“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…

Chương 161: Chương 161

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… “Diệp Ninh, cô có biết hiện tại có ai đang ngồi ngoài kia không?”Trong hậu trường của đoàn văn công, Trịnh Thư Vân hưng phấn chạy đến bên cạnh Diệp Ninh nói.Diệp Ninh không chút hoang mang trả lời: “Cố Phong.”Trịnh Thư Vân dở khóc dở cười, sao cô chẳng biết phối hợp gì thế?“Vậy cô có nói cho chồng cô biết là hôm nay cô sẽ lên sân khấu biểu diễn không?”Diệp Ninh lắc đầu.Hai mắt đen như hạt châu của Trịnh Thư Vân phát sáng, rõ ràng là đang vô cùng hưng phấn muốn hóng trò hay.“Chờ lát nữa nếu anh ấy nhìn thấy cô trên sân khấu, anh nói coi mặt anh ấy sẽ xuất sắc đến cỡ nào?”Chỉ mới nghĩ thôi mà cô ấy cũng đã cảm thấy rất thú vị rồi.Diệp Ninh biết cô gái này có hơi nhiều chuyện, nhưng không ngờ lại nhiều chuyện đến mức này.“Có lẽ anh ấy không nhận ra tôi đâu.”Cô vô cùng bình tĩnh nói ra một loại khả năng khác.Dù sao thì ngày hôm qua cũng có ba buổi biểu diễn, cô cũng có ở trên sân khấu, hơn nữa người ngồi bên dưới cũng có người thuộc đại viện, nhưng mà lại không có bất cứ ai nhận ra cô.Ngẫm lại chuyện này cũng rất châm chọc, có lẽ cho dù những người đó có nhìn thấy cô thì cũng không muốn thừa nhận rằng người trên sân khấu thật sự là cô.Trịnh Thư Vân ngơ ngẩn vài giây nói: “Không thể nào?”Có ông chồng nhà ai mà không nhận ra được vợ của mình chứ?Nếu thật sự là thế, vậy thì cũng rất đáng buồn.Nhìn gương mặt không có quá nhiều biểu tình của Diệp Ninh, Trịnh Thư Vân đột nhiên bắt đầu có chút đồng tình cô.“Cho dù không nhận ra cũng không sao hết, dù sao thì vị trí của cô cũng rất khó thấy.”Tất cả đều là do cô ấy, cô ấy không nên nhắc đến đề tài này mà.Diệp Ninh nhìn thấy cô ấy áy náy như thế thì lại bật cười: “Không có gì, tôi cũng không để ý đến mấy chuyện đó.” Trong khoảng thời gian ngắn, Trịnh Thư Vân cũng không biết nên nói cái gì bây giờ.Dù sao nếu cô ấy là đương sự trong chuyện này, không được người đàn ông mình thích nhận ra, cô ấy chắc chắn sẽ rất tức giận.“Mọi người chuẩn bị sẵn sàng đi, năm phút sau lên sân khấu.”Tiếng Từ Minh Vũ nhắc nhở làm tất cả mọi người đều lên tinh thần.Diệp Ninh nhìn bản thân trong gương, âm thầm hít một hơi thật sâu, giờ phút lên sân khấu cũng đã đến rồi.Trong thính phòng bên dưới sân khấu, Cố Phong ngồi ở vị trí chính giữa của hàng ghế sau.“Ngày hôm qua là quốc khánh, liên đội chúng ta cũng tổ chức hoạt động chúc mừng. Tôi còn nghĩ đây là ngày hội *****ên mà cậu và em dâu cùng nhau trải qua, cho nên mới không gọi cậu đến.” Giả Hạo hạ giọng giải thích với Cố Phong.Cố Phong gật đầu.TBCGiả Hạo tiếp tục hỏi thăm: “Mấy ngày nay cậu và em dâu thế nào rồi?”Dù sao lúc trước khi ở bệnh viện, biểu hiện tổng thể của Diệp Ninh vẫn còn khá ổn.Cố Phong chỉ trả lời hai chữ: “Tạm được.”Bởi vì mỗi ngày Diệp Ninh đều đi sớm về trễ, thời gian bọn họ gặp mặt cũng chỉ có vài phút trước buổi tối.“Tạm ổn là được rồi. Thật ra em dâu cũng không dễ dàng gì, hiện tại chúng ta ngồi ở đây xem tiết mục biểu diễn, cô ấy lại không biết còn đang bận rộn ở chỗ nào.” Giả Hạo hiếm khi mà nói lời hay thay Diệp Ninh.Cố Phong không phát biểu ý kiến gì.Thật ra anh đã tính toán xong rồi, chờ xem xong buổi biểu diễn này thì sẽ đi gặp Diệp Ninh và lãnh đạo của đoàn văn công một lần.Dù sao anh cũng là chồng của Diệp Ninh, anh chưa từng trả giá bất cứ thứ gì cho công việc của Diệp Ninh cả.“Tiếp theo đây mời mọi người thưởng thức tiếp mục hợp xướng!”MC giới thiệu chương trình xong, hai người cũng tạm thời dừng lại không nói chuyện nữa.Đội ca hát và đội nhạc khí lần lượt lên sân khấu.Tiết mục này lập tức thu hút lực chú ý của tất cả mọi người.Tiết mục này trở thành tiêu điểm cũng không phải vì bản thân nó, mà là hiện tại đội ca hát đã sớm trở thành tâm điểm của sự chú ý.Dù sao thì ngày hôm qua vừa mới xảy ra sự cố biểu diễn lớn như thế, người trong bộ đội cũng đều nghe thấy, hiện tại đương nhiên là muốn nhiều chuyện hơn là xem tiết mục. 

