“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 78: Chương 78
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… “Cố Phong, anh nhất định không được làm chuyện ngu ngốc này, cho dù hiện tại cô ta đúng là đã tém tém lại rất nhiều rồi, nhưng nói không chừng ngày nào đó lại chứng nào tật nấy, đến lúc đó người khóc sẽ là anh đó.”Giả Hạo quá hiểu biết về con người Cố Phong, ngoài lạnh trong nóng, người khác tốt với anh một, anh sẽ trả lại gấp mười gấp trăm lần.Lần này Diệp Ninh coi như đã cứu mạng cha của anh, anh thật sự định dùng hôn nhân cả đời để trả lại sao?!Cố Phong biết Giả Hạo đang lo lắng cho anh, thu hồi suy nghĩ lại nói: “Tôi không nghĩ như thế.”Lúc này Giả Hạo mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi. Nói không chừng đây lại là một thủ đoạn khác của Diệp Ninh để trói chặt anh đó, dù sao anh đừng xúc động là được rồi.”Cố Phong không phát biểu ý kiến gì: “Anh không cần lo lắng cho tôi, tôi tự có suy xét. Sắp sửa đến đại hội đấu võ rồi, vẫn nên quan tâm tình hình của các chiến sĩ nhiều hơn.”Anh tuyệt đối không phải một người vì chuyện riêng mà bỏ bê việc công, còn chuyện báo cáo ly hôn này...Giả Hạo biết rất khó có thể xen vào chuyện nhà của người khác, chuyện duy nhất anh ấy có thể nào chính là liên tục nhắc nhở anh.“Nếu anh không có việc gì là được rồi, tôi đi về ngủ đây, anh cũng ngủ sớm đi, sáng mai còn có huấn luyện nữa.”Cố Phong gật đầu đồng ý.Một lúc sau, trong phòng lại yên lặng trở lại.Anh do dự một chút, cuối cùng vẫn cất giấy và bút trong bàn làm việc đi.Ngày hôm sau, Diệp Ninh vừa tỉnh lại, chuyện *****ên chính là nhìn xuống mắt cá chân của mình.Chân đã bớt sưng đỏ một chút rồi, xem ra dầu hoa hồng thật sự đã phát huy tác dụng.Cô thử xuống giường cử động chân, tuy rằng vẫn còn có chút đau đớn, nhưng đã có thể đi chầm chậm được rồi.Tập thể dục thì đừng có mơ, nhưng mà vẫn có thể đón xe đi đến đoàn văn công đi làm được.Cho nên khi cô khập khiễng đi xuống lầu, lập tức hấp dẫn sự chú ý của không ít người.“Ui cha, đây chẳng phải là Diệp Ninh sao, hôm qua còn cần liên trưởng Cố cõng cô về, sao hôm nay chân đã lành rồi sao?”Đương nhiên là không thiếu người đoán già đoán non và mỉa mai.Diệp Ninh nhìn lướt qua người phụ nữ vừa mới nói mát kia: “Cảm ơn cô quan tâm đến cái chân của tôi như thế?”Khóe môi người phụ nữ kia co giật, cô ta không thèm quan tâm đâu.Lý Kim Phượng ở bên cạnh có chút hả hê, lần *****ên không có nhào lên nhiều chuyện.Diệp Ninh chậm rãi đi, bóng dáng càng lúc càng xa.Lúc này Lý Kim Phượng mới nói với người phụ nữ kia: “Cô không phát hiện dạo gần đây Diệp Ninh càng lúc càng khó chơi sao? Vậy mà cứ thích nhào lên cho cô ta mắng.”Người phụ nữ kia hơi thay đổi sắc mặt, cho dù trước kia không phát hiện thì lúc nãy cũng đã phát hiện rồi.Thật sự là bị người ta chặn họng đến mức á khẩu không nói nên lời.“Vậy cô nói coi rốt cuộc là chuyện thế nào?”Lý Kim Phượng dở khóc dở cười: “Cô hỏi tôi, tôi biết hỏi ai đây?”Nhưng mà nhìn tình cảnh ngày hôm qua thì chuyện Vương Hinh Tuyết muốn nghĩ cách làm Cố Phong và Diệp Ninh ly hôn, chỉ e là càng ngày càng khó.