“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 70: Chương 70
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… “Trò đê tiện!”Giọng nói của anh cực kỳ trầm thấp.Diệp Ninh trơ mắt nhìn bọn họ chạy thoát, tuy rằng rất tức giận, nhưng cũng không biết làm sao.“Anh có sao không?”Cô xác nhận tình hình của Cố Phong.Cố Phong quay đầu nhìn cô, gương mặt vô cùng nghiêm túc.“Sao cô lại chọc phải loại người này?”Khóe miệng Diệp Ninh hơi co giật: “Tôi không biết bọn họ, cũng chưa từng chọc ghẹo gì bọn họ hết.”“Vậy vì sao bọn họ lại muốn đánh cô?” Cố Phong nhìn Diệp Ninh lộ ra vẻ mặt như không có việc gì, trong lòng không hiểu sao lại bùng lên lửa giận, lúc nãy nếu không phải anh chạy đến kịp lúc, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.Diệp Ninh nhíu mày, cái giọng điệu thẩm vấn này của anh sao cứ giống như cô mới là tên lưu manh thế?“Sao tôi biết được chứ? Tôi vốn dĩ bảo anh bắt bọn họ lại hỏi cho rõ ràng, là anh vô dụng, để bọn họ chạy thoát.”“Tôi vô dụng?” Cố Phong cảm thấy cực kỳ vớ vẩn, rốt cuộc ai mới vừa cứu cô xong hả?Diệp Ninh cười ha hả vài tiếng, tuy rằng cô cũng biết lời cô nói có hơi đả thương người khác, nhưng rõ ràng người đàn ông này cố ý kiếm chuyện với cô trước.Cố Phong giận đến nghiến răng nghiến lợi, quả nhiên cô vẫn không thể thay đổi bản tính được mà.Hai người xuất hiện một khoảng im lặng ngắn ngủi, bầu không khí vô cùng áp lực.Diệp Ninh hít một hơi thật sâu, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, mở miệng xin lỗi anh trước: “Được rồi, là tôi ăn nói không lựa lời, cảm ơn anh lúc nãy đã cứu tôi. Nhưng mà sao anh lại xuất hiện ở chỗ này?”Đáy mắt Cố Phong xuất hiện một chút kinh ngạc, giữa mày dần xuất hiện một chữ “xuyên”, nhìn chằm chằm vào cô.Anh thật sự không ngờ rằng cô sẽ chủ động xin lỗi trước.Rõ ràng vẫn là người phụ nữ đáng ghét kia, nhưng hình như lại có gì đó không giống lắm.Diệp Ninh bị anh nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại.Cô cũng đã xin lỗi rồi, đừng có nói là anh còn định đánh cô đó nha?“Nè, tôi đang nói chuyện với anh đó, sao anh lại ở chỗ này.”“Tôi đến đây tìm cô.”Diệp Ninh đã nghĩ đến đủ loại câu trả lời, chỉ duy nhất không ngờ rằng anh sẽ nói như thế. “Tìm tôi làm chi?”Không phải anh ước gì có thể tránh xa cô ra sao?”“Có phải đơn xin ly hôn đã được phê duyệt rồi không?”TBCHình như cũng chỉ có chuyện này thôi, nghĩ đến việc sắp sửa có thể ly hôn, trên mặt Diệp Ninh cũng có chút thần thái.Cô có phản ứng như thế, Cố Phong phải nên vui vẻ mới đúng, nhưng không biết vì sao anh lại vui không nổi.“Không có. Về nhà trước rồi nói.”“...”Diệp Ninh ngẩn người, không phải à?Cố Phong nhìn thấy cô khó hiểu như thế, nhịn được được giục: “Đi thôi.”Diệp Ninh cảm thấy anh có gì đó không được đúng lắm, bởi vì bình thường khi anh nói chuyện với cô đều cực kỳ mất kiên nhẫn, hiện tại hình như đã tốt hơn một chút rồi đúng không?Cô mới vừa bước ra một bước, mắt cá chân đột nhiên truyền đến cơn đau đơn xuyên tim.