“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…

Chương 164: Chương 164

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… “Ông ấy là Trần Lễ, chủ cửa hàng bán đàn này.” Diệp Ninh cũng giới thiệu người đàn ông này cho Cố Phong: “Là thầy Trần dạy tôi đánh đàn dương cầm.”Cố Phong hơi sửng sốt.Trần Lễ cũng đã nhiệt tình chạy lên bắt tay với anh.“Chào cậu, Cố Phong, trước kia tôi thường nghe Diệp Ninh nhắc đến cậu, không ngờ đến bây giờ mới có cơ hội gặp mặt.”“Xin chào thầy Trần.”Cố Phong hoàn hồn lại, lập tức bắt tay với Trần Lễ.Diệp Ninh lại nói chuyện tiếp: “Mỗi ngày khi tôi từ đoàn văn công tan ca rồi sẽ lập tức đến đây tìm thầy Trần để học đàn dương cầm.”“Đúng vậy. Diệp Ninh thật sự là học trò có tài năng nhất mà tôi đã từng dạy, cô ấy chỉ ở chỗ tôi học tập ba bốn tháng nhưng đã bằng người thường học ba bốn năm. Có thể có được một học trò có tài năng như thế cũng là vinh hạnh của tôi!”Trần Lễ không chút nào keo kiệt liên tục khen ngợi tài năng của Diệp Ninh, hai người kẻ tung người hứng phối hợp vô cùng chặt chẽ.Diệp Ninh vẫn luôn dùng khóe mắt để ý đến từng phản ứng của Cố Phong.Đây là cách mà cô đã nghĩ ra được, vừa có thể giải thích được vì sao cô sẽ biết đàn dương cầm, lại có thể giải thích nguyên nhân vì sao mấy ngày nay cô về trễ, như thế thì có lẽ cũng sẽ có thể làm Cố Phong không còn nghi ngờ cô nữa.TBCQuả nhiên, Cố Phong lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nói: “Cho nên tối nào cô cũng sẽ đến đây để tập đánh đàn sao?”Diệp Ninh gật đầu nói: “Đúng vậy, ngoại trừ buổi ra, cuối tuần tôi cũng sẽ đến đây.”Trần Lễ tiếp tục phụ họa nói: “Diệp Ninh không chỉ có tài năng mà còn cực kỳ siêng năng, tôi cũng rất thích tính cách này của cô ấy.”Tất cả khó hiểu trong lòng Cố Phong đều biến mất sạch sẽ, thì ra lại là như thế này.Anh cũng thật đúng là quá hoang đường, không ngờ còn sẽ đi nghi ngờ nghĩ đến một vài thứ tầm xàm bậy bạ kia.Diệp Ninh nhìn thấy anh liên tục thay đổi sắc mặt, lập tức biết cách này của cô đã thành công rồi. Cô nháy mắt ra hiệu với Trần Lễ, Trần Lễ vội vàng phối hợp kể lại một vài chuyện khi cô ở chỗ này học đàn dương cầm.Mười phút sau, hai người ra khỏi cửa hàng bán đàn này.Toàn thân Diệp Ninh đều nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ anh hiểu hết chưa?”“Trước kia là do tôi hiểu lầm cô, thật xin lỗi.” Cố Phong rất nghiêm túc.Diệp Ninh ho khan, không ngờ anh sẽ xin lỗi dứt khoát như thế, cho dù cố nhận lấy lời xin lỗi này sẽ cảm thấy rất xấu hổ nhưng cũng chỉ có thể bình tĩnh nhận lấy.“Chuyện này cũng có một phần lỗi của tôi, tôi không báo cho anh biết trước. Nhưng mà những ngày đó anh cũng không quay về nhà, cho dù tôi muốn nói thì cũng không có cơ hội.”“Ừ. Tôi biết.”Ánh mắt của Cố Phong vẫn cứ sâu thăm như cũ, làm người ta không thể nào đoán được anh đang nghĩ gì.Anh có thể thông cảm cho cô như thế, Diệp Ninh ngược lại càng không biết nên nói thế nào.“Sao tự nhiên cô lại muốn học đàn dương cầm thế?” Cố Phong biết anh hiểu biết quá ít về cô, cho nên chủ động hỏi thăm.“Chỉ là ở nhà rảnh rỗi không có chuyện gì làm, sau đó lúc đi ngang qua chỗ này vừa khéo nghe được tiếng đàn của thầy Trần, tôi cảm thấy rất thích, cho nên lập tức quấn lấy thầy Trần đòi làm học trò của ông ấy.” Diệp Ninh thuận miệng bịa chuyện.Cố Phong đã hoàn toàn tin tưởng những lời cô nói, không hề nghi ngờ gì nữa.“Bởi vì cô học đàn dương cầm, cho nên mới cứ nhất quyết đòi tôi tìm công việc ở đoàn văn công cho cô, đúng không?”“...”Khóe miệng Diệp Ninh giật giật, cô hoàn toàn không ngờ anh còn có thể liên tưởng đến tận chỗ này.Cố Phong thở dài nói: “Xin lỗi, là trước kia tôi không chịu hỏi rõ ràng, còn tưởng rằng cô đang kiếm chuyện, vẫn là vì tôi không thèm quan tâm đến chuyện của cô, thậm chí là còn rất kháng cự nữa.”Trước kia anh thật sự quá tự cho là đúng, hoàn toàn chưa bao giờ thử đứng ở lập trường của cô để suy nghĩ.Diệp Ninh chột dạ muốn chết, cô chỉ là muốn nói dối chuyện cô biết đàn dương cầm với chuyện về trễ mà thôi, từ trước đến nay chưa bao giờ có ý định sẽ làm cho anh áy náy. 