Đoàn văn công.Sầm Lan gần như hưng phấn suốt một buổi tối, mới sáng sớm đã đến, chờ đợi tin tức bên phía Diệp Ninh.Thậm chí đến cả những người khác cũng đã nhận ra cô ta đang rất hưng phấn.“Sầm Lan, có phải cô gặp chuyện vui gì không? Sao trông vui thế?”Sầm Lan vội vàng sờ mặt, rõ ràng đến thế à?“Làm gì có chuyện vui gì chứ, tôi bình thường cũng đều...”Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong thì đã đột nhiên im bặt, cô ta nhìn đăm đăm vào bóng người đang từ ngoài cửa đi vào, tâm trạng đang vô cùng vui vẻ lập tức biến mất sạch sẽ không còn sót lại chút nào.Những người khác nhận ra được cô ta khác thường, cũng nhìn theo tầm mắt của cô ta.Diệp Ninh đang khập khiễng đi đến.“Diệp Ninh, cô làm sao thế?” Có người không kìm được lòng tò mò, nhanh chóng đi lên hỏi thăm.Ánh mắt lạnh nhạt của Diệp Ninh nhìn lướt qua tất cả mọi người nơi đây, tăng thêm âm lượng để tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe được rõ ràng.“Hôm qua tôi gặp được lưu manh, chân bị thương. Hiện tại đến đây tìm đội trưởng Từ xin nghỉ, sau đó đến đồn công an báo án.”Chỉ một câu nói, lập tức tạo ra vô số sóng gió.
“Cố Phong, anh nhất định không được làm chuyện ngu ngốc này, cho dù hiện tại cô ta đúng là đã tém tém lại rất nhiều rồi, nhưng nói không chừng ngày nào đó lại chứng nào tật nấy, đến lúc đó người khóc sẽ là anh đó.”
Giả Hạo quá hiểu biết về con người Cố Phong, ngoài lạnh trong nóng, người khác tốt với anh một, anh sẽ trả lại gấp mười gấp trăm lần.
Lần này Diệp Ninh coi như đã cứu mạng cha của anh, anh thật sự định dùng hôn nhân cả đời để trả lại sao?!
Cố Phong biết Giả Hạo đang lo lắng cho anh, thu hồi suy nghĩ lại nói: “Tôi không nghĩ như thế.”
Lúc này Giả Hạo mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi. Nói không chừng đây lại là một thủ đoạn khác của Diệp Ninh để trói chặt anh đó, dù sao anh đừng xúc động là được rồi.”
Cố Phong không phát biểu ý kiến gì: “Anh không cần lo lắng cho tôi, tôi tự có suy xét. Sắp sửa đến đại hội đấu võ rồi, vẫn nên quan tâm tình hình của các chiến sĩ nhiều hơn.”
Anh tuyệt đối không phải một người vì chuyện riêng mà bỏ bê việc công, còn chuyện báo cáo ly hôn này...
Giả Hạo biết rất khó có thể xen vào chuyện nhà của người khác, chuyện duy nhất anh ấy có thể nào chính là liên tục nhắc nhở anh.
“Nếu anh không có việc gì là được rồi, tôi đi về ngủ đây, anh cũng ngủ sớm đi, sáng mai còn có huấn luyện nữa.”
Cố Phong gật đầu đồng ý.
Một lúc sau, trong phòng lại yên lặng trở lại.
Anh do dự một chút, cuối cùng vẫn cất giấy và bút trong bàn làm việc đi.
Ngày hôm sau, Diệp Ninh vừa tỉnh lại, chuyện *****ên chính là nhìn xuống mắt cá chân của mình.
Chân đã bớt sưng đỏ một chút rồi, xem ra dầu hoa hồng thật sự đã phát huy tác dụng.
Cô thử xuống giường cử động chân, tuy rằng vẫn còn có chút đau đớn, nhưng đã có thể đi chầm chậm được rồi.
Tập thể dục thì đừng có mơ, nhưng mà vẫn có thể đón xe đi đến đoàn văn công đi làm được.
Cho nên khi cô khập khiễng đi xuống lầu, lập tức hấp dẫn sự chú ý của không ít người.
“Ui cha, đây chẳng phải là Diệp Ninh sao, hôm qua còn cần liên trưởng Cố cõng cô về, sao hôm nay chân đã lành rồi sao?”
Đương nhiên là không thiếu người đoán già đoán non và mỉa mai.