“Shh.”Cô hít hà, mặt mày lập tức trắng bệch.Cố Phong đã xoay người nghe được tiếng động, đành phải quay đầu nhìn lần nữa.Diệp Ninh khom lưng ôm mắt cá chân, trán toát mồ hôi lạnh.“Hay là anh về trước đi, hình như tôi bị trẹo mắt cá chân rồi.”Cô thậm chí còn không nhờ Cố Phong giúp đỡ.Cố Phong mất kiên nhẫn dời mắt nhìn xuống, *****ên là suy nghĩ có phải cô cố ý hay không?Nhưng mà nhìn cô lộ ra vẻ mặt đau khổ và mồ hôi trên mặt, nếu như cô là giả vờ thì kỹ thuật diện đã quá cao siêu rồi.“Không đi được sao?”Diệp Ninh lắc đầu: “Chắc là không được, hay là phiền anh đi tìm một chiếc xe ba bánh đến giúp tôi đi.”Cũng chỉ có thể làm thế.Cố Phong nhìn thoáng qua đầu ngõ, nơi này vẫn khá hẻo lánh cho dù muốn tìm xe thì cũng phải đi đến đường phố ở bên ngoài.Anh do dự một lúc, sau đó nửa ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Ninh.
“Trò đê tiện!”
Giọng nói của anh cực kỳ trầm thấp.
Diệp Ninh trơ mắt nhìn bọn họ chạy thoát, tuy rằng rất tức giận, nhưng cũng không biết làm sao.
“Anh có sao không?”
Cô xác nhận tình hình của Cố Phong.
Cố Phong quay đầu nhìn cô, gương mặt vô cùng nghiêm túc.
“Sao cô lại chọc phải loại người này?”
Khóe miệng Diệp Ninh hơi co giật: “Tôi không biết bọn họ, cũng chưa từng chọc ghẹo gì bọn họ hết.”
“Vậy vì sao bọn họ lại muốn đánh cô?” Cố Phong nhìn Diệp Ninh lộ ra vẻ mặt như không có việc gì, trong lòng không hiểu sao lại bùng lên lửa giận, lúc nãy nếu không phải anh chạy đến kịp lúc, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.
Diệp Ninh nhíu mày, cái giọng điệu thẩm vấn này của anh sao cứ giống như cô mới là tên lưu manh thế?
“Sao tôi biết được chứ? Tôi vốn dĩ bảo anh bắt bọn họ lại hỏi cho rõ ràng, là anh vô dụng, để bọn họ chạy thoát.”
“Tôi vô dụng?” Cố Phong cảm thấy cực kỳ vớ vẩn, rốt cuộc ai mới vừa cứu cô xong hả?
Diệp Ninh cười ha hả vài tiếng, tuy rằng cô cũng biết lời cô nói có hơi đả thương người khác, nhưng rõ ràng người đàn ông này cố ý kiếm chuyện với cô trước.
Cố Phong giận đến nghiến răng nghiến lợi, quả nhiên cô vẫn không thể thay đổi bản tính được mà.
Hai người xuất hiện một khoảng im lặng ngắn ngủi, bầu không khí vô cùng áp lực.
Diệp Ninh hít một hơi thật sâu, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, mở miệng xin lỗi anh trước: “Được rồi, là tôi ăn nói không lựa lời, cảm ơn anh lúc nãy đã cứu tôi. Nhưng mà sao anh lại xuất hiện ở chỗ này?”
Đáy mắt Cố Phong xuất hiện một chút kinh ngạc, giữa mày dần xuất hiện một chữ “xuyên”, nhìn chằm chằm vào cô.
Anh thật sự không ngờ rằng cô sẽ chủ động xin lỗi trước.
Rõ ràng vẫn là người phụ nữ đáng ghét kia, nhưng hình như lại có gì đó không giống lắm.
Diệp Ninh bị anh nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại.
Cô cũng đã xin lỗi rồi, đừng có nói là anh còn định đánh cô đó nha?
