“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…

Chương 110: Chương 110

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Vương Hinh Tuyết cũng đã ý thức được có gì đó sai sai, nhưng mà cô ta vẫn rất tự tin nói: “Không tới mới tốt đó, tôi cũng không muốn bị giục đi luyện tập.Sầm Lan lập tức phụ họa: “Đúng vậy, hôm nay coi như hai chúng ta tự cho bản thân nghỉ phép đi.”Hai người nhìn nhau cười, hoàn toàn không ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.Lại khoảng nửa tiếng nữa trôi qua, trên mặt Vương Hinh Tuyết cuối cùng cũng lộ ra vẻ sốt ruột.Lúc này bác sĩ Triệu của phòng y tế từ bên ngoài quay về.“Vương Hinh Tuyết, uống thuốc giảm đau vào có đỡ hơn chút nào chưa? Nếu vẫn còn đau thì phải đến bệnh viện.”Bác sĩ Triệu vừa nói vừa kiểm tra đơn giản cho Vương Hinh Tuyết.Vương Hinh Tuyết đã bày ra dáng vẻ yếu đuối sẵn, mà Sầm Lan cũng ngồi nghiêm chỉnh, lộ ra vẻ mặt lo lắng.“Cảm ơn bác sĩ Triệu, tôi cảm thấy đã khỏe hơn rất nhiều rồi. Lần này cũng không biết là bị cái gì, đột nhiên bụng quặn đau, chậm trễ buổi luyện tập của đội ca hát và dàn nhạc, sao tôi lại vô dụng như thế không biết.”Vương Hinh Tuyết lộ ra vẻ mặt áy náy và tự trách, cô ta biết bác sĩ Triệu của phòng y tế khá thân thiết với Lý Kiến Hoa, cho nên mới cố ý nói như thế.Bác sĩ Triệu chủ động an ủi: “Chẳng ai muốn bị bệnh cả, cũng may tình hình này chắc là không có vấn đề gì quá lớn.”Sầm Lan phối hợp với Vương Hinh Tuyết: “Đúng vậy, Hinh Tuyết, cô đừng có áy náy, không thể tập luyện cũng không phải lỗi của cô, mọi người chắc chắn đều có thể thông cảm cho cô mà.”Vương Hinh Tuyết thở dài một hơi, khóe mắt cùng Sầm Lan liếc nhìn nhau, hai người đều ngầm hiểu.Nhưng mà câu nói tiếp theo của bác sĩ Triệu lập tức làm hai người này thay đổi sắc mặt ngay.“Chuyện tập luyện các cô cũng đừng lo lắng, lúc nãy khi đi ngang qua phòng luyện tập, có nghe được mấy người ở bên trong vẫn đang tập luyện.”Tim Vương Hinh Tuyết run lên, mặt lập tức xuất hiện vết nứt.“Không thể nào có chuyện đó được!” Tiếng hét to đột nhiên vang lên làm bác sĩ Triệu hoảng sợ.Lúc này Vương Hinh Tuyết mới ý thức được cô ta phản ứng quá mức, nhanh chóng nhỏ giọng lại nói.“Bác sĩ Triệu, có phải anh nghe lầm rồi không?”Không có người hát chính thì sao có thể luyện tập được chứ?Bác sĩ Triệu khẳng định nói: “Tôi nghe được rõ ràng, không sai được, cho nên cô cứ yên tâm nằm đây nghỉ ngơi là được rồi.”Hơi thở Vương Hinh Tuyết trở nên dồn dập, hoàn toàn không thể nào chấp nhận được sự thật này, cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, mang giày chuẩn bị rời đi.Sầm Lan cũng lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, không biết tại sao lại là như thế?Bác sĩ Triệu định cản Vương Hinh Tuyết lại, nhưng mà không đợi anh ấy nói gì, Vương Hinh Tuyết đã vội vàng nói: “Bác sĩ Triệu, tôi không sao, tôi đi về trước.”Cô ta còn chưa nói dứt lời thì đã chạy ra bên ngoài rồi.Sầm Lan chạy chậm hơn, vội vàng chào tạm biệt bác sĩ Triệu rồi đuổi theo.“Hinh Tuyết, cô đi chậm thôi, coi chừng ngã.”Sầm Lan bất an đi theo sau Vương Hinh Tuyết, nhắc nhở.Nhưng mà Vương Hinh Tuyết lại giống như hoàn toàn không nghe thấy, ngược lại đi càng lúc càng nhanh, cuối cùng trực tiếp chạy chậm.TBCHai người thở hồng hộc đi đến trước cửa phòng luyện tập, quả nhiên nghe được bên trong truyền ra tiếng hát.Hơn nữa tiếng hát này lại đang hát phần hát chính do Vương Hinh Tuyết phụ trách.Mặt Vương Hinh Tuyết đã xanh mét, tầm mắt d.a.o động kịch liệt, nhìn về vị trí vốn dĩ thuộc về cô ta.Giờ phút này Tôn Manh Manh đang đứng ở nơi đó, trở thành trung tâm của đội ca hát. 

