“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…

Chương 170: Chương 170

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… “Diệp Tử, lúc nãy có một ông chủ của cửa hàng bán đàn gọi điện thoại đến, nói có chuyện gấp muốn tìm cô.”Chị Dung cũng đã thay đổi xưng hô với cô, hiện tại khi ở Hồng Hải, Diệp Ninh chỉ có một cái tên, đó là Diệp Tử.Diệp Ninh nhíu mày, thậm chí còn không kịp thay quần áo đã lập tức đi trả lời điện thoại.Hôm nay lúc tan ca cô cố ý gọi điện thoại cho Trần Lễ, bảo ông ấy tối nay nhất định phải giả vờ như đang dạy cô đánh đàn.Vì đề phòng có chuyện gì ngoài ý muốn, cô còn để lại số điện thoại bên phòng ca múa, dặn dò Trần Lễ nếu tối nay có chuyện gì thì có thể gọi đến số điện thoại này để tìm cô.Không ngờ chuyện cô lo lắng vẫn xảy ra.Điện thoại gọi qua bên đó, giọng nói sốt ruột của Trần Lễ lập tức truyền đến.“Diệp Ninh, chỉ sợ cô phải đích thân đến đây rồi.”“Sao thế?” Phản ứng *****ên của Diệp Ninh chính là Cố Phong đến tìm, sau đó phát hiện cô không có ở trong cửa hàng bán đàn.“Là chồng của cô, khoảng nửa tiếng trước cậu ấy đã đến đây, nãy giờ còn đứng ở bên ngoài, hình như là đang đợi cô.”“...”Diệp Ninh ngơ ngẩn.“Diệp Ninh, cô có nghe không đó?” Trần Lễ ở đầu dây bên kia không nghe thấy cô trả lời, hơi tăng thêm âm lượng.“Tôi đang nghe đây, anh ấy không có đi vào đúng không?” Diệp Ninh hoàn hồn lại, cảm thấy có chút hoang đường.Nếu Cố Phong nghi ngờ cô thì chắc chắn sẽ trực tiếp đi vào xem.Nhưng mà anh lại không làm như thế mà chỉ đứng canh ở bên ngoài, anh làm thế này sao nhìn kiểu gì cũng thấy giống như là đi qua đó đón cô về thế?Tuy rằng Diệp Ninh không muốn tự mình đa tình, nhưng mà thật sự không nghĩ ra khả năng nào khác.“Không có, tôi vẫn luôn bảo nhân viên canh chừng. Nhưng mà bây giờ đã khuya lắm rồi, nếu cô không đến thì chắc chắn sẽ lộ tẩy đó.” Trần Lễ cũng không có cách nào, lấy tiền của người thì phải giải quyết phiền não thay người ta.Diệp Ninh cũng không chậm trễ thời gian nữa, nói: “Được, tôi lập tức đi qua đó ngay.”TBC“Chị Dung, mau tới giúp tôi thay quần áo, tẩy trang đi.” Diệp Ninh sốt ruột thúc giục.Tuy rằng chị Dung không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn nhanh chóng phối hợp.Vài phút sau, Diệp Ninh đã thay đồ xong từ cửa sau của phòng ca múa đi ra ngoài.Xe đã chờ sẵn ở bên ngoài.“Đến cửa hàng bán đàn ở đường Nam Hoa.”Trần Lễ ở bên kia thông qua cửa sổ trên lầu hai nhìn Cố Phong đang đứng thẳng ở một chỗ cách ngoài cửa không xa.Tuy rằng hiện tại Cố Phong đang mặc quần áo bình thường, nhưng mà buổi trưa khi anh đến lại mặc quân trang, cho nên Trần Lễ vô cùng cẩn thận về chuyện này.Ông ấy tuyệt đối không dám trêu chọc người trong bộ đội, nếu biết trước đối phương có thân phận này thì ông ấy chắc chắn sẽ không đồng ý lừa gạt anh với Diệp Ninh.“Mau tới đi!”Trong miệng ông ấy liên tục lèm bèm nói mãi, lại quay về đến trước đàn dương cầm đàn một chút, để tránh cho Cố Phong đứng ở bên ngoài nghi ngờ.Mười phút sau, một chiếc xe hơi màu đen xuyên qua hẻm nhỏ phía sau cửa hàng bán đàn, dừng lại ở cửa hông của cửa hàng.Diệp Ninh cẩn thận xuống xe, đứng ở góc tường nhìn thoáng qua là nhìn thấy Cố Phong đang đứng chờ ở cửa chính ngay.May mà cô đã tính toán từ trước hết rồi, lúc lựa chọn cửa hàng bán đàn này còn cố ý xác định là nơi đây còn có một cánh cửa khác.Cô dùng tốc độ nhanh nhất từ cửa hông đi vào.Cố Phong nghe trên lầu hai của cửa hàng bán đàn thỉnh thoảng vang lên tiếng đàn, vô cùng có kiên nhẫn chờ Diệp Ninh từ bên trong đi ra.Hơn nữa anh còn cố ý tính thời gian, đến giờ này thì chắc cũng sắp xong rồi.Quả nhiên anh vừa mới nghĩ như thế xong, tiếng đàn trên lầu hai đã dừng lại, một lúc sau Diệp Ninh và Trần Lễ cùng nhau đi ra.“Sao anh lại ở chỗ này?”Diệp Ninh nhìn thấy anh *****ên là hơi sững sờ, sau đó lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.Trần Lễ âm thầm chửi thầm trong bụng, người phụ nữ này không đi đóng phim thật sự rất đáng tiếc. 

