“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…

Chương 143: Chương 143

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Vương Hinh Tuyết bị cắt đứt tay, m.á.u tươi liên tục chảy ra ngoài.“Ui cha, cái con bé này, sao em bất cẩn thế, gọt vỏ khoai thôi mà cũng cắt trúng tay được.” Lý Kim Phượng vừa oán tránh vừa kéo tay của Vương Hinh Tuyết đến dưới vòi nước súc rửa.Vương Hinh Tuyết đau đến đỏ hốc mắt, theo bản năng nhìn về phía Cố Phong ở bên cạnh.Chỉ cần Cố Phong lộ ra một chút quan tâm thì cho dù có cắt đứt ngón tay luôn, cô ta cũng cảm thấy rất đáng.Nhưng mà lại không có.Cố Phong thậm chí còn không thèm nhìn cô ta cái nào, vẫn cứ lo bận chuyện của chính anh.Giống như cô ta là một người xa lạ mà anh không hề quen biết.Không, nếu thật sự là người xa lạ thì anh vẫn sẽ quan tâm một chút.Vương Hinh Tuyết nghe được tiếng trái tim cô ta vỡ vụn, nước mắt như hạt đậu rơi xuống như mưa.Lý Kim Phượng không ngờ cô ta lại sẽ khóc, cảm thấy có hơi lố, nhưng vẫn khuyên nhủ: “Vết thương không quá sâu, ráng chịu một chút sẽ hết đau ngay thôi.”Vương Hinh Tuyết càng ngày càng đau lòng, cuối cùng ngồi xổm xuống đất trực tiếp òa khóc.Lý Kim Phượng ngơ ngác, chuyện quái gì thế này?“Hinh Tuyết, em đừng khóc nữa, lát nữa hàng xóm nhìn thấy còn tưởng là có chuyện gì nữa đó.”Cố Phong nhíu mày, anh cũng không ngờ cảm xúc của Vương Hinh Tuyết lại đột nhiên mất kiểm soát như thế.Lý Kim Phượng cầu cứu nhìn Cố Phong.Có lẽ hiện tại cũng chỉ có anh mới có thể khuyên được cô ta thôi.Cố Phong hoàn toàn không muốn nhúng tay vào, nhưng Lý Kim Phượng lại liên tục nháy mắt ra hiệu với anh ta.Ngay lúc anh đang chuẩn bị mở miệng thì tiếng nói của Diệp Ninh đã từng bên cạnh vang lên.“Có chuyện gì thế?”Cố Phong và Lý Kim Phượng đồng loạt nhìn về phía Diệp Ninh.Mà Vương Hinh Tuyết nghe được Diệp Ninh đến, tiếng khóc đột nhiên im bặt.Lý Kim Phượng: “...” Diệp Ninh xài tốt thế sao?Cố Phong: “...” Diệp Ninh lập tức đi đến trước mặt ba người, nhìn Vương Hinh Tuyết đang ngồi xổm dưới đất, mặt dính đầy nước mắt, lại nhìn Cố Phong vẫn bình tĩnh và Lý Kim Phượng đang ngơ ngác.“Chị dâu, sao cô ta khóc to thế?”Lý Kim Phượng lập tức trả lời: “Gọt vỏ khoai tây cắt đứt tay.”Đây bảo đảm là lời nói thật.Diệp Ninh chớp mắt, lại nhìn về phía Vương Hinh Tuyết.“Đau nhiều thế à, có cần đến bệnh viện không?”Rõ ràng là một câu nói quan tâm, nhưng mà lọt vào trong tai Vương Hinh Tuyết lại biến thành lời châm chọc.Cô ta lau sạch nước mắt trên mặt, đứng lên, hơn nữa còn ưỡn thẳng lưng.“Không cần.”Diệp Ninh vẫn cứ khuyên: “Không đi làm sao được chứ, cô khóc to thế này, chắc chắn là đau muốn c.h.ế.t rồi. Chị dâu Kim Phương, chi đi kêu hai vợ chồng anh Vương đến, mau đưa Hinh Tuyết đi bệnh viện đi.”Lý Kim Phượng cũng cảm thấy miệng vết thương bé tí thế kia không cần phải đi bệnh viện, nhưng mà Diệp Ninh nói như thế, cô ta vẫn theo bản năng phối hợp.“Được rồi.”“Chị dâu, thật sự không cần!”Vương Hinh Tuyết tức muốn hộc m.á.u cản Lý Kim Phượng lại, hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Ninh.“Chuyện của tôi không cần cô xía vào.”Diệp Ninh không giận, ngược lại bật cười, sau đó khó hiểu hỏi: “Nếu như cô không sao thì tại sao lại khóc thảm như thế chứ? Cô có chuyện đau lòng gì sao?”Vương Hinh Tuyết siết chặt nắm tay, lại có m.á.u chảy từ miệng vết thương xuống.Cô ta không thể nào trả lời vấn đề này.Nhưng mà nếu như không trả lời, như vậy thì hành vi lúc nãy sẽ biến thành cô ta làm ra vẻ.Dưới ánh nhìn chăm chú củ ba người Diệp Ninh, Cố Phong và Lý Kim Phượng, mặt cô ta nóng rát, vài giây sau cuối cùng không ở lại đây được nữa, chạy vội lên cầu thang.Diệp Ninh khoanh tay ôm ngực, cười mỉa.TBCLý Kim Phượng đã nhận ra hai người bọn họ có mâu thuẫn, hơn nữa cũng biết rõ tại sao lại như thế.Nhưng mà Diệp Ninh đúng là đã trở nên thông minh hơn rất nhiều, không ngờ còn có thể nhìn thấu ý đồ của Vương Hinh Tuyết. Dù sao trước kia cô thật sự là loại người ngu ngốc cho dù bị người khác bán cũng sẽ đếm tiền phụ người ta. 

