“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…

Chương 223: Chương 223

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… “Chuyện đã qua đi lâu lắm rồi, với lại mỗi tháng anh đều đưa tiền trợ cấp cho tôi, coi như là huề nhau đi.”Thái độ của Diệp Ninh rất bình tĩnh, cô không rõ sau khi Cố Phong uống say sẽ có trạng thái như thế nào, cho nên hiện tại cố ý thuận theo ý của anh, để đề phòng lát nữa sẽ phát sinh tình huống gì đó cô không thể khống chế được.“Thật ra tôi vẫn luôn có một thắc mắc.” Từ nãy đến giờ Cố Phong vẫn luôn nhìn chằm chằm cô.Diệp Ninh nhìn thoáng qua ngoài cửa, muốn xác định Triệu Thu Phân và Diệp Đống có đột ngột đi vào hay không?“Có cái gì thắc mắc chứ?” Cô thuận miệng hỏi.“Lúc đó cô lấy đâu ra nhiều tiền như thế?”Thật ra Cố Phong có rất nhiều nghi ngờ với Diệp Ninh, chỉ là không nói ra mà thôi.Diệp Ninh không thể không thu hồi lực chú ý nói: “Đã trễ lắm rồi, anh như thế này có còn về nhà được không?”Cô cũng không trả lời câu hỏi của Cố Phong, cũng không thể nào trả lời, cho nên chỉ có thể chọn cách chuyển sang đề tài khác.Từ thôn Đại Liễu Thụ đến thôn Hạnh Hoa nói xa thì không xa, nhưng nói gần cũng không gần.Đi bộ thì cần mất khoảng một tiếng đồng hồ, anh đi bộ về chắc chắn phải đi đến nửa đêm.“Không thể.”Cố Phong trả lời ngay, không hề do dự một giây nào.Diệp Ninh dở khóc dở cười, xem ra anh còn chưa say mèm.“Vậy tối nay anh ngủ chỗ nào?”Cố Phong im lặng vài giây, sau đó lại cười.“Ngủ trên đường, ngủ trên đồng ruộng, ngủ ngoài cửa thôn.”Diệp Ninh cạn lời: “Anh đang nói đùa với tôi đó hả?”Cô đang hỏi anh rất nghiêm túc đó.“Không có nói đùa, trước kia tôi còn từng dẫn liên đội đến nghĩa trang ngủ nữa, sẽ không làm phiền cô.” Cố Phong rõ ràng có thể không cần thiết nói ra câu nói kia, nhưng anh cố tình lại vô cùng nghiêm túc nói ra.Tuy rằng Diệp Ninh không nghi ngờ lời anh nói, nhưng mà cũng biết tối nay là phải cho anh ở lại trong nhà.“Nếu anh cảm thấy làm phiền tôi thì hôm nay anh đã không đến rồi.”Cố Phong vậy mà còn lộ ra vẻ mặt tủi thân, nhấn mạnh lại lần nữa: “Lúc nãy tôi đã nói rồi, là cha mẹ tôi bảo tôi lại đây đón cô về.”  Đây là lần *****ên Diệp Ninh nhìn thấy anh còn có một mặt như thế này, gương mặt lạnh nhạt cứng rắn kia đột nhiên lại có thêm một chút... Đáng yêu không nói nên lời?!Ặc.Người Diệp Ninh hơi run nhẹ, trên cánh tay đã nổi đầy da gà.Lúc này rèm cửa vén lên, Diệp Đống đi vào.“Chị, cha ngủ rồi, mẹ đang chăm sóc cho cha. Có cần em lại làm vài ly với anh rể không?”Nhóc con này rõ ràng là uống còn chưa đã thèm.“Không cần, anh rể của em cũng phải nghỉ ngơi.”Thái độ của Diệp Ninh vô cùng dứt khoát.Diệp Ninh nhìn cô như thế này, lại nhìn Cố Phong đã có vài phần men say, lập tức nghĩ đến gì đó, lộ ra vẻ mặt em đã hiểu rồi.Diệp Ninh nhìn cậu cười xấu xa như thế, không cần hỏi cũng biết trong đầu cậu đã có mấy suy nghĩ màu vàng phế liệu.“Tối nay anh rể của em ngủ chung với em.”Mặt Diệp Đống lập tức xuất hiện khe nứt: “Không được! Em không quen ngủ chung với người ngoài, em sẽ mất ngủ!”Có phải đầu óc của chị cậu bị ngu rồi không, sao có thể nghĩ ra chuyện để cậu và anh rể ngủ chung với nhau thế?Diệp Ninh nhíu chặt mày, vừa định tiếp tục thuyết phục thì Cố Phong lại đã mở miệng nói.“Cô không cần khó xử, tôi đi về là được.”Nói xong anh giơ tay chống bàn đứng lên.“Khó xử gì chứ? Anh rể, anh nói thế là có ý gì?” Diệp Đống đột nhiên trở nên thông minh, lập tức bắt được trọng điểm trong lời nói của Cố Phong.“Em không biết thôi, thật ra anh và chị của em cũng không có...”“Không có khó xử gì hết, anh rể của em đang nói đùa với em đó.”Thấy Cố Phong sắp sửa nói ra chân tướng, Diệp Ninh cũng sốt ruột, vội vàng ngắt lời của anh.Hơn nữa cô nói xong rồi còn chủ động ôm lấy cánh tay Cố Phong, giống như đang rất quan tâm mà đỡ anh.Cố Phong lập tức ngậm miệng lại.Diệp Đống nghi ngờ nhìn tới nhìn lui hai người bọn họ. 

