không kém gì một bầy vịt.

Quý Yên Nhiên kêu lên: “Chị dâu, chị đi mua quần áo với em đi, em chuẩn bị tới đơn vị rồi, không biết nên mặc gì.”

Hè năm thứ ba, Quý Yên Nhiên đã tới đài truyền hình thực tập, tốt nghiệp liền được nhận vào nơi mà cô ấy muốn tới nhất.

Mặc dù chỉ mới là trợ lý, tạm thời chưa có cơ hội xuất hiện chính thức như một phát thanh viên nhưng cô ấy đã rất vui.

Đài truyền hình là một đơn vị nhà nước cỡ lớn, được nhận vào đã rất giỏi rồi, với năng lực của Quý Yên Nhiên, sớm muộn gì cũng sẽ được phụ trách một mảng.

“À đúng rồi, đúng là em cần mua thêm mấy bộ trang phục, quần áo của em hiện giờ đều không quá thích hợp với công việc, đài truyền hình là một nơi yêu cầu nghiêm túc và chỉn chu.”

Hàn Quyên cũng đòi đi cùng, thế nên hai cô gái trẻ tạm thời đình chiến.

Hàn Quyên làm giảng viên ở trường đại học, yêu cầu của trường không quá nghiêm khắc, còn Quý Yên Nhiên lại tới một cơ quan trung ương như đài truyền hình để làm việc nên phải rất thận trọng trong phục trang.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Cô ấy đẩy Hàn Quyên ra:“Tránh ra ngay, đây là chị dâu tôi. Có giỏi thì cứ giả vờ đi, sớm muộn gì cũng có ngày cô lòi mặt chuột.”Tống Thời Hạ dở khóc dở cười, Hàn Quyên ngày thường luôn là người thông thái chững chạc, sao vừa thấy Yên Nhiên đã bắt đầu giả õng ẹo rồi.Thấy Quý Yên Nhiên đã bắt đầu giận dỗi, Tống Thời Hạ vội vàng hòa giải hai bên.Mất khá nhiều công sức mới khiến hai cô bé ấu trĩ không ầm ĩ, khổ một nỗi, tình thế biến thành cô bị hai cô nhóc tranh cướp sự chú ý không ngừng nghỉ.Không chịu nổi sự phiền nhiễu này, Tống Thời Hạ đành nói: “Thôi thôi, còn chen nữa là hai đứa ôm phải nhau luôn đấy.”‘Thân thiết’ thế thì cứ việc trực tiếp ôm nhau đi, kéo cô vào giữa làm gì chứ, cô còn bao việc cần làm.Quý Yên Nhiên vội ghé qua lấy lòng: “Chị dâu, em mát xa vai cho chị nhé.”Hàn Quyên cũng không cam tâm chịu thua: “Chị dâu, để em soát luận văn cho chị.”Ván này Quý Yên Nhiên thua trắng, Hàn Quyên nhân cơ hội châm ngòi ly gián.“Nay chị nhàn thế sao không đi hẹn hò với bạn trai đi.”Quý Yên Nhiên quắc mắt nhìn cô em họ một cái: “Ai cần cô lo, tự đi mà lo thân ấy.”Hàn Quyên bất đắc dĩ lắc đầu:“Không thể hiểu sao đường đường là một sinh viên như chị lại đi thích một anh chàng cục mịch quê mùa, chẳng lẽ lớp chị không có nam sinh nào ra hồn à?” Quý Yên Nhiên biết ngay Hàn Quyên sẽ lấy bằng cấp ra để nói mà, nhưng ai bảo người ta mới tầm tuổi mình đã lên phó giáo sư.Quý Yên Nhiên vặc lại:“Cô chỉ biết cắm đầu vào học bao năm như thế, bị quản thúc chặt lắm đúng không. Đáng thương ghê, cẩn thận về sau hớt mắt nhìn đời rồi không kiếm được bạn trai đâu.”Hàn Quyên ngẫm lại, bên cạnh mình quả thực không có nhiều nam thanh niên cùng độ tuổi.Cô ấy vừa tức vừa nóng ruột, nói như dỗi: “Tôi thà không có cũng không vơ bừa, dù không kiếm được bạn trai, tôi cũng chẳng thèm thứ quê kệch.”Quý Yên Nhiên lại trừng mắt, vẻ hung hãn.DTVTống Thời Hạ chỉ muốn bịt tai trốn khỏi chỗ này, hai cô nhóc ồn ào không kém gì một bầy vịt.Quý Yên Nhiên kêu lên: “Chị dâu, chị đi mua quần áo với em đi, em chuẩn bị tới đơn vị rồi, không biết nên mặc gì.”Hè năm thứ ba, Quý Yên Nhiên đã tới đài truyền hình thực tập, tốt nghiệp liền được nhận vào nơi mà cô ấy muốn tới nhất.Mặc dù chỉ mới là trợ lý, tạm thời chưa có cơ hội xuất hiện chính thức như một phát thanh viên nhưng cô ấy đã rất vui.Đài truyền hình là một đơn vị nhà nước cỡ lớn, được nhận vào đã rất giỏi rồi, với năng lực của Quý Yên Nhiên, sớm muộn gì cũng sẽ được phụ trách một mảng.“À đúng rồi, đúng là em cần mua thêm mấy bộ trang phục, quần áo của em hiện giờ đều không quá thích hợp với công việc, đài truyền hình là một nơi yêu cầu nghiêm túc và chỉn chu.”Hàn Quyên cũng đòi đi cùng, thế nên hai cô gái trẻ tạm thời đình chiến.Hàn Quyên làm giảng viên ở trường đại học, yêu cầu của trường không quá nghiêm khắc, còn Quý Yên Nhiên lại tới một cơ quan trung ương như đài truyền hình để làm việc nên phải rất thận trọng trong phục trang. 

Chương 744: Chương 744