Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 755: Chương 755
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Từ sau khi tái hôn, cô ta vứt đứa con gái này cho cha mẹ mình nuôi.Với cô ta, nuôi con gái là nuôi cho người ta, con trai mới có thể nối dõi tông đường.Cô gái nhỏ xanh xao vàng vọt, thấp bé hơn đám bạn cùng tuổi rất nhiều, bị mẹ ấn đầu cũng không dám phản kháng, chỉ lùi lũi đi sang nhà hàng xóm gọi Quý Dương và Quý Nguyên ra.“Mẹ chị bảo chị gọi hai đứa qua chơi, chị dặn trước này, chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành đâu, hai đứa chú ý một tí nhé.”Quý Nguyên chìa cho cô bé miếng chocolate mình mới lấy được: “Chị ăn đi này.”Cô bé không từ chối, lần gần đây nhất được ăn chocolate là hôm tết sang nhà bà Hàn chơi, bà Hàn đã nhét cho cô bé đầy một túi kẹo chocolate.Vu Phương trông thấy hai cậu nhóc bèn nở nụ cười, cố ra vẻ hiền hòa: “Dương Dương, Nguyên Nguyên, năm nay các cháu đã 13 tuổi rồi nhỉ?”Quý Dương ngoan ngoãn thưa vâng, đợi Vu Phương đi vào vấn đề chính.“Mấy hôm trước cô nghe người ta nói đến một chuyện có liên quan đến hai đứa, cô sợ hai đứa có khi đến tuổi dựng vợ gả chồng cũng không biết cha mẹ ruột của mình là ai, nên mới gọi hai đứa qua đây.”Quý Dương bình tĩnh nói: “Cô ạ, ba mẹ cháu đang ở bên nhà mà.”“Thằng bé ngốc này, đấy không phải cha mẹ ruột của cháu, các cháu bị lừa rồi.”Quý Dương siết chặt nắm tay, Vu Phương trông thấy phản ứng của cậu bé thì rất hài lòng.“Bây giờ Tống Thời Hạ đã có con đẻ của mình, sau này sẽ chẳng còn ai quan tâm các cháu nữa, có khi lớn lên đủ tuổi là bị đá khỏi nhà. Mẹ kế ấy mà, làm gì có ai tốt với con người khác, đúng không nào?” Quý Nguyên tức giận đẩy Vu Phương một cái:“Không cho phép cô nói xấu mẹ cháu, cháu với anh cháu đều thương em gái, sau này lớn lên sẽ bảo vệ em gái, mẹ cháu sẽ không bao giờ bỏ mặc chúng cháu cả.”Vu Phương lắc đầu tỏ vẻ thương hại.“Chuyện này nhiều người đều biết cả rồi mà, không tin thì các cháu về hỏi người lớn thử xem. Ba mẹ các cháu hiện giờ không phải ba mẹ ruột, ngay cả quan hệ huyết thống cũng không có, ai mà chẳng biết.”Thấy ánh mắt hai anh em ngày càng tối lại, Vu Phương nói xong liền vội vàng bỏ đi.Quý Nguyên túm áo anh, lắp bắp: “Anh ơi, chúng ta…”Cậu bé vẫn chưa quên những ký ức khi còn nhỏ, ngày ấy, thường xuyên có người mắng hai anh em cậu là thứ ‘con hoang’, thì ra là thật ư?Quý Dương nắm tay em mình, giọng kiên định:“Anh không tin cô ta, chúng ta chính là con của ba mẹ, không thể sai được, ba mẹ thương mình như thế cơ mà.”DTVQuý Nguyên ngơ ngác nhìn anh trai, giọt nước mắt nấn ná chưa rơi đã dần được giữ lại nơi khóe mắt: “Em cũng không tin.”Cô Vu đó không phải người tử tế gì, đến cả con ruột của mình còn không thể đối xử tốt thì làm sao có lòng tốt với con người khác, lời nói của cô đó, đến cái dấu chấm cũng không đáng tin.Quý Học Nhai trò chuyện cùng các chiến hữu cũ.Trong cuộc trò chuyện, ai đó vô tình nhắc tới đứa con lớn đã hi sinh của ông, đây là vết thương sâu sắc nhất trong tim ông ấy, vừa nhớ tới lại quặn thắt từng cơn.