“Ông ấy là Trần Lễ, chủ cửa hàng bán đàn này.” Diệp Ninh cũng giới thiệu người đàn ông này cho Cố Phong: “Là thầy Trần dạy tôi đánh đàn dương cầm.”

Cố Phong hơi sửng sốt.

Trần Lễ cũng đã nhiệt tình chạy lên bắt tay với anh.

“Chào cậu, Cố Phong, trước kia tôi thường nghe Diệp Ninh nhắc đến cậu, không ngờ đến bây giờ mới có cơ hội gặp mặt.”

“Xin chào thầy Trần.”

Cố Phong hoàn hồn lại, lập tức bắt tay với Trần Lễ.

Diệp Ninh lại nói chuyện tiếp: “Mỗi ngày khi tôi từ đoàn văn công tan ca rồi sẽ lập tức đến đây tìm thầy Trần để học đàn dương cầm.”

“Đúng vậy. Diệp Ninh thật sự là học trò có tài năng nhất mà tôi đã từng dạy, cô ấy chỉ ở chỗ tôi học tập ba bốn tháng nhưng đã bằng người thường học ba bốn năm. Có thể có được một học trò có tài năng như thế cũng là vinh hạnh của tôi!”

Trần Lễ không chút nào keo kiệt liên tục khen ngợi tài năng của Diệp Ninh, hai người kẻ tung người hứng phối hợp vô cùng chặt chẽ.

Diệp Ninh vẫn luôn dùng khóe mắt để ý đến từng phản ứng của Cố Phong.

Đây là cách mà cô đã nghĩ ra được, vừa có thể giải thích được vì sao cô sẽ biết đàn dương cầm, lại có thể giải thích nguyên nhân vì sao mấy ngày nay cô về trễ, như thế thì có lẽ cũng sẽ có thể làm Cố Phong không còn nghi ngờ cô nữa.

TBC

Quả nhiên, Cố Phong lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nói: “Cho nên tối nào cô cũng sẽ đến đây để tập đánh đàn sao?”

Diệp Ninh gật đầu nói: “Đúng vậy, ngoại trừ buổi ra, cuối tuần tôi cũng sẽ đến đây.”

Trần Lễ tiếp tục phụ họa nói: “Diệp Ninh không chỉ có tài năng mà còn cực kỳ siêng năng, tôi cũng rất thích tính cách này của cô ấy.”

Tất cả khó hiểu trong lòng Cố Phong đều biến mất sạch sẽ, thì ra lại là như thế này.

Anh cũng thật đúng là quá hoang đường, không ngờ còn sẽ đi nghi ngờ nghĩ đến một vài thứ tầm xàm bậy bạ kia.

Diệp Ninh nhìn thấy anh liên tục thay đổi sắc mặt, lập tức biết cách này của cô đã thành công rồi.

