Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 759: Chương 759

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Mặc dù Tống Thời Hạ đã biết trước chuyện anh hai sẽ trở về, nhưng tới ngày này, cô vẫn lo lắng không yên, nếu anh ấy thật muốn nhận lại con thì phải làm sao?Quý Duy Thanh an ủi cô: “Em đừng lo, mẹ sẽ không để anh hai đòi lại con đâu.”DTVTống Thời Hạ nhìn anh:“Vì sao? Chẳng phải mẹ càng nên thúc đẩy chuyện đó sao? Cha ruột của hai đứa về rồi, hai ta có thể xem như tu hú chiếm tổ, nên trả lại chứ?”Quý Duy Thanh bật cười:“Sao em lại hình dung kiểu đó được? Mẹ chúng ta đương nhiên sẽ nghĩ sâu xa hơn chúng ta, đừng sợ.”Tống Thời Hạ biết mẹ chồng mình rộng lượng, nhưng cô lại nhớ tới bộ dạng như thể chẳng còn gì lưu luyến cõi đời này của anh chồng.Anh ấy cũng khổ quá rồi, vợ chết, con thì không biết cha, người như thế, liệu còn gì trên thế gian có thể giữ chân anh ấy?“Hay là ta đi hỏi đám nhỏ coi có đứa nào chịu nhận bác hai làm cha trên danh nghĩa không, chỉ là chuyển tên sang hộ khẩu anh ấy thôi, còn thường ngày vẫn sống với chúng ta.”Tống Thời Hạ đi hỏi ý kiến hai đứa nhỏ, Quý Dương lập tức đồng ý.Cậu bình tĩnh nhìn mẹ mình:“Con biết, mặc dù hộ khẩu của con chuyển tới chỗ bác hai, nhưng chúng ta vẫn là người một nhà.”Tống Thời Hạ xoa đầu cậu: “Chúng ta mãi mãi là người một nhà.”Quý Nguyên lẻn vào phòng anh trai, nghiêng đầu đầy tò mò.“Anh, vì sao anh phải đồng ý chứ? Mẹ chỉ hỏi chúng mình có muốn hay không thôi mà, anh bảo anh không muốn là được mà.”Quý Dương vẫy tay bảo em trai ngồi lại gần.“Bác chúng ta đáng thương lắm, lúc bác ấy về, cả nhà đều khóc. Em có thấy vết sẹo rõ dài trên mặt bác không?Đấy là vết thương bị kẻ xấu c.h.é.m đấy. Bác ấy là một quân nhân rất tài giỏi, nhưng cũng rất khổ.” Quý Nguyên vẫn không hiểu vì sao anh trai lại đồng ý làm con của bác.Quý Dương thì đang nghĩ đến những điều sâu xa hơn.Bác hai là quân nhân, về sau nghỉ đông nghỉ hè mình sẽ sang ở nhà bác, chưa biết chừng bác sẽ đồng ý dẫn mình vào quân ngũ rèn luyện thêm.Cậu rất muốn trở thành một người lợi hại, có thể bảo vệ cả nhà.Cậu đáp lời em:“Mặc dù anh trở thành con trai bác, nhưng chúng ta vẫn là người một nhà, sống bên nhau chính là người một nhà, hộ khẩu ở đâu không quan trọng.”Quý Nguyên nghiêm túc gật đầu: “Đúng, sống cùng nhau chính là người một nhà.”Quý Uyên nhìn em trai, tâm tình hết sức phức tạp.Khi còn nhỏ, anh ấy luôn tìm cơ hội trêu cợt em mình, nhưng lần nào em trai cũng thản nhiên ứng phó, dù bị anh ấy ném sâu vào người cũng chỉ gẩy đi rồi tiếp tục đọc sách.Anh ấy vẫn luôn cho rằng, tính em trai mình lạnh nhạt xa cách như thế, lại không biết cách ứng xử, sau này lớn lên sẽ rất khó điều tiết các mối quan hệ, thật không ngờ thằng bé chỉ lạnh nhạt bên ngoài, bên trong luôn rất ấm áp.“Anh, bọn em đã thống nhất với đám nhỏ rồi, Đại Bảo sẽ chuyển khẩu qua bên anh, về sau anh với thằng bé là cha con trên giấy tờ.”Quý Uyên cười khổ.“Hai em có lòng, anh xin nhận, nhưng anh tự biết mình không thể làm một người cha tốt được.”“Không ai ngay từ đầu đã có thể làm một người cha tốt, Đại Bảo đã đồng ý rồi, từ hôm nay trở đi, anh có thể cố gắng đền bù những gì đã bỏ lỡ mười mấy năm qua.”Quý Duy Thanh nói xong liền quay đầu đi luôn, anh không có ý định trưng cầu ý kiến của anh trai mình mà chỉ tới thông báo một tiếng.Đối với anh, hai đứa nhỏ nhà mình chỉ vừa có thêm một người lớn yêu thương chúng, cha hay bác chỉ là một kiểu xưng hô, không có gì quan trọng.Quý Uyên nhìn theo bóng em mình, đứng lặng thật lâu, mãi sau mới mỉm cười: “Thằng nhóc này vẫn cứ ngông nghênh như xưa.”TOÀN VĂN HOÀN 