“Nè, tôi đang nói chuyện với anh đó, sao anh lại ở chỗ này.”
“Tôi đến đây tìm cô.”
Diệp Ninh đã nghĩ đến đủ loại câu trả lời, chỉ duy nhất không ngờ rằng anh sẽ nói như thế.
“Tìm tôi làm chi?”
Không phải anh ước gì có thể tránh xa cô ra sao?”
“Có phải đơn xin ly hôn đã được phê duyệt rồi không?”
TBC
Hình như cũng chỉ có chuyện này thôi, nghĩ đến việc sắp sửa có thể ly hôn, trên mặt Diệp Ninh cũng có chút thần thái.
Cô có phản ứng như thế, Cố Phong phải nên vui vẻ mới đúng, nhưng không biết vì sao anh lại vui không nổi.
“Không có. Về nhà trước rồi nói.”
“...”
Diệp Ninh ngẩn người, không phải à?
Cố Phong nhìn thấy cô khó hiểu như thế, nhịn được được giục: “Đi thôi.”
Diệp Ninh cảm thấy anh có gì đó không được đúng lắm, bởi vì bình thường khi anh nói chuyện với cô đều cực kỳ mất kiên nhẫn, hiện tại hình như đã tốt hơn một chút rồi đúng không?
Cô mới vừa bước ra một bước, mắt cá chân đột nhiên truyền đến cơn đau đơn xuyên tim.
“Shh.”
Cô hít hà, mặt mày lập tức trắng bệch.
Cố Phong đã xoay người nghe được tiếng động, đành phải quay đầu nhìn lần nữa.
Diệp Ninh khom lưng ôm mắt cá chân, trán toát mồ hôi lạnh.
“Hay là anh về trước đi, hình như tôi bị trẹo mắt cá chân rồi.”
Cô thậm chí còn không nhờ Cố Phong giúp đỡ.
Cố Phong mất kiên nhẫn dời mắt nhìn xuống, *****ên là suy nghĩ có phải cô cố ý hay không?
Nhưng mà nhìn cô lộ ra vẻ mặt đau khổ và mồ hôi trên mặt, nếu như cô là giả vờ thì kỹ thuật diện đã quá cao siêu rồi.
“Không đi được sao?”
Diệp Ninh lắc đầu: “Chắc là không được, hay là phiền anh đi tìm một chiếc xe ba bánh đến giúp tôi đi.”
Cũng chỉ có thể làm thế.
Cố Phong nhìn thoáng qua đầu ngõ, nơi này vẫn khá hẻo lánh cho dù muốn tìm xe thì cũng phải đi đến đường phố ở bên ngoài.
Anh do dự một lúc, sau đó nửa ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Ninh.
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… “Trò đê tiện!”Giọng nói của anh cực kỳ trầm thấp.Diệp Ninh trơ mắt nhìn bọn họ chạy thoát, tuy rằng rất tức giận, nhưng cũng không biết làm sao.“Anh có sao không?”Cô xác nhận tình hình của Cố Phong.Cố Phong quay đầu nhìn cô, gương mặt vô cùng nghiêm túc.“Sao cô lại chọc phải loại người này?”Khóe miệng Diệp Ninh hơi co giật: “Tôi không biết bọn họ, cũng chưa từng chọc ghẹo gì bọn họ hết.”“Vậy vì sao bọn họ lại muốn đánh cô?” Cố Phong nhìn Diệp Ninh lộ ra vẻ mặt như không có việc gì, trong lòng không hiểu sao lại bùng lên lửa giận, lúc nãy nếu không phải anh chạy đến kịp lúc, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.Diệp Ninh nhíu mày, cái giọng điệu thẩm vấn này của anh sao cứ giống như cô mới là tên lưu manh thế?“Sao tôi biết được chứ? Tôi vốn dĩ bảo anh bắt bọn họ lại hỏi cho rõ ràng, là anh vô dụng, để bọn họ chạy thoát.”