 

Cô nháy mắt ra hiệu với Trần Lễ, Trần Lễ vội vàng phối hợp kể lại một vài chuyện khi cô ở chỗ này học đàn dương cầm.

Mười phút sau, hai người ra khỏi cửa hàng bán đàn này.

Toàn thân Diệp Ninh đều nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ anh hiểu hết chưa?”

“Trước kia là do tôi hiểu lầm cô, thật xin lỗi.” Cố Phong rất nghiêm túc.

Diệp Ninh ho khan, không ngờ anh sẽ xin lỗi dứt khoát như thế, cho dù cố nhận lấy lời xin lỗi này sẽ cảm thấy rất xấu hổ nhưng cũng chỉ có thể bình tĩnh nhận lấy.

“Chuyện này cũng có một phần lỗi của tôi, tôi không báo cho anh biết trước. Nhưng mà những ngày đó anh cũng không quay về nhà, cho dù tôi muốn nói thì cũng không có cơ hội.”

“Ừ. Tôi biết.”

Ánh mắt của Cố Phong vẫn cứ sâu thăm như cũ, làm người ta không thể nào đoán được anh đang nghĩ gì.

Anh có thể thông cảm cho cô như thế, Diệp Ninh ngược lại càng không biết nên nói thế nào.

“Sao tự nhiên cô lại muốn học đàn dương cầm thế?” Cố Phong biết anh hiểu biết quá ít về cô, cho nên chủ động hỏi thăm.

“Chỉ là ở nhà rảnh rỗi không có chuyện gì làm, sau đó lúc đi ngang qua chỗ này vừa khéo nghe được tiếng đàn của thầy Trần, tôi cảm thấy rất thích, cho nên lập tức quấn lấy thầy Trần đòi làm học trò của ông ấy.” Diệp Ninh thuận miệng bịa chuyện.

Cố Phong đã hoàn toàn tin tưởng những lời cô nói, không hề nghi ngờ gì nữa.

“Bởi vì cô học đàn dương cầm, cho nên mới cứ nhất quyết đòi tôi tìm công việc ở đoàn văn công cho cô, đúng không?”

“...”

Khóe miệng Diệp Ninh giật giật, cô hoàn toàn không ngờ anh còn có thể liên tưởng đến tận chỗ này.

Cố Phong thở dài nói: “Xin lỗi, là trước kia tôi không chịu hỏi rõ ràng, còn tưởng rằng cô đang kiếm chuyện, vẫn là vì tôi không thèm quan tâm đến chuyện của cô, thậm chí là còn rất kháng cự nữa.”

Trước kia anh thật sự quá tự cho là đúng, hoàn toàn chưa bao giờ thử đứng ở lập trường của cô để suy nghĩ.

Diệp Ninh chột dạ muốn chết, cô chỉ là muốn nói dối chuyện cô biết đàn dương cầm với chuyện về trễ mà thôi, từ trước đến nay chưa bao giờ có ý định sẽ làm cho anh áy náy.

 