Mặc dù Tống Thời Hạ đã biết trước chuyện anh hai sẽ trở về, nhưng tới ngày này, cô vẫn lo lắng không yên, nếu anh ấy thật muốn nhận lại con thì phải làm sao?

Quý Duy Thanh an ủi cô: “Em đừng lo, mẹ sẽ không để anh hai đòi lại con đâu.”

DTV

Tống Thời Hạ nhìn anh:

“Vì sao? Chẳng phải mẹ càng nên thúc đẩy chuyện đó sao? Cha ruột của hai đứa về rồi, hai ta có thể xem như tu hú chiếm tổ, nên trả lại chứ?”

Quý Duy Thanh bật cười:

“Sao em lại hình dung kiểu đó được? Mẹ chúng ta đương nhiên sẽ nghĩ sâu xa hơn chúng ta, đừng sợ.”

Tống Thời Hạ biết mẹ chồng mình rộng lượng, nhưng cô lại nhớ tới bộ dạng như thể chẳng còn gì lưu luyến cõi đời này của anh chồng.

Anh ấy cũng khổ quá rồi, vợ chết, con thì không biết cha, người như thế, liệu còn gì trên thế gian có thể giữ chân anh ấy?

“Hay là ta đi hỏi đám nhỏ coi có đứa nào chịu nhận bác hai làm cha trên danh nghĩa không, chỉ là chuyển tên sang hộ khẩu anh ấy thôi, còn thường ngày vẫn sống với chúng ta.”

Tống Thời Hạ đi hỏi ý kiến hai đứa nhỏ, Quý Dương lập tức đồng ý.

Cậu bình tĩnh nhìn mẹ mình:

“Con biết, mặc dù hộ khẩu của con chuyển tới chỗ bác hai, nhưng chúng ta vẫn là người một nhà.”

Tống Thời Hạ xoa đầu cậu: “Chúng ta mãi mãi là người một nhà.”

Quý Nguyên lẻn vào phòng anh trai, nghiêng đầu đầy tò mò.

“Anh, vì sao anh phải đồng ý chứ? Mẹ chỉ hỏi chúng mình có muốn hay không thôi mà, anh bảo anh không muốn là được mà.”

Quý Dương vẫy tay bảo em trai ngồi lại gần.

“Bác chúng ta đáng thương lắm, lúc bác ấy về, cả nhà đều khóc. Em có thấy vết sẹo rõ dài trên mặt bác không?

Đấy là vết thương bị kẻ xấu c.h.é.m đấy. Bác ấy là một quân nhân rất tài giỏi, nhưng cũng rất khổ.”

 

Quý Nguyên vẫn không hiểu vì sao anh trai lại đồng ý làm con của bác.

