“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 51: Chương 51
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Diễn tấu kết thúc, trong đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay như sấm.Mãi đến giờ phút này, đầu óc Diệp Ninh mới quay về hiện thực, trong lồng n.g.ự.c có một luồng cảm xúc đang sôi trào.Không chỉ cô, trên mặt tất cả mọi người trong dàn nhạc đều tỏa ra thần thái khác thường.Nhìn những gương mặt hài lòng ở dưới thính phòng, cùng với tiếng vỗ tay mãi vẫn chưa dừng lại, làm cho bọn họ cảm nhận được cảm giác thỏa mãn và kiêu ngạo mà từ trước đến nay đều chưa từng có.Bọn họ đã thực hiện một buổi biểu diễn vô cùng hoàn mỹ.Đứng dậy, chào cảm ơn, trật tự đi xuống sân khấu.Vừa xuống sân khấu, ánh mắt *****ên đã nhìn thấy gương mặt kích động lại vui sướng của Từ Minh Vũ.Anh ta thậm chí vui đến mức chạy lên ôm mỗi một người đội viên.“Các cô quá tuyệt vời! Các cô đã vượt qua bài kiểm tra của các lãnh đạo rồi!”Đây cũng là vinh dự của một người đội trưởng như anh ta.Diệp Ninh vẫn cứ là người đi ra cuối cùng, Từ Minh Vũ cũng ôm lấy cô.“Diệp Ninh, cô biểu hiện quá tốt, không phụ lòng mong đợi của tất cả mọi người!”Không chỉ không phụ lòng mong đợi, thật sự có thể nói là hoàn mỹ.Tuy rằng gương mặt của Diệp Ninh cũng mang theo ý cười, nhưng cũng không màng hơn thưa.“Cảm ơn đội trưởng khen ngợi.”Từ Minh Vũ vui mừng ra mặt, hôm nay Diệp Ninh dùng thực lực chứng minh bản thân, từ nay về sau đoàn văn công sẽ không còn ai dám nghi ngờ cô nữa!“Diệp Ninh, chúc mừng cô, đàn hay lắm.” Lý Kiến Hoa cũng khen ngợi cô.Nhưng mà anh ấy vẫn cảm thấy hình tượng của Diệp Ninh không phù hợp ở lại đoàn văn công.Diệp Ninh trả lời: “Cảm ơn đội trưởng Lý.”Bên dàn nhạc thì vui cười hớn hở, bên đội ca hát lại lặng ngắt như tờ.Diệp Ninh dùng thực lực vả mặt bọn họ, làm cho bọn họ không thể nói gì hơn, thậm chí còn cảm nhận được bản thân rất buồn cười. Trịnh Thư Vân cũng không quên những lời mỉa mai chọc châm đội ca hát nói trước khi lên sân khấu, hiện tại người nở mày nở mặt là dàn nhạc của bọn họ!“Trong đội của chúng tôi không có cứt chuột nào hết.”“Cứt chuột gì thế?”Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa ngơ ngác, không hiểu vì sao Trịnh Thư Vân lại đột nhiên nói một câu như thế?Trịnh Thư Vân cười nói: “Không có gì, chỉ là trước khi lên sân khấu có người cười nhạo nói trong dàn nhạc của chúng ta có cứt chuột, nhưng mà chúng tôi đã dùng thực lực để chứng minh có một số người mắt đã bị đui mù, lòng dạ xấu xa.”Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa đồng loạt nhíu mày, nhìn dàn nhạc, lại nhìn đội ca hát đang cúi đầu ủ rũ, lập tức suy nghĩ cẩn thận gì đó.Ý cười trên mặt Lý Kiến Hoa đột nhiên biến mất, mà hiện tại Vương Hinh Tuyết đã cúi gằm đầu xuống như sắp dán sát vào ngực, không dám thở mạnh chút nào.TBC“Các cô cũng vất vả rồi, quay về trước đi.”Cuối cùng anh ấy cũng không nói lời trách cứ, còn chuyện nói vài câu cổ vũ cũng trực tiếp bị lược bỏ.Vương Hinh Tuyết âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không dám nhìn Lý Kiến Hoa thêm cái nào, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi hậu trường.Đến nỗi những người khác đều ủ rũ cụp đuôi, giống như một con gà trống thua cuộc.