“Tôi vô dụng?” Cố Phong cảm thấy cực kỳ vớ vẩn, rốt cuộc ai mới vừa cứu cô xong hả?Diệp Ninh cười ha hả vài tiếng, tuy rằng cô cũng biết lời cô nói có hơi đả thương người khác, nhưng rõ ràng người đàn ông này cố ý kiếm chuyện với cô trước.Cố Phong giận đến nghiến răng nghiến lợi, quả nhiên cô vẫn không thể thay đổi bản tính được mà.Hai người xuất hiện một khoảng im lặng ngắn ngủi, bầu không khí vô cùng áp lực.Diệp Ninh hít một hơi thật sâu, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, mở miệng xin lỗi anh trước: “Được rồi, là tôi ăn nói không lựa lời, cảm ơn anh lúc nãy đã cứu tôi. Nhưng mà sao anh lại xuất hiện ở chỗ này?”Đáy mắt Cố Phong xuất hiện một chút kinh ngạc, giữa mày dần xuất hiện một chữ “xuyên”, nhìn chằm chằm vào cô.Anh thật sự không ngờ rằng cô sẽ chủ động xin lỗi trước.Rõ ràng vẫn là người phụ nữ đáng ghét kia, nhưng hình như lại có gì đó không giống lắm.Diệp Ninh bị anh nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại.Cô cũng đã xin lỗi rồi, đừng có nói là anh còn định đánh cô đó nha?“Nè, tôi đang nói chuyện với anh đó, sao anh lại ở chỗ này.”“Tôi đến đây tìm cô.”Diệp Ninh đã nghĩ đến đủ loại câu trả lời, chỉ duy nhất không ngờ rằng anh sẽ nói như thế. “Tìm tôi làm chi?”Không phải anh ước gì có thể tránh xa cô ra sao?”“Có phải đơn xin ly hôn đã được phê duyệt rồi không?”TBCHình như cũng chỉ có chuyện này thôi, nghĩ đến việc sắp sửa có thể ly hôn, trên mặt Diệp Ninh cũng có chút thần thái.Cô có phản ứng như thế, Cố Phong phải nên vui vẻ mới đúng, nhưng không biết vì sao anh lại vui không nổi.“Không có. Về nhà trước rồi nói.”“...”Diệp Ninh ngẩn người, không phải à?Cố Phong nhìn thấy cô khó hiểu như thế, nhịn được được giục: “Đi thôi.”Diệp Ninh cảm thấy anh có gì đó không được đúng lắm, bởi vì bình thường khi anh nói chuyện với cô đều cực kỳ mất kiên nhẫn, hiện tại hình như đã tốt hơn một chút rồi đúng không?Cô mới vừa bước ra một bước, mắt cá chân đột nhiên truyền đến cơn đau đơn xuyên tim.“Shh.”Cô hít hà, mặt mày lập tức trắng bệch.Cố Phong đã xoay người nghe được tiếng động, đành phải quay đầu nhìn lần nữa.Diệp Ninh khom lưng ôm mắt cá chân, trán toát mồ hôi lạnh.“Hay là anh về trước đi, hình như tôi bị trẹo mắt cá chân rồi.”Cô thậm chí còn không nhờ Cố Phong giúp đỡ.Cố Phong mất kiên nhẫn dời mắt nhìn xuống, *****ên là suy nghĩ có phải cô cố ý hay không?Nhưng mà nhìn cô lộ ra vẻ mặt đau khổ và mồ hôi trên mặt, nếu như cô là giả vờ thì kỹ thuật diện đã quá cao siêu rồi.“Không đi được sao?”Diệp Ninh lắc đầu: “Chắc là không được, hay là phiền anh đi tìm một chiếc xe ba bánh đến giúp tôi đi.”Cũng chỉ có thể làm thế.Cố Phong nhìn thoáng qua đầu ngõ, nơi này vẫn khá hẻo lánh cho dù muốn tìm xe thì cũng phải đi đến đường phố ở bên ngoài.Anh do dự một lúc, sau đó nửa ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Ninh.