“Diệp Tử, lúc nãy có một ông chủ của cửa hàng bán đàn gọi điện thoại đến, nói có chuyện gấp muốn tìm cô.”

Chị Dung cũng đã thay đổi xưng hô với cô, hiện tại khi ở Hồng Hải, Diệp Ninh chỉ có một cái tên, đó là Diệp Tử.

Diệp Ninh nhíu mày, thậm chí còn không kịp thay quần áo đã lập tức đi trả lời điện thoại.

Hôm nay lúc tan ca cô cố ý gọi điện thoại cho Trần Lễ, bảo ông ấy tối nay nhất định phải giả vờ như đang dạy cô đánh đàn.

Vì đề phòng có chuyện gì ngoài ý muốn, cô còn để lại số điện thoại bên phòng ca múa, dặn dò Trần Lễ nếu tối nay có chuyện gì thì có thể gọi đến số điện thoại này để tìm cô.

Không ngờ chuyện cô lo lắng vẫn xảy ra.

Điện thoại gọi qua bên đó, giọng nói sốt ruột của Trần Lễ lập tức truyền đến.

“Diệp Ninh, chỉ sợ cô phải đích thân đến đây rồi.”

“Sao thế?” Phản ứng *****ên của Diệp Ninh chính là Cố Phong đến tìm, sau đó phát hiện cô không có ở trong cửa hàng bán đàn.

“Là chồng của cô, khoảng nửa tiếng trước cậu ấy đã đến đây, nãy giờ còn đứng ở bên ngoài, hình như là đang đợi cô.”

“...”

Diệp Ninh ngơ ngẩn.

“Diệp Ninh, cô có nghe không đó?” Trần Lễ ở đầu dây bên kia không nghe thấy cô trả lời, hơi tăng thêm âm lượng.

“Tôi đang nghe đây, anh ấy không có đi vào đúng không?” Diệp Ninh hoàn hồn lại, cảm thấy có chút hoang đường.

Nếu Cố Phong nghi ngờ cô thì chắc chắn sẽ trực tiếp đi vào xem.

Nhưng mà anh lại không làm như thế mà chỉ đứng canh ở bên ngoài, anh làm thế này sao nhìn kiểu gì cũng thấy giống như là đi qua đó đón cô về thế?

Tuy rằng Diệp Ninh không muốn tự mình đa tình, nhưng mà thật sự không nghĩ ra khả năng nào khác.

“Không có, tôi vẫn luôn bảo nhân viên canh chừng. Nhưng mà bây giờ đã khuya lắm rồi, nếu cô không đến thì chắc chắn sẽ lộ tẩy đó.” Trần Lễ cũng không có cách nào, lấy tiền của người thì phải giải quyết phiền não thay người ta.

Diệp Ninh cũng không chậm trễ thời gian nữa, nói: “Được, tôi lập tức đi qua đó ngay.”