“Chúng ta cũng đi thôi.” Từ Minh Vũ cũng thúc giục những đội viên của mình, anh ta là đội trưởng, đương nhiên cũng không hi vọng sẽ có mâu thuẫn gì với các đội ngũ khác.Mọi người ríu rít vui vẻ vô cùng, mà lúc này Diệp Ninh đã trở thành tâm điểm của sự chú ý, bên tai toàn là tiếng ca ngợi.Diệp Ninh nhìn các gương mặt vui vẻ xung quanh, khóe miệng cũng nhịn không được cong lên.“Diệp Ninh, tôi thật sự rất tò mò, cô học dương cầm ở đâu thế? Sao lại có thể đàn giỏi đến thế?”Trịnh Thư Vân cười hỏi, đã hoàn toàn không có cảm giác xa cách với Diệp Ninh.Mọi người, bao gồm cả Từ Minh Vũ, tất cả đều gióng lỗ tai lên, chờ Diệp Ninh quay về.Vấn đề này thật sự hỏi rất hay, bọn họ đều cực kỳ tò mò.Dù sao thì dưới sự tuyên truyền của Vương Hinh Tuyết, trong đoàn văn công này, không có ai không biết thân phận và quá khứ của Diệp Ninh.Cô từ nông thôn đi ra, thành phần khá trong sạch, là nông dân chính cống, đến cả trình độ văn hóa cũng chỉ đến bậc tiểu học. Nhưng mà một con người như cô lại có thể đàn dương cầm rất hay, trái ngược hoàn toàn như thế thật sự làm người ta không thể nào hiểu được.Cứ có cảm giác có cái gì đó là lạ.
Diễn tấu kết thúc, trong đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Mãi đến giờ phút này, đầu óc Diệp Ninh mới quay về hiện thực, trong lồng n.g.ự.c có một luồng cảm xúc đang sôi trào.
Không chỉ cô, trên mặt tất cả mọi người trong dàn nhạc đều tỏa ra thần thái khác thường.
Nhìn những gương mặt hài lòng ở dưới thính phòng, cùng với tiếng vỗ tay mãi vẫn chưa dừng lại, làm cho bọn họ cảm nhận được cảm giác thỏa mãn và kiêu ngạo mà từ trước đến nay đều chưa từng có.
Bọn họ đã thực hiện một buổi biểu diễn vô cùng hoàn mỹ.
Đứng dậy, chào cảm ơn, trật tự đi xuống sân khấu.
Vừa xuống sân khấu, ánh mắt *****ên đã nhìn thấy gương mặt kích động lại vui sướng của Từ Minh Vũ.
Anh ta thậm chí vui đến mức chạy lên ôm mỗi một người đội viên.
“Các cô quá tuyệt vời! Các cô đã vượt qua bài kiểm tra của các lãnh đạo rồi!”
Đây cũng là vinh dự của một người đội trưởng như anh ta.
Diệp Ninh vẫn cứ là người đi ra cuối cùng, Từ Minh Vũ cũng ôm lấy cô.
“Diệp Ninh, cô biểu hiện quá tốt, không phụ lòng mong đợi của tất cả mọi người!”
Không chỉ không phụ lòng mong đợi, thật sự có thể nói là hoàn mỹ.
Tuy rằng gương mặt của Diệp Ninh cũng mang theo ý cười, nhưng cũng không màng hơn thưa.
“Cảm ơn đội trưởng khen ngợi.”
Từ Minh Vũ vui mừng ra mặt, hôm nay Diệp Ninh dùng thực lực chứng minh bản thân, từ nay về sau đoàn văn công sẽ không còn ai dám nghi ngờ cô nữa!
“Diệp Ninh, chúc mừng cô, đàn hay lắm.” Lý Kiến Hoa cũng khen ngợi cô.
Nhưng mà anh ấy vẫn cảm thấy hình tượng của Diệp Ninh không phù hợp ở lại đoàn văn công.
Diệp Ninh trả lời: “Cảm ơn đội trưởng Lý.”
Bên dàn nhạc thì vui cười hớn hở, bên đội ca hát lại lặng ngắt như tờ.
Diệp Ninh dùng thực lực vả mặt bọn họ, làm cho bọn họ không thể nói gì hơn, thậm chí còn cảm nhận được bản thân rất buồn cười.
Trịnh Thư Vân cũng không quên những lời mỉa mai chọc châm đội ca hát nói trước khi lên sân khấu, hiện tại người nở mày nở mặt là dàn nhạc của bọn họ!
“Trong đội của chúng tôi không có cứt chuột nào hết.”
“Cứt chuột gì thế?”
Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa ngơ ngác, không hiểu vì sao Trịnh Thư Vân lại đột nhiên nói một câu như thế?
Trịnh Thư Vân cười nói: “Không có gì, chỉ là trước khi lên sân khấu có người cười nhạo nói trong dàn nhạc của chúng ta có cứt chuột, nhưng mà chúng tôi đã dùng thực lực để chứng minh có một số người mắt đã bị đui mù, lòng dạ xấu xa.”
Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa đồng loạt nhíu mày, nhìn dàn nhạc, lại nhìn đội ca hát đang cúi đầu ủ rũ, lập tức suy nghĩ cẩn thận gì đó.
Ý cười trên mặt Lý Kiến Hoa đột nhiên biến mất, mà hiện tại Vương Hinh Tuyết đã cúi gằm đầu xuống như sắp dán sát vào ngực, không dám thở mạnh chút nào.
TBC
“Các cô cũng vất vả rồi, quay về trước đi.”
Cuối cùng anh ấy cũng không nói lời trách cứ, còn chuyện nói vài câu cổ vũ cũng trực tiếp bị lược bỏ.
Vương Hinh Tuyết âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không dám nhìn Lý Kiến Hoa thêm cái nào, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi hậu trường.
Đến nỗi những người khác đều ủ rũ cụp đuôi, giống như một con gà trống thua cuộc.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Từ Minh Vũ cũng thúc giục những đội viên của mình, anh ta là đội trưởng, đương nhiên cũng không hi vọng sẽ có mâu thuẫn gì với các đội ngũ khác.
Mọi người ríu rít vui vẻ vô cùng, mà lúc này Diệp Ninh đã trở thành tâm điểm của sự chú ý, bên tai toàn là tiếng ca ngợi.
Diệp Ninh nhìn các gương mặt vui vẻ xung quanh, khóe miệng cũng nhịn không được cong lên.
“Diệp Ninh, tôi thật sự rất tò mò, cô học dương cầm ở đâu thế? Sao lại có thể đàn giỏi đến thế?”
Trịnh Thư Vân cười hỏi, đã hoàn toàn không có cảm giác xa cách với Diệp Ninh.
Mọi người, bao gồm cả Từ Minh Vũ, tất cả đều gióng lỗ tai lên, chờ Diệp Ninh quay về.
Vấn đề này thật sự hỏi rất hay, bọn họ đều cực kỳ tò mò.
Dù sao thì dưới sự tuyên truyền của Vương Hinh Tuyết, trong đoàn văn công này, không có ai không biết thân phận và quá khứ của Diệp Ninh.
Cô từ nông thôn đi ra, thành phần khá trong sạch, là nông dân chính cống, đến cả trình độ văn hóa cũng chỉ đến bậc tiểu học. Nhưng mà một con người như cô lại có thể đàn dương cầm rất hay, trái ngược hoàn toàn như thế thật sự làm người ta không thể nào hiểu được.
Cứ có cảm giác có cái gì đó là lạ.
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Diễn tấu kết thúc, trong đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay như sấm.Mãi đến giờ phút này, đầu óc Diệp Ninh mới quay về hiện thực, trong lồng n.g.ự.c có một luồng cảm xúc đang sôi trào.Không chỉ cô, trên mặt tất cả mọi người trong dàn nhạc đều tỏa ra thần thái khác thường.Nhìn những gương mặt hài lòng ở dưới thính phòng, cùng với tiếng vỗ tay mãi vẫn chưa dừng lại, làm cho bọn họ cảm nhận được cảm giác thỏa mãn và kiêu ngạo mà từ trước đến nay đều chưa từng có.Bọn họ đã thực hiện một buổi biểu diễn vô cùng hoàn mỹ.Đứng dậy, chào cảm ơn, trật tự đi xuống sân khấu.Vừa xuống sân khấu, ánh mắt *****ên đã nhìn thấy gương mặt kích động lại vui sướng của Từ Minh Vũ.Anh ta thậm chí vui đến mức chạy lên ôm mỗi một người đội viên.“Các cô quá tuyệt vời! Các cô đã vượt qua bài kiểm tra của các lãnh đạo rồi!”Đây cũng là vinh dự của một người đội trưởng như anh ta.Diệp Ninh vẫn cứ là người đi ra cuối cùng, Từ Minh Vũ cũng ôm lấy cô.