Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 757: Chương 757
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ bật cười: “Chắc em nhìn nhầm thật đấy, anh em ngày nào cũng cạo râu cả mà.”Quý Yên Nhiên không ngoái nhìn theo nữa, cô ấy mở cửa xe ngồi vào.“May mà không phải, em đã bảo anh em chắc chắn không thể nào lôi thôi thế được mà.”Sự trở về của Quý Uyên có thể nói là một sự bất ngờ không thể tưởng tượng của tất cả mọi người.Quý Yên Nhiên thậm chí còn muốn hoãn đám cưới, cha mẹ cô phải khuyên bảo mãi mới chịu tiếp tục cử hành.Quý Uyên đứng trong phòng khách, mắt dính chặt lấy hai cậu thiếu niên đang có mặt ở đây.Anh ấy còn nhớ, trước khi mình nhận nhiệm vụ thì em trai đang du học ở nước ngoài.“Cháu tôi đã lớn thế này cơ à.”Quý Nhiễm mấp máy môi định nói rồi lại thôi, Hàn Dung nhanh nhẹn ngắt lời: “Con còn một cháu gái nữa, vừa mới đầy tháng, tên ở nhà là bé Kẹo.”Quý Uyên nhìn sang phía em dâu.DTV“Chào em, lần đầu gặp mặt anh chưa kịp chuẩn bị gì, lần sau sẽ bổ sung quà mừng cho em.”Tống Thời Hạ cũng mỉm cười: “Anh hai có thể bình yên trở về đã là món quà lớn nhất rồi ạ.”Hàn Dung lau nước mắt, Quý Học Nhai từ phòng sách đi ra, khóe mắt đã ửng đỏ, ban nãy ông ấy trốn vào trong đó là vì không muốn con cháu trông thấy mình khóc.“Về được là tốt rồi, ngày mai Yên Nhiên kết hôn, con về vừa kịp lúc cõng con bé lên xe hoa thay ba.”Quý Uyên gật đầu thưa vâng.Hàn Dung còn rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng nhìn đến vết sẹo dài trên mặt con trai, cuối cùng lại không hỏi ra miệng. Con trai bà thời trẻ khôi ngô tuấn tú có tiếng, các cô bé trong đoàn văn công đều thích nó.Nhưng hiện giờ, cả người trông mới tối tăm lạnh lẽo làm sao, mặt còn có vết chém, chắc hẳn mấy năm qua nó đã khổ cực vô cùng.Quý Uyên thấy người nhà đã lấy lại bình tĩnh, mới dò hỏi: “Mẹ, Tuệ Phương đâu?”Hàn Dung sửng sốt, Quý Nhiễm không đành lòng tiếp tục giấu em mình, bèn nói:“Khi trước, nhà nhận được tin báo tử của em, Tuệ Phương kích động dẫn tới sinh non, trong lúc sinh sản lại bị băng huyết, không cứu được.”Quý Uyên ngơ ngẩn đứng giữa nhà.Từ lúc trở về không thấy vợ đâu, anh ấy đã nghĩ tới vô số khả năng, nhưng chủ yếu đều là Tuệ Phương đã tái giá.Nay nghe tin vợ qua đời, anh ấy như c.h.ế.t lặng, ngoài mặt lại vẫn không một gợn sóng, nhiều năm qua, anh ấy đã quen với việc từ chối mọi cảm xúc rồi.“Con có lỗi với cô ấy, ba mẹ vợ con có ở nhà không ạ? Con phải tới tận nơi tạ lỗi với họ.”Hàn Dung lấy lại tinh thần, nói:“Ông bà thông gia đã về quê rồi, đúng là con nên tự mình tới đó tạ lỗi với ông bà ấy.”Đứa con tưởng như đã hi sinh, nay đột ngột trở lại, nhưng bầu không khí trong nhà dường như trở nên nặng nề hơn.…Sau khi biết hai cháu trai lại là con ruột của mình, Quý Uyên phấn chấn hẳn lên, cả người như tỏa ra sinh sơ, mặt mày cũng dịu đi rất nhiều.Hàn Dung không biết nói ra sự thật cho con mình là đúng hay sai.Nhưng là một người mẹ, nhìn con trai ‘hi sinh’ nhiều năm đột nhiên trở về, cả người lại cứ như đã chết, muốn về nhà từ biệt lần cuối, bà lại không nỡ giấu.Tốt xấu gì cũng nên cho nó một tia hi vọng sống sót, đúng không?
