“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 212: Chương 212
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Diệp Đống cũng nhanh chóng phụ họa nói: “Chị của con nói thật đó, sáng sớm tụi con đã chạy đi tìm Lý Bưu. Chị của con trả tiền, Lý Bưu cũng đã viết giấy cam đoan, sau này sẽ không dùng chuyện đó để uy h.i.ế.p nhà chúng ta nữa.”Cậu vốn còn cho rằng cha mẹ nghe xong sẽ thả lỏng lại, nhưng không ngờ Diệp Quốc Sinh lại trực tiếp sốt ruột đến đỏ cả mặt.“Tiểu Ninh đưa tiền? Con lấy đâu ra nhiều tiền như thế hả?”Đó chính là năm trăm đồng, không phải năm mươi đồng, càng không phải năm đồng.Một tháng Cố Phong có bao nhiêu tiền trợ cấp chứ, bọn họ còn phải sống, còn phải gánh vác chi tiêu trong nhà, không thể nào lấy ra số tiền lớn như thế ngay lập tức được.Diệp Ninh cũng đã sớm đoán được cha mẹ sẽ truy vấn nguồn gốc tiền tài, không chút hoang mang giải thích: “Trước khi con về đã tìm đơn vị công tác dự chi mấy tháng tiền lương, lại còn mượn đồng nghiệp một ít. Bọn họ biết nhà con xảy ra chuyện cho nên đều đồng ý giúp đỡ.”Diệp Quốc Sinh nghe được lai lịch tiền bạc bình thường, vẻ nghiêm khắc và bất an trên mặt cũng giảm đi một chút.Hôm qua Diệp Ninh nói đã tìm được công việc ở bên kia, bọn họ cũng không có để trong lòng, thậm chí còn cảm thấy Diệp Ninh muốn làm cho bọn họ yên tâm cho nên mới cố ý nói là có công việc.Dù sao thì con gái của mình như thế nào, không có ai rõ ràng hơn cha mẹ.Làm gì có công việc nào mà cô có thể làm tốt chứ.Nhưng mà hiện tại Diệp Ninh lại lập tức lấy ra số tiền lớn như thế, chuyện này làm bọn họ không muốn quan tâm cũng không được.“Con gái, công việc của con là gì thế?”Diệp Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng bọn họ cũng chịu hỏi rồi.“Sau khi con đi qua bên đó thì gặp được một thầy giáo dạy đàn dương cầm, con học đàn dương cầm với thầy xong, may mắn được vào đoàn văn công. Hiện tại con đã là thành viên chính thức của đoàn văn công rồi, tiền lương một tháng đến mấy chục đồng.”Diệp Quốc Sinh và Triệu Thu Phân nghe xong đều sửng sốt, hoàn toàn không thể nào tin nổi.Phản ứng của Diệp Đống lại càng thái quá hơn, cậu trực tiếp cầm bàn tay múp thịt của Diệp Ninh lên ngắm nhìn. “Chị, mấy cái ngón tay này của chị mà còn có thể đánh đàn dương cầm sao? Đánh bông em thấy còn chưa có ai thèm nữa là?”Tuy rằng câu này nghe có hơi choi tay, nhưng mà ngay cả Diệp Quốc Sinh và Triệu Thu Phân cũng đều nghĩ như thế.“Con gái, con đừng có giấu cha mẹ nữa, con nói thật cho cha mẹ biết đi, rốt cuộc con đi qua đó làm cái gì?”Bởi vì quá kích động nên giọng nói của Triệu Thu Phân còn mang theo chút run rẩy.Diệp Ninh cạn lời nói: “Con nói thật mà, nếu không thì chờ Cố Phong đến cha mẹ hỏi lại anh ấy đi. Anh ấy từng đến đoàn văn công xem con biểu diễn đàn dương cầm rồi.”Diệp Quốc Sinh và Triệu Thu Phân hai mặt nhìn nhau, nhìn thấy Diệp Ninh cam đoan chắc nịch như thế, cho dù cảm thấy rất khó tin nhưng cũng vẫn phải tin.“Đoàn văn công? Đàn dương cầm?”Diệp Quốc Sinh đột nhiên òa khóc.Là khóc thật đó, nước mắt nước mũi tèm lem.Diệp Ninh hoảng sợ, hoàn toàn không ngờ ông sẽ có phản ứng như thế này.“Cha...”“Cuối cùng ông trời cũng chịu mở mắt rồi! Con gái cha giỏi quá! Còn biết đàn dương cầm kiếm tiền nữa! Hu hu hu!”Diệp Ninh mới vừa sốt ruột hỏi thăm Diệp Quốc Sinh bị làm sao, ông cụ đã trực tiếp vỗ đùi khóc bù lu bù loa.TBCGiờ phút này cô cũng không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả tâm trạng hiện tại của bản thân nữa.Triệu Thu Phân cũng đỏ mắt, vẻ mặt vui mừng mỉm cười.Chỉ có Diệp Đống là vẫn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô, mãi vẫn không chịu dời đi.