Diệp Ninh nhìn lướt qua người phụ nữ vừa mới nói mát kia: “Cảm ơn cô quan tâm đến cái chân của tôi như thế?”
Khóe môi người phụ nữ kia co giật, cô ta không thèm quan tâm đâu.
Lý Kim Phượng ở bên cạnh có chút hả hê, lần *****ên không có nhào lên nhiều chuyện.
Diệp Ninh chậm rãi đi, bóng dáng càng lúc càng xa.
Lúc này Lý Kim Phượng mới nói với người phụ nữ kia: “Cô không phát hiện dạo gần đây Diệp Ninh càng lúc càng khó chơi sao? Vậy mà cứ thích nhào lên cho cô ta mắng.”
Người phụ nữ kia hơi thay đổi sắc mặt, cho dù trước kia không phát hiện thì lúc nãy cũng đã phát hiện rồi.
Thật sự là bị người ta chặn họng đến mức á khẩu không nói nên lời.
“Vậy cô nói coi rốt cuộc là chuyện thế nào?”
Lý Kim Phượng dở khóc dở cười: “Cô hỏi tôi, tôi biết hỏi ai đây?”
Nhưng mà nhìn tình cảnh ngày hôm qua thì chuyện Vương Hinh Tuyết muốn nghĩ cách làm Cố Phong và Diệp Ninh ly hôn, chỉ e là càng ngày càng khó.
Đoàn văn công.
Sầm Lan gần như hưng phấn suốt một buổi tối, mới sáng sớm đã đến, chờ đợi tin tức bên phía Diệp Ninh.
Thậm chí đến cả những người khác cũng đã nhận ra cô ta đang rất hưng phấn.
“Sầm Lan, có phải cô gặp chuyện vui gì không? Sao trông vui thế?”
Sầm Lan vội vàng sờ mặt, rõ ràng đến thế à?
“Làm gì có chuyện vui gì chứ, tôi bình thường cũng đều...”
Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong thì đã đột nhiên im bặt, cô ta nhìn đăm đăm vào bóng người đang từ ngoài cửa đi vào, tâm trạng đang vô cùng vui vẻ lập tức biến mất sạch sẽ không còn sót lại chút nào.
Những người khác nhận ra được cô ta khác thường, cũng nhìn theo tầm mắt của cô ta.
Diệp Ninh đang khập khiễng đi đến.
“Diệp Ninh, cô làm sao thế?” Có người không kìm được lòng tò mò, nhanh chóng đi lên hỏi thăm.
Ánh mắt lạnh nhạt của Diệp Ninh nhìn lướt qua tất cả mọi người nơi đây, tăng thêm âm lượng để tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe được rõ ràng.
“Hôm qua tôi gặp được lưu manh, chân bị thương. Hiện tại đến đây tìm đội trưởng Từ xin nghỉ, sau đó đến đồn công an báo án.”
Chỉ một câu nói, lập tức tạo ra vô số sóng gió.
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… “Cố Phong, anh nhất định không được làm chuyện ngu ngốc này, cho dù hiện tại cô ta đúng là đã tém tém lại rất nhiều rồi, nhưng nói không chừng ngày nào đó lại chứng nào tật nấy, đến lúc đó người khóc sẽ là anh đó.”Giả Hạo quá hiểu biết về con người Cố Phong, ngoài lạnh trong nóng, người khác tốt với anh một, anh sẽ trả lại gấp mười gấp trăm lần.Lần này Diệp Ninh coi như đã cứu mạng cha của anh, anh thật sự định dùng hôn nhân cả đời để trả lại sao?!Cố Phong biết Giả Hạo đang lo lắng cho anh, thu hồi suy nghĩ lại nói: “Tôi không nghĩ như thế.”Lúc này Giả Hạo mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi. Nói không chừng đây lại là một thủ đoạn khác của Diệp Ninh để trói chặt anh đó, dù sao anh đừng xúc động là được rồi.”Cố Phong không phát biểu ý kiến gì: “Anh không cần lo lắng cho tôi, tôi tự có suy xét. Sắp sửa đến đại hội đấu võ rồi, vẫn nên quan tâm tình hình của các chiến sĩ nhiều hơn.”Anh tuyệt đối không phải một người vì chuyện riêng mà bỏ bê việc công, còn chuyện báo cáo ly hôn này...Giả Hạo biết rất khó có thể xen vào chuyện nhà của người khác, chuyện duy nhất anh ấy có thể nào chính là liên tục nhắc nhở anh.