Vương Hinh Tuyết cũng đã ý thức được có gì đó sai sai, nhưng mà cô ta vẫn rất tự tin nói: “Không tới mới tốt đó, tôi cũng không muốn bị giục đi luyện tập.

Sầm Lan lập tức phụ họa: “Đúng vậy, hôm nay coi như hai chúng ta tự cho bản thân nghỉ phép đi.”

Hai người nhìn nhau cười, hoàn toàn không ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Lại khoảng nửa tiếng nữa trôi qua, trên mặt Vương Hinh Tuyết cuối cùng cũng lộ ra vẻ sốt ruột.

Lúc này bác sĩ Triệu của phòng y tế từ bên ngoài quay về.

“Vương Hinh Tuyết, uống thuốc giảm đau vào có đỡ hơn chút nào chưa? Nếu vẫn còn đau thì phải đến bệnh viện.”

Bác sĩ Triệu vừa nói vừa kiểm tra đơn giản cho Vương Hinh Tuyết.

Vương Hinh Tuyết đã bày ra dáng vẻ yếu đuối sẵn, mà Sầm Lan cũng ngồi nghiêm chỉnh, lộ ra vẻ mặt lo lắng.

“Cảm ơn bác sĩ Triệu, tôi cảm thấy đã khỏe hơn rất nhiều rồi. Lần này cũng không biết là bị cái gì, đột nhiên bụng quặn đau, chậm trễ buổi luyện tập của đội ca hát và dàn nhạc, sao tôi lại vô dụng như thế không biết.”

Vương Hinh Tuyết lộ ra vẻ mặt áy náy và tự trách, cô ta biết bác sĩ Triệu của phòng y tế khá thân thiết với Lý Kiến Hoa, cho nên mới cố ý nói như thế.

Bác sĩ Triệu chủ động an ủi: “Chẳng ai muốn bị bệnh cả, cũng may tình hình này chắc là không có vấn đề gì quá lớn.”

Sầm Lan phối hợp với Vương Hinh Tuyết: “Đúng vậy, Hinh Tuyết, cô đừng có áy náy, không thể tập luyện cũng không phải lỗi của cô, mọi người chắc chắn đều có thể thông cảm cho cô mà.”

Vương Hinh Tuyết thở dài một hơi, khóe mắt cùng Sầm Lan liếc nhìn nhau, hai người đều ngầm hiểu.

Nhưng mà câu nói tiếp theo của bác sĩ Triệu lập tức làm hai người này thay đổi sắc mặt ngay.

“Chuyện tập luyện các cô cũng đừng lo lắng, lúc nãy khi đi ngang qua phòng luyện tập, có nghe được mấy người ở bên trong vẫn đang tập luyện.”

Tim Vương Hinh Tuyết run lên, mặt lập tức xuất hiện vết nứt.

“Không thể nào có chuyện đó được!”

 

Tiếng hét to đột nhiên vang lên làm bác sĩ Triệu hoảng sợ.

Lúc này Vương Hinh Tuyết mới ý thức được cô ta phản ứng quá mức, nhanh chóng nhỏ giọng lại nói.

“Bác sĩ Triệu, có phải anh nghe lầm rồi không?”

Không có người hát chính thì sao có thể luyện tập được chứ?

Bác sĩ Triệu khẳng định nói: “Tôi nghe được rõ ràng, không sai được, cho nên cô cứ yên tâm nằm đây nghỉ ngơi là được rồi.”

Hơi thở Vương Hinh Tuyết trở nên dồn dập, hoàn toàn không thể nào chấp nhận được sự thật này, cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, mang giày chuẩn bị rời đi.

Sầm Lan cũng lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, không biết tại sao lại là như thế?

Bác sĩ Triệu định cản Vương Hinh Tuyết lại, nhưng mà không đợi anh ấy nói gì, Vương Hinh Tuyết đã vội vàng nói: “Bác sĩ Triệu, tôi không sao, tôi đi về trước.”

Cô ta còn chưa nói dứt lời thì đã chạy ra bên ngoài rồi.

Sầm Lan chạy chậm hơn, vội vàng chào tạm biệt bác sĩ Triệu rồi đuổi theo.

“Hinh Tuyết, cô đi chậm thôi, coi chừng ngã.”

Sầm Lan bất an đi theo sau Vương Hinh Tuyết, nhắc nhở.

Nhưng mà Vương Hinh Tuyết lại giống như hoàn toàn không nghe thấy, ngược lại đi càng lúc càng nhanh, cuối cùng trực tiếp chạy chậm.

TBC

Hai người thở hồng hộc đi đến trước cửa phòng luyện tập, quả nhiên nghe được bên trong truyền ra tiếng hát.

Hơn nữa tiếng hát này lại đang hát phần hát chính do Vương Hinh Tuyết phụ trách.

Mặt Vương Hinh Tuyết đã xanh mét, tầm mắt d.a.o động kịch liệt, nhìn về vị trí vốn dĩ thuộc về cô ta.

Giờ phút này Tôn Manh Manh đang đứng ở nơi đó, trở thành trung tâm của đội ca hát.