“Diệp Ninh, cô có biết hiện tại có ai đang ngồi ngoài kia không?”

Trong hậu trường của đoàn văn công, Trịnh Thư Vân hưng phấn chạy đến bên cạnh Diệp Ninh nói.

Diệp Ninh không chút hoang mang trả lời: “Cố Phong.”

Trịnh Thư Vân dở khóc dở cười, sao cô chẳng biết phối hợp gì thế?

“Vậy cô có nói cho chồng cô biết là hôm nay cô sẽ lên sân khấu biểu diễn không?”

Diệp Ninh lắc đầu.

Hai mắt đen như hạt châu của Trịnh Thư Vân phát sáng, rõ ràng là đang vô cùng hưng phấn muốn hóng trò hay.

“Chờ lát nữa nếu anh ấy nhìn thấy cô trên sân khấu, anh nói coi mặt anh ấy sẽ xuất sắc đến cỡ nào?”

Chỉ mới nghĩ thôi mà cô ấy cũng đã cảm thấy rất thú vị rồi.

Diệp Ninh biết cô gái này có hơi nhiều chuyện, nhưng không ngờ lại nhiều chuyện đến mức này.

“Có lẽ anh ấy không nhận ra tôi đâu.”

Cô vô cùng bình tĩnh nói ra một loại khả năng khác.

Dù sao thì ngày hôm qua cũng có ba buổi biểu diễn, cô cũng có ở trên sân khấu, hơn nữa người ngồi bên dưới cũng có người thuộc đại viện, nhưng mà lại không có bất cứ ai nhận ra cô.

Ngẫm lại chuyện này cũng rất châm chọc, có lẽ cho dù những người đó có nhìn thấy cô thì cũng không muốn thừa nhận rằng người trên sân khấu thật sự là cô.

Trịnh Thư Vân ngơ ngẩn vài giây nói: “Không thể nào?”

Có ông chồng nhà ai mà không nhận ra được vợ của mình chứ?

Nếu thật sự là thế, vậy thì cũng rất đáng buồn.

Nhìn gương mặt không có quá nhiều biểu tình của Diệp Ninh, Trịnh Thư Vân đột nhiên bắt đầu có chút đồng tình cô.

“Cho dù không nhận ra cũng không sao hết, dù sao thì vị trí của cô cũng rất khó thấy.”

Tất cả đều là do cô ấy, cô ấy không nên nhắc đến đề tài này mà.

Diệp Ninh nhìn thấy cô ấy áy náy như thế thì lại bật cười: “Không có gì, tôi cũng không để ý đến mấy chuyện đó.”

 

Trong khoảng thời gian ngắn, Trịnh Thư Vân cũng không biết nên nói cái gì bây giờ.

Dù sao nếu cô ấy là đương sự trong chuyện này, không được người đàn ông mình thích nhận ra, cô ấy chắc chắn sẽ rất tức giận.