Từ sau khi tái hôn, cô ta vứt đứa con gái này cho cha mẹ mình nuôi.
Với cô ta, nuôi con gái là nuôi cho người ta, con trai mới có thể nối dõi tông đường.
Cô gái nhỏ xanh xao vàng vọt, thấp bé hơn đám bạn cùng tuổi rất nhiều, bị mẹ ấn đầu cũng không dám phản kháng, chỉ lùi lũi đi sang nhà hàng xóm gọi Quý Dương và Quý Nguyên ra.
“Mẹ chị bảo chị gọi hai đứa qua chơi, chị dặn trước này, chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành đâu, hai đứa chú ý một tí nhé.”
Quý Nguyên chìa cho cô bé miếng chocolate mình mới lấy được: “Chị ăn đi này.”
Cô bé không từ chối, lần gần đây nhất được ăn chocolate là hôm tết sang nhà bà Hàn chơi, bà Hàn đã nhét cho cô bé đầy một túi kẹo chocolate.
Vu Phương trông thấy hai cậu nhóc bèn nở nụ cười, cố ra vẻ hiền hòa: “Dương Dương, Nguyên Nguyên, năm nay các cháu đã 13 tuổi rồi nhỉ?”
Quý Dương ngoan ngoãn thưa vâng, đợi Vu Phương đi vào vấn đề chính.
“Mấy hôm trước cô nghe người ta nói đến một chuyện có liên quan đến hai đứa, cô sợ hai đứa có khi đến tuổi dựng vợ gả chồng cũng không biết cha mẹ ruột của mình là ai, nên mới gọi hai đứa qua đây.”
Quý Dương bình tĩnh nói: “Cô ạ, ba mẹ cháu đang ở bên nhà mà.”
“Thằng bé ngốc này, đấy không phải cha mẹ ruột của cháu, các cháu bị lừa rồi.”
Quý Dương siết chặt nắm tay, Vu Phương trông thấy phản ứng của cậu bé thì rất hài lòng.
“Bây giờ Tống Thời Hạ đã có con đẻ của mình, sau này sẽ chẳng còn ai quan tâm các cháu nữa, có khi lớn lên đủ tuổi là bị đá khỏi nhà. Mẹ kế ấy mà, làm gì có ai tốt với con người khác, đúng không nào?”
Quý Nguyên tức giận đẩy Vu Phương một cái:
“Không cho phép cô nói xấu mẹ cháu, cháu với anh cháu đều thương em gái, sau này lớn lên sẽ bảo vệ em gái, mẹ cháu sẽ không bao giờ bỏ mặc chúng cháu cả.”
Vu Phương lắc đầu tỏ vẻ thương hại.
“Chuyện này nhiều người đều biết cả rồi mà, không tin thì các cháu về hỏi người lớn thử xem. Ba mẹ các cháu hiện giờ không phải ba mẹ ruột, ngay cả quan hệ huyết thống cũng không có, ai mà chẳng biết.”
Thấy ánh mắt hai anh em ngày càng tối lại, Vu Phương nói xong liền vội vàng bỏ đi.
Quý Nguyên túm áo anh, lắp bắp: “Anh ơi, chúng ta…”
Cậu bé vẫn chưa quên những ký ức khi còn nhỏ, ngày ấy, thường xuyên có người mắng hai anh em cậu là thứ ‘con hoang’, thì ra là thật ư?
Quý Dương nắm tay em mình, giọng kiên định:
“Anh không tin cô ta, chúng ta chính là con của ba mẹ, không thể sai được, ba mẹ thương mình như thế cơ mà.”
DTV
Quý Nguyên ngơ ngác nhìn anh trai, giọt nước mắt nấn ná chưa rơi đã dần được giữ lại nơi khóe mắt: “Em cũng không tin.”
Cô Vu đó không phải người tử tế gì, đến cả con ruột của mình còn không thể đối xử tốt thì làm sao có lòng tốt với con người khác, lời nói của cô đó, đến cái dấu chấm cũng không đáng tin.
Quý Học Nhai trò chuyện cùng các chiến hữu cũ.