 

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Vương Hinh Tuyết cũng đã ý thức được có gì đó sai sai, nhưng mà cô ta vẫn rất tự tin nói: “Không tới mới tốt đó, tôi cũng không muốn bị giục đi luyện tập.Sầm Lan lập tức phụ họa: “Đúng vậy, hôm nay coi như hai chúng ta tự cho bản thân nghỉ phép đi.”Hai người nhìn nhau cười, hoàn toàn không ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.Lại khoảng nửa tiếng nữa trôi qua, trên mặt Vương Hinh Tuyết cuối cùng cũng lộ ra vẻ sốt ruột.Lúc này bác sĩ Triệu của phòng y tế từ bên ngoài quay về.“Vương Hinh Tuyết, uống thuốc giảm đau vào có đỡ hơn chút nào chưa? Nếu vẫn còn đau thì phải đến bệnh viện.”Bác sĩ Triệu vừa nói vừa kiểm tra đơn giản cho Vương Hinh Tuyết.Vương Hinh Tuyết đã bày ra dáng vẻ yếu đuối sẵn, mà Sầm Lan cũng ngồi nghiêm chỉnh, lộ ra vẻ mặt lo lắng.“Cảm ơn bác sĩ Triệu, tôi cảm thấy đã khỏe hơn rất nhiều rồi. Lần này cũng không biết là bị cái gì, đột nhiên bụng quặn đau, chậm trễ buổi luyện tập của đội ca hát và dàn nhạc, sao tôi lại vô dụng như thế không biết.”Vương Hinh Tuyết lộ ra vẻ mặt áy náy và tự trách, cô ta biết bác sĩ Triệu của phòng y tế khá thân thiết với Lý Kiến Hoa, cho nên mới cố ý nói như thế.Bác sĩ Triệu chủ động an ủi: “Chẳng ai muốn bị bệnh cả, cũng may tình hình này chắc là không có vấn đề gì quá lớn.”Sầm Lan phối hợp với Vương Hinh Tuyết: “Đúng vậy, Hinh Tuyết, cô đừng có áy náy, không thể tập luyện cũng không phải lỗi của cô, mọi người chắc chắn đều có thể thông cảm cho cô mà.”Vương Hinh Tuyết thở dài một hơi, khóe mắt cùng Sầm Lan liếc nhìn nhau, hai người đều ngầm hiểu.Nhưng mà câu nói tiếp theo của bác sĩ Triệu lập tức làm hai người này thay đổi sắc mặt ngay.“Chuyện tập luyện các cô cũng đừng lo lắng, lúc nãy khi đi ngang qua phòng luyện tập, có nghe được mấy người ở bên trong vẫn đang tập luyện.”Tim Vương Hinh Tuyết run lên, mặt lập tức xuất hiện vết nứt.“Không thể nào có chuyện đó được!” Tiếng hét to đột nhiên vang lên làm bác sĩ Triệu hoảng sợ.Lúc này Vương Hinh Tuyết mới ý thức được cô ta phản ứng quá mức, nhanh chóng nhỏ giọng lại nói.“Bác sĩ Triệu, có phải anh nghe lầm rồi không?”Không có người hát chính thì sao có thể luyện tập được chứ?Bác sĩ Triệu khẳng định nói: “Tôi nghe được rõ ràng, không sai được, cho nên cô cứ yên tâm nằm đây nghỉ ngơi là được rồi.”Hơi thở Vương Hinh Tuyết trở nên dồn dập, hoàn toàn không thể nào chấp nhận được sự thật này, cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, mang giày chuẩn bị rời đi.Sầm Lan cũng lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, không biết tại sao lại là như thế?Bác sĩ Triệu định cản Vương Hinh Tuyết lại, nhưng mà không đợi anh ấy nói gì, Vương Hinh Tuyết đã vội vàng nói: “Bác sĩ Triệu, tôi không sao, tôi đi về trước.”Cô ta còn chưa nói dứt lời thì đã chạy ra bên ngoài rồi.Sầm Lan chạy chậm hơn, vội vàng chào tạm biệt bác sĩ Triệu rồi đuổi theo.“Hinh Tuyết, cô đi chậm thôi, coi chừng ngã.”Sầm Lan bất an đi theo sau Vương Hinh Tuyết, nhắc nhở.Nhưng mà Vương Hinh Tuyết lại giống như hoàn toàn không nghe thấy, ngược lại đi càng lúc càng nhanh, cuối cùng trực tiếp chạy chậm.TBCHai người thở hồng hộc đi đến trước cửa phòng luyện tập, quả nhiên nghe được bên trong truyền ra tiếng hát.Hơn nữa tiếng hát này lại đang hát phần hát chính do Vương Hinh Tuyết phụ trách.Mặt Vương Hinh Tuyết đã xanh mét, tầm mắt d.a.o động kịch liệt, nhìn về vị trí vốn dĩ thuộc về cô ta.Giờ phút này Tôn Manh Manh đang đứng ở nơi đó, trở thành trung tâm của đội ca hát. 

Chương 110: Chương 110