“Diệp Ninh, cô biểu hiện quá tốt, không phụ lòng mong đợi của tất cả mọi người!”Không chỉ không phụ lòng mong đợi, thật sự có thể nói là hoàn mỹ.Tuy rằng gương mặt của Diệp Ninh cũng mang theo ý cười, nhưng cũng không màng hơn thưa.“Cảm ơn đội trưởng khen ngợi.”Từ Minh Vũ vui mừng ra mặt, hôm nay Diệp Ninh dùng thực lực chứng minh bản thân, từ nay về sau đoàn văn công sẽ không còn ai dám nghi ngờ cô nữa!“Diệp Ninh, chúc mừng cô, đàn hay lắm.” Lý Kiến Hoa cũng khen ngợi cô.Nhưng mà anh ấy vẫn cảm thấy hình tượng của Diệp Ninh không phù hợp ở lại đoàn văn công.Diệp Ninh trả lời: “Cảm ơn đội trưởng Lý.”Bên dàn nhạc thì vui cười hớn hở, bên đội ca hát lại lặng ngắt như tờ.Diệp Ninh dùng thực lực vả mặt bọn họ, làm cho bọn họ không thể nói gì hơn, thậm chí còn cảm nhận được bản thân rất buồn cười. Trịnh Thư Vân cũng không quên những lời mỉa mai chọc châm đội ca hát nói trước khi lên sân khấu, hiện tại người nở mày nở mặt là dàn nhạc của bọn họ!“Trong đội của chúng tôi không có cứt chuột nào hết.”“Cứt chuột gì thế?”Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa ngơ ngác, không hiểu vì sao Trịnh Thư Vân lại đột nhiên nói một câu như thế?Trịnh Thư Vân cười nói: “Không có gì, chỉ là trước khi lên sân khấu có người cười nhạo nói trong dàn nhạc của chúng ta có cứt chuột, nhưng mà chúng tôi đã dùng thực lực để chứng minh có một số người mắt đã bị đui mù, lòng dạ xấu xa.”Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa đồng loạt nhíu mày, nhìn dàn nhạc, lại nhìn đội ca hát đang cúi đầu ủ rũ, lập tức suy nghĩ cẩn thận gì đó.Ý cười trên mặt Lý Kiến Hoa đột nhiên biến mất, mà hiện tại Vương Hinh Tuyết đã cúi gằm đầu xuống như sắp dán sát vào ngực, không dám thở mạnh chút nào.TBC“Các cô cũng vất vả rồi, quay về trước đi.”Cuối cùng anh ấy cũng không nói lời trách cứ, còn chuyện nói vài câu cổ vũ cũng trực tiếp bị lược bỏ.Vương Hinh Tuyết âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không dám nhìn Lý Kiến Hoa thêm cái nào, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi hậu trường.Đến nỗi những người khác đều ủ rũ cụp đuôi, giống như một con gà trống thua cuộc.“Chúng ta cũng đi thôi.” Từ Minh Vũ cũng thúc giục những đội viên của mình, anh ta là đội trưởng, đương nhiên cũng không hi vọng sẽ có mâu thuẫn gì với các đội ngũ khác.Mọi người ríu rít vui vẻ vô cùng, mà lúc này Diệp Ninh đã trở thành tâm điểm của sự chú ý, bên tai toàn là tiếng ca ngợi.Diệp Ninh nhìn các gương mặt vui vẻ xung quanh, khóe miệng cũng nhịn không được cong lên.“Diệp Ninh, tôi thật sự rất tò mò, cô học dương cầm ở đâu thế? Sao lại có thể đàn giỏi đến thế?”Trịnh Thư Vân cười hỏi, đã hoàn toàn không có cảm giác xa cách với Diệp Ninh.Mọi người, bao gồm cả Từ Minh Vũ, tất cả đều gióng lỗ tai lên, chờ Diệp Ninh quay về.Vấn đề này thật sự hỏi rất hay, bọn họ đều cực kỳ tò mò.Dù sao thì dưới sự tuyên truyền của Vương Hinh Tuyết, trong đoàn văn công này, không có ai không biết thân phận và quá khứ của Diệp Ninh.Cô từ nông thôn đi ra, thành phần khá trong sạch, là nông dân chính cống, đến cả trình độ văn hóa cũng chỉ đến bậc tiểu học. Nhưng mà một con người như cô lại có thể đàn dương cầm rất hay, trái ngược hoàn toàn như thế thật sự làm người ta không thể nào hiểu được.Cứ có cảm giác có cái gì đó là lạ.