Tống Thời Hạ bật cười: “Chắc em nhìn nhầm thật đấy, anh em ngày nào cũng cạo râu cả mà.”
Quý Yên Nhiên không ngoái nhìn theo nữa, cô ấy mở cửa xe ngồi vào.
“May mà không phải, em đã bảo anh em chắc chắn không thể nào lôi thôi thế được mà.”
Sự trở về của Quý Uyên có thể nói là một sự bất ngờ không thể tưởng tượng của tất cả mọi người.
Quý Yên Nhiên thậm chí còn muốn hoãn đám cưới, cha mẹ cô phải khuyên bảo mãi mới chịu tiếp tục cử hành.
Quý Uyên đứng trong phòng khách, mắt dính chặt lấy hai cậu thiếu niên đang có mặt ở đây.
Anh ấy còn nhớ, trước khi mình nhận nhiệm vụ thì em trai đang du học ở nước ngoài.
“Cháu tôi đã lớn thế này cơ à.”
Quý Nhiễm mấp máy môi định nói rồi lại thôi, Hàn Dung nhanh nhẹn ngắt lời: “Con còn một cháu gái nữa, vừa mới đầy tháng, tên ở nhà là bé Kẹo.”
Quý Uyên nhìn sang phía em dâu.
DTV
“Chào em, lần đầu gặp mặt anh chưa kịp chuẩn bị gì, lần sau sẽ bổ sung quà mừng cho em.”
Tống Thời Hạ cũng mỉm cười: “Anh hai có thể bình yên trở về đã là món quà lớn nhất rồi ạ.”
Hàn Dung lau nước mắt, Quý Học Nhai từ phòng sách đi ra, khóe mắt đã ửng đỏ, ban nãy ông ấy trốn vào trong đó là vì không muốn con cháu trông thấy mình khóc.
“Về được là tốt rồi, ngày mai Yên Nhiên kết hôn, con về vừa kịp lúc cõng con bé lên xe hoa thay ba.”
Quý Uyên gật đầu thưa vâng.
Hàn Dung còn rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng nhìn đến vết sẹo dài trên mặt con trai, cuối cùng lại không hỏi ra miệng.
Con trai bà thời trẻ khôi ngô tuấn tú có tiếng, các cô bé trong đoàn văn công đều thích nó.
Nhưng hiện giờ, cả người trông mới tối tăm lạnh lẽo làm sao, mặt còn có vết chém, chắc hẳn mấy năm qua nó đã khổ cực vô cùng.
Quý Uyên thấy người nhà đã lấy lại bình tĩnh, mới dò hỏi: “Mẹ, Tuệ Phương đâu?”
Hàn Dung sửng sốt, Quý Nhiễm không đành lòng tiếp tục giấu em mình, bèn nói:
“Khi trước, nhà nhận được tin báo tử của em, Tuệ Phương kích động dẫn tới sinh non, trong lúc sinh sản lại bị băng huyết, không cứu được.”
Quý Uyên ngơ ngẩn đứng giữa nhà.
Từ lúc trở về không thấy vợ đâu, anh ấy đã nghĩ tới vô số khả năng, nhưng chủ yếu đều là Tuệ Phương đã tái giá.
Nay nghe tin vợ qua đời, anh ấy như c.h.ế.t lặng, ngoài mặt lại vẫn không một gợn sóng, nhiều năm qua, anh ấy đã quen với việc từ chối mọi cảm xúc rồi.
“Con có lỗi với cô ấy, ba mẹ vợ con có ở nhà không ạ? Con phải tới tận nơi tạ lỗi với họ.”
Hàn Dung lấy lại tinh thần, nói:
“Ông bà thông gia đã về quê rồi, đúng là con nên tự mình tới đó tạ lỗi với ông bà ấy.”
Đứa con tưởng như đã hi sinh, nay đột ngột trở lại, nhưng bầu không khí trong nhà dường như trở nên nặng nề hơn.
…
Sau khi biết hai cháu trai lại là con ruột của mình, Quý Uyên phấn chấn hẳn lên, cả người như tỏa ra sinh sơ, mặt mày cũng dịu đi rất nhiều.
Hàn Dung không biết nói ra sự thật cho con mình là đúng hay sai.
Nhưng là một người mẹ, nhìn con trai ‘hi sinh’ nhiều năm đột nhiên trở về, cả người lại cứ như đã chết, muốn về nhà từ biệt lần cuối, bà lại không nỡ giấu.
Tốt xấu gì cũng nên cho nó một tia hi vọng sống sót, đúng không?