Trong cuộc trò chuyện, ai đó vô tình nhắc tới đứa con lớn đã hi sinh của ông, đây là vết thương sâu sắc nhất trong tim ông ấy, vừa nhớ tới lại quặn thắt từng cơn.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Từ sau khi tái hôn, cô ta vứt đứa con gái này cho cha mẹ mình nuôi.Với cô ta, nuôi con gái là nuôi cho người ta, con trai mới có thể nối dõi tông đường.Cô gái nhỏ xanh xao vàng vọt, thấp bé hơn đám bạn cùng tuổi rất nhiều, bị mẹ ấn đầu cũng không dám phản kháng, chỉ lùi lũi đi sang nhà hàng xóm gọi Quý Dương và Quý Nguyên ra.“Mẹ chị bảo chị gọi hai đứa qua chơi, chị dặn trước này, chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành đâu, hai đứa chú ý một tí nhé.”Quý Nguyên chìa cho cô bé miếng chocolate mình mới lấy được: “Chị ăn đi này.”Cô bé không từ chối, lần gần đây nhất được ăn chocolate là hôm tết sang nhà bà Hàn chơi, bà Hàn đã nhét cho cô bé đầy một túi kẹo chocolate.Vu Phương trông thấy hai cậu nhóc bèn nở nụ cười, cố ra vẻ hiền hòa: “Dương Dương, Nguyên Nguyên, năm nay các cháu đã 13 tuổi rồi nhỉ?”Quý Dương ngoan ngoãn thưa vâng, đợi Vu Phương đi vào vấn đề chính.“Mấy hôm trước cô nghe người ta nói đến một chuyện có liên quan đến hai đứa, cô sợ hai đứa có khi đến tuổi dựng vợ gả chồng cũng không biết cha mẹ ruột của mình là ai, nên mới gọi hai đứa qua đây.”Quý Dương bình tĩnh nói: “Cô ạ, ba mẹ cháu đang ở bên nhà mà.”“Thằng bé ngốc này, đấy không phải cha mẹ ruột của cháu, các cháu bị lừa rồi.”Quý Dương siết chặt nắm tay, Vu Phương trông thấy phản ứng của cậu bé thì rất hài lòng.“Bây giờ Tống Thời Hạ đã có con đẻ của mình, sau này sẽ chẳng còn ai quan tâm các cháu nữa, có khi lớn lên đủ tuổi là bị đá khỏi nhà. Mẹ kế ấy mà, làm gì có ai tốt với con người khác, đúng không nào?” Quý Nguyên tức giận đẩy Vu Phương một cái:“Không cho phép cô nói xấu mẹ cháu, cháu với anh cháu đều thương em gái, sau này lớn lên sẽ bảo vệ em gái, mẹ cháu sẽ không bao giờ bỏ mặc chúng cháu cả.”Vu Phương lắc đầu tỏ vẻ thương hại.“Chuyện này nhiều người đều biết cả rồi mà, không tin thì các cháu về hỏi người lớn thử xem. Ba mẹ các cháu hiện giờ không phải ba mẹ ruột, ngay cả quan hệ huyết thống cũng không có, ai mà chẳng biết.”Thấy ánh mắt hai anh em ngày càng tối lại, Vu Phương nói xong liền vội vàng bỏ đi.Quý Nguyên túm áo anh, lắp bắp: “Anh ơi, chúng ta…”Cậu bé vẫn chưa quên những ký ức khi còn nhỏ, ngày ấy, thường xuyên có người mắng hai anh em cậu là thứ ‘con hoang’, thì ra là thật ư?Quý Dương nắm tay em mình, giọng kiên định:“Anh không tin cô ta, chúng ta chính là con của ba mẹ, không thể sai được, ba mẹ thương mình như thế cơ mà.”DTVQuý Nguyên ngơ ngác nhìn anh trai, giọt nước mắt nấn ná chưa rơi đã dần được giữ lại nơi khóe mắt: “Em cũng không tin.”Cô Vu đó không phải người tử tế gì, đến cả con ruột của mình còn không thể đối xử tốt thì làm sao có lòng tốt với con người khác, lời nói của cô đó, đến cái dấu chấm cũng không đáng tin.Quý Học Nhai trò chuyện cùng các chiến hữu cũ.Trong cuộc trò chuyện, ai đó vô tình nhắc tới đứa con lớn đã hi sinh của ông, đây là vết thương sâu sắc nhất trong tim ông ấy, vừa nhớ tới lại quặn thắt từng cơn.