Diệp Đống cũng nhanh chóng phụ họa nói: “Chị của con nói thật đó, sáng sớm tụi con đã chạy đi tìm Lý Bưu. Chị của con trả tiền, Lý Bưu cũng đã viết giấy cam đoan, sau này sẽ không dùng chuyện đó để uy h.i.ế.p nhà chúng ta nữa.”
Cậu vốn còn cho rằng cha mẹ nghe xong sẽ thả lỏng lại, nhưng không ngờ Diệp Quốc Sinh lại trực tiếp sốt ruột đến đỏ cả mặt.
“Tiểu Ninh đưa tiền? Con lấy đâu ra nhiều tiền như thế hả?”
Đó chính là năm trăm đồng, không phải năm mươi đồng, càng không phải năm đồng.
Một tháng Cố Phong có bao nhiêu tiền trợ cấp chứ, bọn họ còn phải sống, còn phải gánh vác chi tiêu trong nhà, không thể nào lấy ra số tiền lớn như thế ngay lập tức được.
Diệp Ninh cũng đã sớm đoán được cha mẹ sẽ truy vấn nguồn gốc tiền tài, không chút hoang mang giải thích: “Trước khi con về đã tìm đơn vị công tác dự chi mấy tháng tiền lương, lại còn mượn đồng nghiệp một ít. Bọn họ biết nhà con xảy ra chuyện cho nên đều đồng ý giúp đỡ.”
Diệp Quốc Sinh nghe được lai lịch tiền bạc bình thường, vẻ nghiêm khắc và bất an trên mặt cũng giảm đi một chút.
Hôm qua Diệp Ninh nói đã tìm được công việc ở bên kia, bọn họ cũng không có để trong lòng, thậm chí còn cảm thấy Diệp Ninh muốn làm cho bọn họ yên tâm cho nên mới cố ý nói là có công việc.
Dù sao thì con gái của mình như thế nào, không có ai rõ ràng hơn cha mẹ.
Làm gì có công việc nào mà cô có thể làm tốt chứ.
Nhưng mà hiện tại Diệp Ninh lại lập tức lấy ra số tiền lớn như thế, chuyện này làm bọn họ không muốn quan tâm cũng không được.
“Con gái, công việc của con là gì thế?”
Diệp Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng bọn họ cũng chịu hỏi rồi.
“Sau khi con đi qua bên đó thì gặp được một thầy giáo dạy đàn dương cầm, con học đàn dương cầm với thầy xong, may mắn được vào đoàn văn công. Hiện tại con đã là thành viên chính thức của đoàn văn công rồi, tiền lương một tháng đến mấy chục đồng.”
Diệp Quốc Sinh và Triệu Thu Phân nghe xong đều sửng sốt, hoàn toàn không thể nào tin nổi.
Phản ứng của Diệp Đống lại càng thái quá hơn, cậu trực tiếp cầm bàn tay múp thịt của Diệp Ninh lên ngắm nhìn.
“Chị, mấy cái ngón tay này của chị mà còn có thể đánh đàn dương cầm sao? Đánh bông em thấy còn chưa có ai thèm nữa là?”
Tuy rằng câu này nghe có hơi choi tay, nhưng mà ngay cả Diệp Quốc Sinh và Triệu Thu Phân cũng đều nghĩ như thế.
“Con gái, con đừng có giấu cha mẹ nữa, con nói thật cho cha mẹ biết đi, rốt cuộc con đi qua đó làm cái gì?”
Bởi vì quá kích động nên giọng nói của Triệu Thu Phân còn mang theo chút run rẩy.
Diệp Ninh cạn lời nói: “Con nói thật mà, nếu không thì chờ Cố Phong đến cha mẹ hỏi lại anh ấy đi. Anh ấy từng đến đoàn văn công xem con biểu diễn đàn dương cầm rồi.”
Diệp Quốc Sinh và Triệu Thu Phân hai mặt nhìn nhau, nhìn thấy Diệp Ninh cam đoan chắc nịch như thế, cho dù cảm thấy rất khó tin nhưng cũng vẫn phải tin.
“Đoàn văn công? Đàn dương cầm?”
Diệp Quốc Sinh đột nhiên òa khóc.
Là khóc thật đó, nước mắt nước mũi tèm lem.
Diệp Ninh hoảng sợ, hoàn toàn không ngờ ông sẽ có phản ứng như thế này.
“Cha...”
“Cuối cùng ông trời cũng chịu mở mắt rồi! Con gái cha giỏi quá! Còn biết đàn dương cầm kiếm tiền nữa! Hu hu hu!”
Diệp Ninh mới vừa sốt ruột hỏi thăm Diệp Quốc Sinh bị làm sao, ông cụ đã trực tiếp vỗ đùi khóc bù lu bù loa.
TBC
Giờ phút này cô cũng không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả tâm trạng hiện tại của bản thân nữa.
Triệu Thu Phân cũng đỏ mắt, vẻ mặt vui mừng mỉm cười.
Chỉ có Diệp Đống là vẫn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô, mãi vẫn không chịu dời đi.