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… “Ông ấy là Trần Lễ, chủ cửa hàng bán đàn này.” Diệp Ninh cũng giới thiệu người đàn ông này cho Cố Phong: “Là thầy Trần dạy tôi đánh đàn dương cầm.”Cố Phong hơi sửng sốt.Trần Lễ cũng đã nhiệt tình chạy lên bắt tay với anh.“Chào cậu, Cố Phong, trước kia tôi thường nghe Diệp Ninh nhắc đến cậu, không ngờ đến bây giờ mới có cơ hội gặp mặt.”“Xin chào thầy Trần.”Cố Phong hoàn hồn lại, lập tức bắt tay với Trần Lễ.Diệp Ninh lại nói chuyện tiếp: “Mỗi ngày khi tôi từ đoàn văn công tan ca rồi sẽ lập tức đến đây tìm thầy Trần để học đàn dương cầm.”“Đúng vậy. Diệp Ninh thật sự là học trò có tài năng nhất mà tôi đã từng dạy, cô ấy chỉ ở chỗ tôi học tập ba bốn tháng nhưng đã bằng người thường học ba bốn năm. Có thể có được một học trò có tài năng như thế cũng là vinh hạnh của tôi!”Trần Lễ không chút nào keo kiệt liên tục khen ngợi tài năng của Diệp Ninh, hai người kẻ tung người hứng phối hợp vô cùng chặt chẽ.Diệp Ninh vẫn luôn dùng khóe mắt để ý đến từng phản ứng của Cố Phong.Đây là cách mà cô đã nghĩ ra được, vừa có thể giải thích được vì sao cô sẽ biết đàn dương cầm, lại có thể giải thích nguyên nhân vì sao mấy ngày nay cô về trễ, như thế thì có lẽ cũng sẽ có thể làm Cố Phong không còn nghi ngờ cô nữa.TBCQuả nhiên, Cố Phong lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nói: “Cho nên tối nào cô cũng sẽ đến đây để tập đánh đàn sao?”Diệp Ninh gật đầu nói: “Đúng vậy, ngoại trừ buổi ra, cuối tuần tôi cũng sẽ đến đây.”Trần Lễ tiếp tục phụ họa nói: “Diệp Ninh không chỉ có tài năng mà còn cực kỳ siêng năng, tôi cũng rất thích tính cách này của cô ấy.”Tất cả khó hiểu trong lòng Cố Phong đều biến mất sạch sẽ, thì ra lại là như thế này.Anh cũng thật đúng là quá hoang đường, không ngờ còn sẽ đi nghi ngờ nghĩ đến một vài thứ tầm xàm bậy bạ kia.Diệp Ninh nhìn thấy anh liên tục thay đổi sắc mặt, lập tức biết cách này của cô đã thành công rồi. Cô nháy mắt ra hiệu với Trần Lễ, Trần Lễ vội vàng phối hợp kể lại một vài chuyện khi cô ở chỗ này học đàn dương cầm.Mười phút sau, hai người ra khỏi cửa hàng bán đàn này.Toàn thân Diệp Ninh đều nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ anh hiểu hết chưa?”“Trước kia là do tôi hiểu lầm cô, thật xin lỗi.” Cố Phong rất nghiêm túc.Diệp Ninh ho khan, không ngờ anh sẽ xin lỗi dứt khoát như thế, cho dù cố nhận lấy lời xin lỗi này sẽ cảm thấy rất xấu hổ nhưng cũng chỉ có thể bình tĩnh nhận lấy.“Chuyện này cũng có một phần lỗi của tôi, tôi không báo cho anh biết trước. Nhưng mà những ngày đó anh cũng không quay về nhà, cho dù tôi muốn nói thì cũng không có cơ hội.”“Ừ. Tôi biết.”Ánh mắt của Cố Phong vẫn cứ sâu thăm như cũ, làm người ta không thể nào đoán được anh đang nghĩ gì.Anh có thể thông cảm cho cô như thế, Diệp Ninh ngược lại càng không biết nên nói thế nào.“Sao tự nhiên cô lại muốn học đàn dương cầm thế?” Cố Phong biết anh hiểu biết quá ít về cô, cho nên chủ động hỏi thăm.“Chỉ là ở nhà rảnh rỗi không có chuyện gì làm, sau đó lúc đi ngang qua chỗ này vừa khéo nghe được tiếng đàn của thầy Trần, tôi cảm thấy rất thích, cho nên lập tức quấn lấy thầy Trần đòi làm học trò của ông ấy.” Diệp Ninh thuận miệng bịa chuyện.Cố Phong đã hoàn toàn tin tưởng những lời cô nói, không hề nghi ngờ gì nữa.“Bởi vì cô học đàn dương cầm, cho nên mới cứ nhất quyết đòi tôi tìm công việc ở đoàn văn công cho cô, đúng không?”“...”Khóe miệng Diệp Ninh giật giật, cô hoàn toàn không ngờ anh còn có thể liên tưởng đến tận chỗ này.Cố Phong thở dài nói: “Xin lỗi, là trước kia tôi không chịu hỏi rõ ràng, còn tưởng rằng cô đang kiếm chuyện, vẫn là vì tôi không thèm quan tâm đến chuyện của cô, thậm chí là còn rất kháng cự nữa.”Trước kia anh thật sự quá tự cho là đúng, hoàn toàn chưa bao giờ thử đứng ở lập trường của cô để suy nghĩ.Diệp Ninh chột dạ muốn chết, cô chỉ là muốn nói dối chuyện cô biết đàn dương cầm với chuyện về trễ mà thôi, từ trước đến nay chưa bao giờ có ý định sẽ làm cho anh áy náy. 

Chương 164: Chương 164