Vương Hinh Tuyết bị cắt đứt tay, m.á.u tươi liên tục chảy ra ngoài.

“Ui cha, cái con bé này, sao em bất cẩn thế, gọt vỏ khoai thôi mà cũng cắt trúng tay được.” Lý Kim Phượng vừa oán tránh vừa kéo tay của Vương Hinh Tuyết đến dưới vòi nước súc rửa.

Vương Hinh Tuyết đau đến đỏ hốc mắt, theo bản năng nhìn về phía Cố Phong ở bên cạnh.

Chỉ cần Cố Phong lộ ra một chút quan tâm thì cho dù có cắt đứt ngón tay luôn, cô ta cũng cảm thấy rất đáng.

Nhưng mà lại không có.

Cố Phong thậm chí còn không thèm nhìn cô ta cái nào, vẫn cứ lo bận chuyện của chính anh.

Giống như cô ta là một người xa lạ mà anh không hề quen biết.

Không, nếu thật sự là người xa lạ thì anh vẫn sẽ quan tâm một chút.

Vương Hinh Tuyết nghe được tiếng trái tim cô ta vỡ vụn, nước mắt như hạt đậu rơi xuống như mưa.

Lý Kim Phượng không ngờ cô ta lại sẽ khóc, cảm thấy có hơi lố, nhưng vẫn khuyên nhủ: “Vết thương không quá sâu, ráng chịu một chút sẽ hết đau ngay thôi.”

Vương Hinh Tuyết càng ngày càng đau lòng, cuối cùng ngồi xổm xuống đất trực tiếp òa khóc.

Lý Kim Phượng ngơ ngác, chuyện quái gì thế này?

“Hinh Tuyết, em đừng khóc nữa, lát nữa hàng xóm nhìn thấy còn tưởng là có chuyện gì nữa đó.”

Cố Phong nhíu mày, anh cũng không ngờ cảm xúc của Vương Hinh Tuyết lại đột nhiên mất kiểm soát như thế.

Lý Kim Phượng cầu cứu nhìn Cố Phong.

Có lẽ hiện tại cũng chỉ có anh mới có thể khuyên được cô ta thôi.

Cố Phong hoàn toàn không muốn nhúng tay vào, nhưng Lý Kim Phượng lại liên tục nháy mắt ra hiệu với anh ta.

Ngay lúc anh đang chuẩn bị mở miệng thì tiếng nói của Diệp Ninh đã từng bên cạnh vang lên.

“Có chuyện gì thế?”

Cố Phong và Lý Kim Phượng đồng loạt nhìn về phía Diệp Ninh.

Mà Vương Hinh Tuyết nghe được Diệp Ninh đến, tiếng khóc đột nhiên im bặt.

Lý Kim Phượng: “...” Diệp Ninh xài tốt thế sao?

Cố Phong: “...”

 

Diệp Ninh lập tức đi đến trước mặt ba người, nhìn Vương Hinh Tuyết đang ngồi xổm dưới đất, mặt dính đầy nước mắt, lại nhìn Cố Phong vẫn bình tĩnh và Lý Kim Phượng đang ngơ ngác.