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ bật cười: “Chắc em nhìn nhầm thật đấy, anh em ngày nào cũng cạo râu cả mà.”Quý Yên Nhiên không ngoái nhìn theo nữa, cô ấy mở cửa xe ngồi vào.“May mà không phải, em đã bảo anh em chắc chắn không thể nào lôi thôi thế được mà.”Sự trở về của Quý Uyên có thể nói là một sự bất ngờ không thể tưởng tượng của tất cả mọi người.Quý Yên Nhiên thậm chí còn muốn hoãn đám cưới, cha mẹ cô phải khuyên bảo mãi mới chịu tiếp tục cử hành.Quý Uyên đứng trong phòng khách, mắt dính chặt lấy hai cậu thiếu niên đang có mặt ở đây.Anh ấy còn nhớ, trước khi mình nhận nhiệm vụ thì em trai đang du học ở nước ngoài.“Cháu tôi đã lớn thế này cơ à.”Quý Nhiễm mấp máy môi định nói rồi lại thôi, Hàn Dung nhanh nhẹn ngắt lời: “Con còn một cháu gái nữa, vừa mới đầy tháng, tên ở nhà là bé Kẹo.”Quý Uyên nhìn sang phía em dâu.DTV“Chào em, lần đầu gặp mặt anh chưa kịp chuẩn bị gì, lần sau sẽ bổ sung quà mừng cho em.”Tống Thời Hạ cũng mỉm cười: “Anh hai có thể bình yên trở về đã là món quà lớn nhất rồi ạ.”Hàn Dung lau nước mắt, Quý Học Nhai từ phòng sách đi ra, khóe mắt đã ửng đỏ, ban nãy ông ấy trốn vào trong đó là vì không muốn con cháu trông thấy mình khóc.“Về được là tốt rồi, ngày mai Yên Nhiên kết hôn, con về vừa kịp lúc cõng con bé lên xe hoa thay ba.”Quý Uyên gật đầu thưa vâng.Hàn Dung còn rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng nhìn đến vết sẹo dài trên mặt con trai, cuối cùng lại không hỏi ra miệng. Con trai bà thời trẻ khôi ngô tuấn tú có tiếng, các cô bé trong đoàn văn công đều thích nó.Nhưng hiện giờ, cả người trông mới tối tăm lạnh lẽo làm sao, mặt còn có vết chém, chắc hẳn mấy năm qua nó đã khổ cực vô cùng.Quý Uyên thấy người nhà đã lấy lại bình tĩnh, mới dò hỏi: “Mẹ, Tuệ Phương đâu?”Hàn Dung sửng sốt, Quý Nhiễm không đành lòng tiếp tục giấu em mình, bèn nói:“Khi trước, nhà nhận được tin báo tử của em, Tuệ Phương kích động dẫn tới sinh non, trong lúc sinh sản lại bị băng huyết, không cứu được.”Quý Uyên ngơ ngẩn đứng giữa nhà.Từ lúc trở về không thấy vợ đâu, anh ấy đã nghĩ tới vô số khả năng, nhưng chủ yếu đều là Tuệ Phương đã tái giá.Nay nghe tin vợ qua đời, anh ấy như c.h.ế.t lặng, ngoài mặt lại vẫn không một gợn sóng, nhiều năm qua, anh ấy đã quen với việc từ chối mọi cảm xúc rồi.“Con có lỗi với cô ấy, ba mẹ vợ con có ở nhà không ạ? Con phải tới tận nơi tạ lỗi với họ.”Hàn Dung lấy lại tinh thần, nói:“Ông bà thông gia đã về quê rồi, đúng là con nên tự mình tới đó tạ lỗi với ông bà ấy.”Đứa con tưởng như đã hi sinh, nay đột ngột trở lại, nhưng bầu không khí trong nhà dường như trở nên nặng nề hơn.…Sau khi biết hai cháu trai lại là con ruột của mình, Quý Uyên phấn chấn hẳn lên, cả người như tỏa ra sinh sơ, mặt mày cũng dịu đi rất nhiều.Hàn Dung không biết nói ra sự thật cho con mình là đúng hay sai.Nhưng là một người mẹ, nhìn con trai ‘hi sinh’ nhiều năm đột nhiên trở về, cả người lại cứ như đã chết, muốn về nhà từ biệt lần cuối, bà lại không nỡ giấu.Tốt xấu gì cũng nên cho nó một tia hi vọng sống sót, đúng không?