TBC

“Chị Dung, mau tới giúp tôi thay quần áo, tẩy trang đi.”

 

Diệp Ninh sốt ruột thúc giục.

Tuy rằng chị Dung không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn nhanh chóng phối hợp.

Vài phút sau, Diệp Ninh đã thay đồ xong từ cửa sau của phòng ca múa đi ra ngoài.

Xe đã chờ sẵn ở bên ngoài.

“Đến cửa hàng bán đàn ở đường Nam Hoa.”

Trần Lễ ở bên kia thông qua cửa sổ trên lầu hai nhìn Cố Phong đang đứng thẳng ở một chỗ cách ngoài cửa không xa.

Tuy rằng hiện tại Cố Phong đang mặc quần áo bình thường, nhưng mà buổi trưa khi anh đến lại mặc quân trang, cho nên Trần Lễ vô cùng cẩn thận về chuyện này.

Ông ấy tuyệt đối không dám trêu chọc người trong bộ đội, nếu biết trước đối phương có thân phận này thì ông ấy chắc chắn sẽ không đồng ý lừa gạt anh với Diệp Ninh.

“Mau tới đi!”

Trong miệng ông ấy liên tục lèm bèm nói mãi, lại quay về đến trước đàn dương cầm đàn một chút, để tránh cho Cố Phong đứng ở bên ngoài nghi ngờ.

Mười phút sau, một chiếc xe hơi màu đen xuyên qua hẻm nhỏ phía sau cửa hàng bán đàn, dừng lại ở cửa hông của cửa hàng.

Diệp Ninh cẩn thận xuống xe, đứng ở góc tường nhìn thoáng qua là nhìn thấy Cố Phong đang đứng chờ ở cửa chính ngay.

May mà cô đã tính toán từ trước hết rồi, lúc lựa chọn cửa hàng bán đàn này còn cố ý xác định là nơi đây còn có một cánh cửa khác.

Cô dùng tốc độ nhanh nhất từ cửa hông đi vào.

Cố Phong nghe trên lầu hai của cửa hàng bán đàn thỉnh thoảng vang lên tiếng đàn, vô cùng có kiên nhẫn chờ Diệp Ninh từ bên trong đi ra.

Hơn nữa anh còn cố ý tính thời gian, đến giờ này thì chắc cũng sắp xong rồi.

Quả nhiên anh vừa mới nghĩ như thế xong, tiếng đàn trên lầu hai đã dừng lại, một lúc sau Diệp Ninh và Trần Lễ cùng nhau đi ra.

“Sao anh lại ở chỗ này?”

Diệp Ninh nhìn thấy anh *****ên là hơi sững sờ, sau đó lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Trần Lễ âm thầm chửi thầm trong bụng, người phụ nữ này không đi đóng phim thật sự rất đáng tiếc.

 