“Chị dâu, sao cô ta khóc to thế?”

Lý Kim Phượng lập tức trả lời: “Gọt vỏ khoai tây cắt đứt tay.”

Đây bảo đảm là lời nói thật.

Diệp Ninh chớp mắt, lại nhìn về phía Vương Hinh Tuyết.

“Đau nhiều thế à, có cần đến bệnh viện không?”

Rõ ràng là một câu nói quan tâm, nhưng mà lọt vào trong tai Vương Hinh Tuyết lại biến thành lời châm chọc.

Cô ta lau sạch nước mắt trên mặt, đứng lên, hơn nữa còn ưỡn thẳng lưng.

“Không cần.”

Diệp Ninh vẫn cứ khuyên: “Không đi làm sao được chứ, cô khóc to thế này, chắc chắn là đau muốn c.h.ế.t rồi. Chị dâu Kim Phương, chi đi kêu hai vợ chồng anh Vương đến, mau đưa Hinh Tuyết đi bệnh viện đi.”

Lý Kim Phượng cũng cảm thấy miệng vết thương bé tí thế kia không cần phải đi bệnh viện, nhưng mà Diệp Ninh nói như thế, cô ta vẫn theo bản năng phối hợp.

“Được rồi.”

“Chị dâu, thật sự không cần!”

Vương Hinh Tuyết tức muốn hộc m.á.u cản Lý Kim Phượng lại, hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Ninh.

“Chuyện của tôi không cần cô xía vào.”

Diệp Ninh không giận, ngược lại bật cười, sau đó khó hiểu hỏi: “Nếu như cô không sao thì tại sao lại khóc thảm như thế chứ? Cô có chuyện đau lòng gì sao?”

Vương Hinh Tuyết siết chặt nắm tay, lại có m.á.u chảy từ miệng vết thương xuống.

Cô ta không thể nào trả lời vấn đề này.

Nhưng mà nếu như không trả lời, như vậy thì hành vi lúc nãy sẽ biến thành cô ta làm ra vẻ.

Dưới ánh nhìn chăm chú củ ba người Diệp Ninh, Cố Phong và Lý Kim Phượng, mặt cô ta nóng rát, vài giây sau cuối cùng không ở lại đây được nữa, chạy vội lên cầu thang.

Diệp Ninh khoanh tay ôm ngực, cười mỉa.

TBC

Lý Kim Phượng đã nhận ra hai người bọn họ có mâu thuẫn, hơn nữa cũng biết rõ tại sao lại như thế.

Nhưng mà Diệp Ninh đúng là đã trở nên thông minh hơn rất nhiều, không ngờ còn có thể nhìn thấu ý đồ của Vương Hinh Tuyết. Dù sao trước kia cô thật sự là loại người ngu ngốc cho dù bị người khác bán cũng sẽ đếm tiền phụ người ta.

 