Quý Dương thì đang nghĩ đến những điều sâu xa hơn.

Bác hai là quân nhân, về sau nghỉ đông nghỉ hè mình sẽ sang ở nhà bác, chưa biết chừng bác sẽ đồng ý dẫn mình vào quân ngũ rèn luyện thêm.

Cậu rất muốn trở thành một người lợi hại, có thể bảo vệ cả nhà.

Cậu đáp lời em:

“Mặc dù anh trở thành con trai bác, nhưng chúng ta vẫn là người một nhà, sống bên nhau chính là người một nhà, hộ khẩu ở đâu không quan trọng.”

Quý Nguyên nghiêm túc gật đầu: “Đúng, sống cùng nhau chính là người một nhà.”

Quý Uyên nhìn em trai, tâm tình hết sức phức tạp.

Khi còn nhỏ, anh ấy luôn tìm cơ hội trêu cợt em mình, nhưng lần nào em trai cũng thản nhiên ứng phó, dù bị anh ấy ném sâu vào người cũng chỉ gẩy đi rồi tiếp tục đọc sách.

Anh ấy vẫn luôn cho rằng, tính em trai mình lạnh nhạt xa cách như thế, lại không biết cách ứng xử, sau này lớn lên sẽ rất khó điều tiết các mối quan hệ, thật không ngờ thằng bé chỉ lạnh nhạt bên ngoài, bên trong luôn rất ấm áp.

“Anh, bọn em đã thống nhất với đám nhỏ rồi, Đại Bảo sẽ chuyển khẩu qua bên anh, về sau anh với thằng bé là cha con trên giấy tờ.”

Quý Uyên cười khổ.

“Hai em có lòng, anh xin nhận, nhưng anh tự biết mình không thể làm một người cha tốt được.”

“Không ai ngay từ đầu đã có thể làm một người cha tốt, Đại Bảo đã đồng ý rồi, từ hôm nay trở đi, anh có thể cố gắng đền bù những gì đã bỏ lỡ mười mấy năm qua.”

Quý Duy Thanh nói xong liền quay đầu đi luôn, anh không có ý định trưng cầu ý kiến của anh trai mình mà chỉ tới thông báo một tiếng.

Đối với anh, hai đứa nhỏ nhà mình chỉ vừa có thêm một người lớn yêu thương chúng, cha hay bác chỉ là một kiểu xưng hô, không có gì quan trọng.

Quý Uyên nhìn theo bóng em mình, đứng lặng thật lâu, mãi sau mới mỉm cười: “Thằng nhóc này vẫn cứ ngông nghênh như xưa.”