“Mọi người chuẩn bị sẵn sàng đi, năm phút sau lên sân khấu.”

Tiếng Từ Minh Vũ nhắc nhở làm tất cả mọi người đều lên tinh thần.

Diệp Ninh nhìn bản thân trong gương, âm thầm hít một hơi thật sâu, giờ phút lên sân khấu cũng đã đến rồi.

Trong thính phòng bên dưới sân khấu, Cố Phong ngồi ở vị trí chính giữa của hàng ghế sau.

“Ngày hôm qua là quốc khánh, liên đội chúng ta cũng tổ chức hoạt động chúc mừng. Tôi còn nghĩ đây là ngày hội *****ên mà cậu và em dâu cùng nhau trải qua, cho nên mới không gọi cậu đến.” Giả Hạo hạ giọng giải thích với Cố Phong.

Cố Phong gật đầu.

TBC

Giả Hạo tiếp tục hỏi thăm: “Mấy ngày nay cậu và em dâu thế nào rồi?”

Dù sao lúc trước khi ở bệnh viện, biểu hiện tổng thể của Diệp Ninh vẫn còn khá ổn.

Cố Phong chỉ trả lời hai chữ: “Tạm được.”

Bởi vì mỗi ngày Diệp Ninh đều đi sớm về trễ, thời gian bọn họ gặp mặt cũng chỉ có vài phút trước buổi tối.

“Tạm ổn là được rồi. Thật ra em dâu cũng không dễ dàng gì, hiện tại chúng ta ngồi ở đây xem tiết mục biểu diễn, cô ấy lại không biết còn đang bận rộn ở chỗ nào.” Giả Hạo hiếm khi mà nói lời hay thay Diệp Ninh.

Cố Phong không phát biểu ý kiến gì.

Thật ra anh đã tính toán xong rồi, chờ xem xong buổi biểu diễn này thì sẽ đi gặp Diệp Ninh và lãnh đạo của đoàn văn công một lần.

Dù sao anh cũng là chồng của Diệp Ninh, anh chưa từng trả giá bất cứ thứ gì cho công việc của Diệp Ninh cả.

“Tiếp theo đây mời mọi người thưởng thức tiếp mục hợp xướng!”

MC giới thiệu chương trình xong, hai người cũng tạm thời dừng lại không nói chuyện nữa.

Đội ca hát và đội nhạc khí lần lượt lên sân khấu.

Tiết mục này lập tức thu hút lực chú ý của tất cả mọi người.

Tiết mục này trở thành tiêu điểm cũng không phải vì bản thân nó, mà là hiện tại đội ca hát đã sớm trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Dù sao thì ngày hôm qua vừa mới xảy ra sự cố biểu diễn lớn như thế, người trong bộ đội cũng đều nghe thấy, hiện tại đương nhiên là muốn nhiều chuyện hơn là xem tiết mục.

 