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… “Diệp Tử, lúc nãy có một ông chủ của cửa hàng bán đàn gọi điện thoại đến, nói có chuyện gấp muốn tìm cô.”Chị Dung cũng đã thay đổi xưng hô với cô, hiện tại khi ở Hồng Hải, Diệp Ninh chỉ có một cái tên, đó là Diệp Tử.Diệp Ninh nhíu mày, thậm chí còn không kịp thay quần áo đã lập tức đi trả lời điện thoại.Hôm nay lúc tan ca cô cố ý gọi điện thoại cho Trần Lễ, bảo ông ấy tối nay nhất định phải giả vờ như đang dạy cô đánh đàn.Vì đề phòng có chuyện gì ngoài ý muốn, cô còn để lại số điện thoại bên phòng ca múa, dặn dò Trần Lễ nếu tối nay có chuyện gì thì có thể gọi đến số điện thoại này để tìm cô.Không ngờ chuyện cô lo lắng vẫn xảy ra.Điện thoại gọi qua bên đó, giọng nói sốt ruột của Trần Lễ lập tức truyền đến.“Diệp Ninh, chỉ sợ cô phải đích thân đến đây rồi.”“Sao thế?” Phản ứng *****ên của Diệp Ninh chính là Cố Phong đến tìm, sau đó phát hiện cô không có ở trong cửa hàng bán đàn.“Là chồng của cô, khoảng nửa tiếng trước cậu ấy đã đến đây, nãy giờ còn đứng ở bên ngoài, hình như là đang đợi cô.”“...”Diệp Ninh ngơ ngẩn.“Diệp Ninh, cô có nghe không đó?” Trần Lễ ở đầu dây bên kia không nghe thấy cô trả lời, hơi tăng thêm âm lượng.“Tôi đang nghe đây, anh ấy không có đi vào đúng không?” Diệp Ninh hoàn hồn lại, cảm thấy có chút hoang đường.Nếu Cố Phong nghi ngờ cô thì chắc chắn sẽ trực tiếp đi vào xem.Nhưng mà anh lại không làm như thế mà chỉ đứng canh ở bên ngoài, anh làm thế này sao nhìn kiểu gì cũng thấy giống như là đi qua đó đón cô về thế?Tuy rằng Diệp Ninh không muốn tự mình đa tình, nhưng mà thật sự không nghĩ ra khả năng nào khác.“Không có, tôi vẫn luôn bảo nhân viên canh chừng. Nhưng mà bây giờ đã khuya lắm rồi, nếu cô không đến thì chắc chắn sẽ lộ tẩy đó.” Trần Lễ cũng không có cách nào, lấy tiền của người thì phải giải quyết phiền não thay người ta.Diệp Ninh cũng không chậm trễ thời gian nữa, nói: “Được, tôi lập tức đi qua đó ngay.”TBC“Chị Dung, mau tới giúp tôi thay quần áo, tẩy trang đi.” Diệp Ninh sốt ruột thúc giục.Tuy rằng chị Dung không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn nhanh chóng phối hợp.Vài phút sau, Diệp Ninh đã thay đồ xong từ cửa sau của phòng ca múa đi ra ngoài.Xe đã chờ sẵn ở bên ngoài.“Đến cửa hàng bán đàn ở đường Nam Hoa.”Trần Lễ ở bên kia thông qua cửa sổ trên lầu hai nhìn Cố Phong đang đứng thẳng ở một chỗ cách ngoài cửa không xa.Tuy rằng hiện tại Cố Phong đang mặc quần áo bình thường, nhưng mà buổi trưa khi anh đến lại mặc quân trang, cho nên Trần Lễ vô cùng cẩn thận về chuyện này.Ông ấy tuyệt đối không dám trêu chọc người trong bộ đội, nếu biết trước đối phương có thân phận này thì ông ấy chắc chắn sẽ không đồng ý lừa gạt anh với Diệp Ninh.“Mau tới đi!”Trong miệng ông ấy liên tục lèm bèm nói mãi, lại quay về đến trước đàn dương cầm đàn một chút, để tránh cho Cố Phong đứng ở bên ngoài nghi ngờ.Mười phút sau, một chiếc xe hơi màu đen xuyên qua hẻm nhỏ phía sau cửa hàng bán đàn, dừng lại ở cửa hông của cửa hàng.Diệp Ninh cẩn thận xuống xe, đứng ở góc tường nhìn thoáng qua là nhìn thấy Cố Phong đang đứng chờ ở cửa chính ngay.May mà cô đã tính toán từ trước hết rồi, lúc lựa chọn cửa hàng bán đàn này còn cố ý xác định là nơi đây còn có một cánh cửa khác.Cô dùng tốc độ nhanh nhất từ cửa hông đi vào.Cố Phong nghe trên lầu hai của cửa hàng bán đàn thỉnh thoảng vang lên tiếng đàn, vô cùng có kiên nhẫn chờ Diệp Ninh từ bên trong đi ra.Hơn nữa anh còn cố ý tính thời gian, đến giờ này thì chắc cũng sắp xong rồi.Quả nhiên anh vừa mới nghĩ như thế xong, tiếng đàn trên lầu hai đã dừng lại, một lúc sau Diệp Ninh và Trần Lễ cùng nhau đi ra.“Sao anh lại ở chỗ này?”Diệp Ninh nhìn thấy anh *****ên là hơi sững sờ, sau đó lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.Trần Lễ âm thầm chửi thầm trong bụng, người phụ nữ này không đi đóng phim thật sự rất đáng tiếc. 

Chương 170: Chương 170