TOÀN VĂN HOÀN

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Mặc dù Tống Thời Hạ đã biết trước chuyện anh hai sẽ trở về, nhưng tới ngày này, cô vẫn lo lắng không yên, nếu anh ấy thật muốn nhận lại con thì phải làm sao?Quý Duy Thanh an ủi cô: “Em đừng lo, mẹ sẽ không để anh hai đòi lại con đâu.”DTVTống Thời Hạ nhìn anh:“Vì sao? Chẳng phải mẹ càng nên thúc đẩy chuyện đó sao? Cha ruột của hai đứa về rồi, hai ta có thể xem như tu hú chiếm tổ, nên trả lại chứ?”Quý Duy Thanh bật cười:“Sao em lại hình dung kiểu đó được? Mẹ chúng ta đương nhiên sẽ nghĩ sâu xa hơn chúng ta, đừng sợ.”Tống Thời Hạ biết mẹ chồng mình rộng lượng, nhưng cô lại nhớ tới bộ dạng như thể chẳng còn gì lưu luyến cõi đời này của anh chồng.Anh ấy cũng khổ quá rồi, vợ chết, con thì không biết cha, người như thế, liệu còn gì trên thế gian có thể giữ chân anh ấy?“Hay là ta đi hỏi đám nhỏ coi có đứa nào chịu nhận bác hai làm cha trên danh nghĩa không, chỉ là chuyển tên sang hộ khẩu anh ấy thôi, còn thường ngày vẫn sống với chúng ta.”Tống Thời Hạ đi hỏi ý kiến hai đứa nhỏ, Quý Dương lập tức đồng ý.Cậu bình tĩnh nhìn mẹ mình:“Con biết, mặc dù hộ khẩu của con chuyển tới chỗ bác hai, nhưng chúng ta vẫn là người một nhà.”Tống Thời Hạ xoa đầu cậu: “Chúng ta mãi mãi là người một nhà.”Quý Nguyên lẻn vào phòng anh trai, nghiêng đầu đầy tò mò.“Anh, vì sao anh phải đồng ý chứ? Mẹ chỉ hỏi chúng mình có muốn hay không thôi mà, anh bảo anh không muốn là được mà.”Quý Dương vẫy tay bảo em trai ngồi lại gần.“Bác chúng ta đáng thương lắm, lúc bác ấy về, cả nhà đều khóc. Em có thấy vết sẹo rõ dài trên mặt bác không?Đấy là vết thương bị kẻ xấu c.h.é.m đấy. Bác ấy là một quân nhân rất tài giỏi, nhưng cũng rất khổ.” Quý Nguyên vẫn không hiểu vì sao anh trai lại đồng ý làm con của bác.Quý Dương thì đang nghĩ đến những điều sâu xa hơn.Bác hai là quân nhân, về sau nghỉ đông nghỉ hè mình sẽ sang ở nhà bác, chưa biết chừng bác sẽ đồng ý dẫn mình vào quân ngũ rèn luyện thêm.Cậu rất muốn trở thành một người lợi hại, có thể bảo vệ cả nhà.Cậu đáp lời em:“Mặc dù anh trở thành con trai bác, nhưng chúng ta vẫn là người một nhà, sống bên nhau chính là người một nhà, hộ khẩu ở đâu không quan trọng.”Quý Nguyên nghiêm túc gật đầu: “Đúng, sống cùng nhau chính là người một nhà.”Quý Uyên nhìn em trai, tâm tình hết sức phức tạp.Khi còn nhỏ, anh ấy luôn tìm cơ hội trêu cợt em mình, nhưng lần nào em trai cũng thản nhiên ứng phó, dù bị anh ấy ném sâu vào người cũng chỉ gẩy đi rồi tiếp tục đọc sách.Anh ấy vẫn luôn cho rằng, tính em trai mình lạnh nhạt xa cách như thế, lại không biết cách ứng xử, sau này lớn lên sẽ rất khó điều tiết các mối quan hệ, thật không ngờ thằng bé chỉ lạnh nhạt bên ngoài, bên trong luôn rất ấm áp.“Anh, bọn em đã thống nhất với đám nhỏ rồi, Đại Bảo sẽ chuyển khẩu qua bên anh, về sau anh với thằng bé là cha con trên giấy tờ.”Quý Uyên cười khổ.“Hai em có lòng, anh xin nhận, nhưng anh tự biết mình không thể làm một người cha tốt được.”“Không ai ngay từ đầu đã có thể làm một người cha tốt, Đại Bảo đã đồng ý rồi, từ hôm nay trở đi, anh có thể cố gắng đền bù những gì đã bỏ lỡ mười mấy năm qua.”Quý Duy Thanh nói xong liền quay đầu đi luôn, anh không có ý định trưng cầu ý kiến của anh trai mình mà chỉ tới thông báo một tiếng.Đối với anh, hai đứa nhỏ nhà mình chỉ vừa có thêm một người lớn yêu thương chúng, cha hay bác chỉ là một kiểu xưng hô, không có gì quan trọng.Quý Uyên nhìn theo bóng em mình, đứng lặng thật lâu, mãi sau mới mỉm cười: “Thằng nhóc này vẫn cứ ngông nghênh như xưa.”TOÀN VĂN HOÀN 

Chương 759: Chương 759