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… “Diệp Ninh, cô có biết hiện tại có ai đang ngồi ngoài kia không?”Trong hậu trường của đoàn văn công, Trịnh Thư Vân hưng phấn chạy đến bên cạnh Diệp Ninh nói.Diệp Ninh không chút hoang mang trả lời: “Cố Phong.”Trịnh Thư Vân dở khóc dở cười, sao cô chẳng biết phối hợp gì thế?“Vậy cô có nói cho chồng cô biết là hôm nay cô sẽ lên sân khấu biểu diễn không?”Diệp Ninh lắc đầu.Hai mắt đen như hạt châu của Trịnh Thư Vân phát sáng, rõ ràng là đang vô cùng hưng phấn muốn hóng trò hay.“Chờ lát nữa nếu anh ấy nhìn thấy cô trên sân khấu, anh nói coi mặt anh ấy sẽ xuất sắc đến cỡ nào?”Chỉ mới nghĩ thôi mà cô ấy cũng đã cảm thấy rất thú vị rồi.Diệp Ninh biết cô gái này có hơi nhiều chuyện, nhưng không ngờ lại nhiều chuyện đến mức này.“Có lẽ anh ấy không nhận ra tôi đâu.”Cô vô cùng bình tĩnh nói ra một loại khả năng khác.Dù sao thì ngày hôm qua cũng có ba buổi biểu diễn, cô cũng có ở trên sân khấu, hơn nữa người ngồi bên dưới cũng có người thuộc đại viện, nhưng mà lại không có bất cứ ai nhận ra cô.Ngẫm lại chuyện này cũng rất châm chọc, có lẽ cho dù những người đó có nhìn thấy cô thì cũng không muốn thừa nhận rằng người trên sân khấu thật sự là cô.Trịnh Thư Vân ngơ ngẩn vài giây nói: “Không thể nào?”Có ông chồng nhà ai mà không nhận ra được vợ của mình chứ?Nếu thật sự là thế, vậy thì cũng rất đáng buồn.Nhìn gương mặt không có quá nhiều biểu tình của Diệp Ninh, Trịnh Thư Vân đột nhiên bắt đầu có chút đồng tình cô.“Cho dù không nhận ra cũng không sao hết, dù sao thì vị trí của cô cũng rất khó thấy.”Tất cả đều là do cô ấy, cô ấy không nên nhắc đến đề tài này mà.Diệp Ninh nhìn thấy cô ấy áy náy như thế thì lại bật cười: “Không có gì, tôi cũng không để ý đến mấy chuyện đó.” Trong khoảng thời gian ngắn, Trịnh Thư Vân cũng không biết nên nói cái gì bây giờ.Dù sao nếu cô ấy là đương sự trong chuyện này, không được người đàn ông mình thích nhận ra, cô ấy chắc chắn sẽ rất tức giận.“Mọi người chuẩn bị sẵn sàng đi, năm phút sau lên sân khấu.”Tiếng Từ Minh Vũ nhắc nhở làm tất cả mọi người đều lên tinh thần.Diệp Ninh nhìn bản thân trong gương, âm thầm hít một hơi thật sâu, giờ phút lên sân khấu cũng đã đến rồi.Trong thính phòng bên dưới sân khấu, Cố Phong ngồi ở vị trí chính giữa của hàng ghế sau.“Ngày hôm qua là quốc khánh, liên đội chúng ta cũng tổ chức hoạt động chúc mừng. Tôi còn nghĩ đây là ngày hội *****ên mà cậu và em dâu cùng nhau trải qua, cho nên mới không gọi cậu đến.” Giả Hạo hạ giọng giải thích với Cố Phong.Cố Phong gật đầu.TBCGiả Hạo tiếp tục hỏi thăm: “Mấy ngày nay cậu và em dâu thế nào rồi?”Dù sao lúc trước khi ở bệnh viện, biểu hiện tổng thể của Diệp Ninh vẫn còn khá ổn.Cố Phong chỉ trả lời hai chữ: “Tạm được.”Bởi vì mỗi ngày Diệp Ninh đều đi sớm về trễ, thời gian bọn họ gặp mặt cũng chỉ có vài phút trước buổi tối.“Tạm ổn là được rồi. Thật ra em dâu cũng không dễ dàng gì, hiện tại chúng ta ngồi ở đây xem tiết mục biểu diễn, cô ấy lại không biết còn đang bận rộn ở chỗ nào.” Giả Hạo hiếm khi mà nói lời hay thay Diệp Ninh.Cố Phong không phát biểu ý kiến gì.Thật ra anh đã tính toán xong rồi, chờ xem xong buổi biểu diễn này thì sẽ đi gặp Diệp Ninh và lãnh đạo của đoàn văn công một lần.Dù sao anh cũng là chồng của Diệp Ninh, anh chưa từng trả giá bất cứ thứ gì cho công việc của Diệp Ninh cả.“Tiếp theo đây mời mọi người thưởng thức tiếp mục hợp xướng!”MC giới thiệu chương trình xong, hai người cũng tạm thời dừng lại không nói chuyện nữa.Đội ca hát và đội nhạc khí lần lượt lên sân khấu.Tiết mục này lập tức thu hút lực chú ý của tất cả mọi người.Tiết mục này trở thành tiêu điểm cũng không phải vì bản thân nó, mà là hiện tại đội ca hát đã sớm trở thành tâm điểm của sự chú ý.Dù sao thì ngày hôm qua vừa mới xảy ra sự cố biểu diễn lớn như thế, người trong bộ đội cũng đều nghe thấy, hiện tại đương nhiên là muốn nhiều chuyện hơn là xem tiết mục. 

Chương 161: Chương 161