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Vương Hinh Tuyết bị cắt đứt tay, m.á.u tươi liên tục chảy ra ngoài.“Ui cha, cái con bé này, sao em bất cẩn thế, gọt vỏ khoai thôi mà cũng cắt trúng tay được.” Lý Kim Phượng vừa oán tránh vừa kéo tay của Vương Hinh Tuyết đến dưới vòi nước súc rửa.Vương Hinh Tuyết đau đến đỏ hốc mắt, theo bản năng nhìn về phía Cố Phong ở bên cạnh.Chỉ cần Cố Phong lộ ra một chút quan tâm thì cho dù có cắt đứt ngón tay luôn, cô ta cũng cảm thấy rất đáng.Nhưng mà lại không có.Cố Phong thậm chí còn không thèm nhìn cô ta cái nào, vẫn cứ lo bận chuyện của chính anh.Giống như cô ta là một người xa lạ mà anh không hề quen biết.Không, nếu thật sự là người xa lạ thì anh vẫn sẽ quan tâm một chút.Vương Hinh Tuyết nghe được tiếng trái tim cô ta vỡ vụn, nước mắt như hạt đậu rơi xuống như mưa.Lý Kim Phượng không ngờ cô ta lại sẽ khóc, cảm thấy có hơi lố, nhưng vẫn khuyên nhủ: “Vết thương không quá sâu, ráng chịu một chút sẽ hết đau ngay thôi.”Vương Hinh Tuyết càng ngày càng đau lòng, cuối cùng ngồi xổm xuống đất trực tiếp òa khóc.Lý Kim Phượng ngơ ngác, chuyện quái gì thế này?“Hinh Tuyết, em đừng khóc nữa, lát nữa hàng xóm nhìn thấy còn tưởng là có chuyện gì nữa đó.”Cố Phong nhíu mày, anh cũng không ngờ cảm xúc của Vương Hinh Tuyết lại đột nhiên mất kiểm soát như thế.Lý Kim Phượng cầu cứu nhìn Cố Phong.Có lẽ hiện tại cũng chỉ có anh mới có thể khuyên được cô ta thôi.Cố Phong hoàn toàn không muốn nhúng tay vào, nhưng Lý Kim Phượng lại liên tục nháy mắt ra hiệu với anh ta.Ngay lúc anh đang chuẩn bị mở miệng thì tiếng nói của Diệp Ninh đã từng bên cạnh vang lên.“Có chuyện gì thế?”Cố Phong và Lý Kim Phượng đồng loạt nhìn về phía Diệp Ninh.Mà Vương Hinh Tuyết nghe được Diệp Ninh đến, tiếng khóc đột nhiên im bặt.Lý Kim Phượng: “...” Diệp Ninh xài tốt thế sao?Cố Phong: “...” Diệp Ninh lập tức đi đến trước mặt ba người, nhìn Vương Hinh Tuyết đang ngồi xổm dưới đất, mặt dính đầy nước mắt, lại nhìn Cố Phong vẫn bình tĩnh và Lý Kim Phượng đang ngơ ngác.“Chị dâu, sao cô ta khóc to thế?”Lý Kim Phượng lập tức trả lời: “Gọt vỏ khoai tây cắt đứt tay.”Đây bảo đảm là lời nói thật.Diệp Ninh chớp mắt, lại nhìn về phía Vương Hinh Tuyết.“Đau nhiều thế à, có cần đến bệnh viện không?”Rõ ràng là một câu nói quan tâm, nhưng mà lọt vào trong tai Vương Hinh Tuyết lại biến thành lời châm chọc.Cô ta lau sạch nước mắt trên mặt, đứng lên, hơn nữa còn ưỡn thẳng lưng.“Không cần.”Diệp Ninh vẫn cứ khuyên: “Không đi làm sao được chứ, cô khóc to thế này, chắc chắn là đau muốn c.h.ế.t rồi. Chị dâu Kim Phương, chi đi kêu hai vợ chồng anh Vương đến, mau đưa Hinh Tuyết đi bệnh viện đi.”Lý Kim Phượng cũng cảm thấy miệng vết thương bé tí thế kia không cần phải đi bệnh viện, nhưng mà Diệp Ninh nói như thế, cô ta vẫn theo bản năng phối hợp.“Được rồi.”“Chị dâu, thật sự không cần!”Vương Hinh Tuyết tức muốn hộc m.á.u cản Lý Kim Phượng lại, hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Ninh.“Chuyện của tôi không cần cô xía vào.”Diệp Ninh không giận, ngược lại bật cười, sau đó khó hiểu hỏi: “Nếu như cô không sao thì tại sao lại khóc thảm như thế chứ? Cô có chuyện đau lòng gì sao?”Vương Hinh Tuyết siết chặt nắm tay, lại có m.á.u chảy từ miệng vết thương xuống.Cô ta không thể nào trả lời vấn đề này.Nhưng mà nếu như không trả lời, như vậy thì hành vi lúc nãy sẽ biến thành cô ta làm ra vẻ.Dưới ánh nhìn chăm chú củ ba người Diệp Ninh, Cố Phong và Lý Kim Phượng, mặt cô ta nóng rát, vài giây sau cuối cùng không ở lại đây được nữa, chạy vội lên cầu thang.Diệp Ninh khoanh tay ôm ngực, cười mỉa.TBCLý Kim Phượng đã nhận ra hai người bọn họ có mâu thuẫn, hơn nữa cũng biết rõ tại sao lại như thế.Nhưng mà Diệp Ninh đúng là đã trở nên thông minh hơn rất nhiều, không ngờ còn có thể nhìn thấu ý đồ của Vương Hinh Tuyết. Dù sao trước kia cô thật sự là loại người ngu ngốc cho dù bị người khác bán cũng sẽ đếm tiền phụ người ta. 

Chương 143: Chương 143