“Nếu anh không có việc gì là được rồi, tôi đi về ngủ đây, anh cũng ngủ sớm đi, sáng mai còn có huấn luyện nữa.”Cố Phong gật đầu đồng ý.Một lúc sau, trong phòng lại yên lặng trở lại.Anh do dự một chút, cuối cùng vẫn cất giấy và bút trong bàn làm việc đi.Ngày hôm sau, Diệp Ninh vừa tỉnh lại, chuyện *****ên chính là nhìn xuống mắt cá chân của mình.Chân đã bớt sưng đỏ một chút rồi, xem ra dầu hoa hồng thật sự đã phát huy tác dụng.Cô thử xuống giường cử động chân, tuy rằng vẫn còn có chút đau đớn, nhưng đã có thể đi chầm chậm được rồi.Tập thể dục thì đừng có mơ, nhưng mà vẫn có thể đón xe đi đến đoàn văn công đi làm được.Cho nên khi cô khập khiễng đi xuống lầu, lập tức hấp dẫn sự chú ý của không ít người.“Ui cha, đây chẳng phải là Diệp Ninh sao, hôm qua còn cần liên trưởng Cố cõng cô về, sao hôm nay chân đã lành rồi sao?”Đương nhiên là không thiếu người đoán già đoán non và mỉa mai.Diệp Ninh nhìn lướt qua người phụ nữ vừa mới nói mát kia: “Cảm ơn cô quan tâm đến cái chân của tôi như thế?”Khóe môi người phụ nữ kia co giật, cô ta không thèm quan tâm đâu.Lý Kim Phượng ở bên cạnh có chút hả hê, lần *****ên không có nhào lên nhiều chuyện.Diệp Ninh chậm rãi đi, bóng dáng càng lúc càng xa.Lúc này Lý Kim Phượng mới nói với người phụ nữ kia: “Cô không phát hiện dạo gần đây Diệp Ninh càng lúc càng khó chơi sao? Vậy mà cứ thích nhào lên cho cô ta mắng.”Người phụ nữ kia hơi thay đổi sắc mặt, cho dù trước kia không phát hiện thì lúc nãy cũng đã phát hiện rồi.Thật sự là bị người ta chặn họng đến mức á khẩu không nói nên lời.“Vậy cô nói coi rốt cuộc là chuyện thế nào?”Lý Kim Phượng dở khóc dở cười: “Cô hỏi tôi, tôi biết hỏi ai đây?”Nhưng mà nhìn tình cảnh ngày hôm qua thì chuyện Vương Hinh Tuyết muốn nghĩ cách làm Cố Phong và Diệp Ninh ly hôn, chỉ e là càng ngày càng khó.Đoàn văn công.Sầm Lan gần như hưng phấn suốt một buổi tối, mới sáng sớm đã đến, chờ đợi tin tức bên phía Diệp Ninh.Thậm chí đến cả những người khác cũng đã nhận ra cô ta đang rất hưng phấn.“Sầm Lan, có phải cô gặp chuyện vui gì không? Sao trông vui thế?”Sầm Lan vội vàng sờ mặt, rõ ràng đến thế à?“Làm gì có chuyện vui gì chứ, tôi bình thường cũng đều...”Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong thì đã đột nhiên im bặt, cô ta nhìn đăm đăm vào bóng người đang từ ngoài cửa đi vào, tâm trạng đang vô cùng vui vẻ lập tức biến mất sạch sẽ không còn sót lại chút nào.Những người khác nhận ra được cô ta khác thường, cũng nhìn theo tầm mắt của cô ta.Diệp Ninh đang khập khiễng đi đến.“Diệp Ninh, cô làm sao thế?” Có người không kìm được lòng tò mò, nhanh chóng đi lên hỏi thăm.Ánh mắt lạnh nhạt của Diệp Ninh nhìn lướt qua tất cả mọi người nơi đây, tăng thêm âm lượng để tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe được rõ ràng.“Hôm qua tôi gặp được lưu manh, chân bị thương. Hiện tại đến đây tìm đội trưởng Từ xin nghỉ, sau đó đến đồn công an báo án.”Chỉ một câu nói, lập tức tạo ra vô số sóng gió.