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Diệp Đống cũng nhanh chóng phụ họa nói: “Chị của con nói thật đó, sáng sớm tụi con đã chạy đi tìm Lý Bưu. Chị của con trả tiền, Lý Bưu cũng đã viết giấy cam đoan, sau này sẽ không dùng chuyện đó để uy h.i.ế.p nhà chúng ta nữa.”Cậu vốn còn cho rằng cha mẹ nghe xong sẽ thả lỏng lại, nhưng không ngờ Diệp Quốc Sinh lại trực tiếp sốt ruột đến đỏ cả mặt.“Tiểu Ninh đưa tiền? Con lấy đâu ra nhiều tiền như thế hả?”Đó chính là năm trăm đồng, không phải năm mươi đồng, càng không phải năm đồng.Một tháng Cố Phong có bao nhiêu tiền trợ cấp chứ, bọn họ còn phải sống, còn phải gánh vác chi tiêu trong nhà, không thể nào lấy ra số tiền lớn như thế ngay lập tức được.Diệp Ninh cũng đã sớm đoán được cha mẹ sẽ truy vấn nguồn gốc tiền tài, không chút hoang mang giải thích: “Trước khi con về đã tìm đơn vị công tác dự chi mấy tháng tiền lương, lại còn mượn đồng nghiệp một ít. Bọn họ biết nhà con xảy ra chuyện cho nên đều đồng ý giúp đỡ.”Diệp Quốc Sinh nghe được lai lịch tiền bạc bình thường, vẻ nghiêm khắc và bất an trên mặt cũng giảm đi một chút.Hôm qua Diệp Ninh nói đã tìm được công việc ở bên kia, bọn họ cũng không có để trong lòng, thậm chí còn cảm thấy Diệp Ninh muốn làm cho bọn họ yên tâm cho nên mới cố ý nói là có công việc.Dù sao thì con gái của mình như thế nào, không có ai rõ ràng hơn cha mẹ.Làm gì có công việc nào mà cô có thể làm tốt chứ.Nhưng mà hiện tại Diệp Ninh lại lập tức lấy ra số tiền lớn như thế, chuyện này làm bọn họ không muốn quan tâm cũng không được.“Con gái, công việc của con là gì thế?”Diệp Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng bọn họ cũng chịu hỏi rồi.“Sau khi con đi qua bên đó thì gặp được một thầy giáo dạy đàn dương cầm, con học đàn dương cầm với thầy xong, may mắn được vào đoàn văn công. Hiện tại con đã là thành viên chính thức của đoàn văn công rồi, tiền lương một tháng đến mấy chục đồng.”Diệp Quốc Sinh và Triệu Thu Phân nghe xong đều sửng sốt, hoàn toàn không thể nào tin nổi.Phản ứng của Diệp Đống lại càng thái quá hơn, cậu trực tiếp cầm bàn tay múp thịt của Diệp Ninh lên ngắm nhìn. “Chị, mấy cái ngón tay này của chị mà còn có thể đánh đàn dương cầm sao? Đánh bông em thấy còn chưa có ai thèm nữa là?”Tuy rằng câu này nghe có hơi choi tay, nhưng mà ngay cả Diệp Quốc Sinh và Triệu Thu Phân cũng đều nghĩ như thế.“Con gái, con đừng có giấu cha mẹ nữa, con nói thật cho cha mẹ biết đi, rốt cuộc con đi qua đó làm cái gì?”Bởi vì quá kích động nên giọng nói của Triệu Thu Phân còn mang theo chút run rẩy.Diệp Ninh cạn lời nói: “Con nói thật mà, nếu không thì chờ Cố Phong đến cha mẹ hỏi lại anh ấy đi. Anh ấy từng đến đoàn văn công xem con biểu diễn đàn dương cầm rồi.”Diệp Quốc Sinh và Triệu Thu Phân hai mặt nhìn nhau, nhìn thấy Diệp Ninh cam đoan chắc nịch như thế, cho dù cảm thấy rất khó tin nhưng cũng vẫn phải tin.“Đoàn văn công? Đàn dương cầm?”Diệp Quốc Sinh đột nhiên òa khóc.Là khóc thật đó, nước mắt nước mũi tèm lem.Diệp Ninh hoảng sợ, hoàn toàn không ngờ ông sẽ có phản ứng như thế này.“Cha...”“Cuối cùng ông trời cũng chịu mở mắt rồi! Con gái cha giỏi quá! Còn biết đàn dương cầm kiếm tiền nữa! Hu hu hu!”Diệp Ninh mới vừa sốt ruột hỏi thăm Diệp Quốc Sinh bị làm sao, ông cụ đã trực tiếp vỗ đùi khóc bù lu bù loa.TBCGiờ phút này cô cũng không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả tâm trạng hiện tại của bản thân nữa.Triệu Thu Phân cũng đỏ mắt, vẻ mặt vui mừng mỉm cười.Chỉ có Diệp Đống là vẫn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô, mãi vẫn không chịu dời đi.