“Chuyện đã qua đi lâu lắm rồi, với lại mỗi tháng anh đều đưa tiền trợ cấp cho tôi, coi như là huề nhau đi.”

Thái độ của Diệp Ninh rất bình tĩnh, cô không rõ sau khi Cố Phong uống say sẽ có trạng thái như thế nào, cho nên hiện tại cố ý thuận theo ý của anh, để đề phòng lát nữa sẽ phát sinh tình huống gì đó cô không thể khống chế được.

“Thật ra tôi vẫn luôn có một thắc mắc.” Từ nãy đến giờ Cố Phong vẫn luôn nhìn chằm chằm cô.

Diệp Ninh nhìn thoáng qua ngoài cửa, muốn xác định Triệu Thu Phân và Diệp Đống có đột ngột đi vào hay không?

“Có cái gì thắc mắc chứ?” Cô thuận miệng hỏi.

“Lúc đó cô lấy đâu ra nhiều tiền như thế?”

Thật ra Cố Phong có rất nhiều nghi ngờ với Diệp Ninh, chỉ là không nói ra mà thôi.

Diệp Ninh không thể không thu hồi lực chú ý nói: “Đã trễ lắm rồi, anh như thế này có còn về nhà được không?”

Cô cũng không trả lời câu hỏi của Cố Phong, cũng không thể nào trả lời, cho nên chỉ có thể chọn cách chuyển sang đề tài khác.

Từ thôn Đại Liễu Thụ đến thôn Hạnh Hoa nói xa thì không xa, nhưng nói gần cũng không gần.

Đi bộ thì cần mất khoảng một tiếng đồng hồ, anh đi bộ về chắc chắn phải đi đến nửa đêm.

“Không thể.”

Cố Phong trả lời ngay, không hề do dự một giây nào.

Diệp Ninh dở khóc dở cười, xem ra anh còn chưa say mèm.

“Vậy tối nay anh ngủ chỗ nào?”

Cố Phong im lặng vài giây, sau đó lại cười.

“Ngủ trên đường, ngủ trên đồng ruộng, ngủ ngoài cửa thôn.”

Diệp Ninh cạn lời: “Anh đang nói đùa với tôi đó hả?”

Cô đang hỏi anh rất nghiêm túc đó.

“Không có nói đùa, trước kia tôi còn từng dẫn liên đội đến nghĩa trang ngủ nữa, sẽ không làm phiền cô.” Cố Phong rõ ràng có thể không cần thiết nói ra câu nói kia, nhưng anh cố tình lại vô cùng nghiêm túc nói ra.

Tuy rằng Diệp Ninh không nghi ngờ lời anh nói, nhưng mà cũng biết tối nay là phải cho anh ở lại trong nhà.

“Nếu anh cảm thấy làm phiền tôi thì hôm nay anh đã không đến rồi.”

Cố Phong vậy mà còn lộ ra vẻ mặt tủi thân, nhấn mạnh lại lần nữa: “Lúc nãy tôi đã nói rồi, là cha mẹ tôi bảo tôi lại đây đón cô về.”

 

 

Đây là lần *****ên Diệp Ninh nhìn thấy anh còn có một mặt như thế này, gương mặt lạnh nhạt cứng rắn kia đột nhiên lại có thêm một chút... Đáng yêu không nói nên lời?!

Ặc.

Người Diệp Ninh hơi run nhẹ, trên cánh tay đã nổi đầy da gà.

Lúc này rèm cửa vén lên, Diệp Đống đi vào.

“Chị, cha ngủ rồi, mẹ đang chăm sóc cho cha. Có cần em lại làm vài ly với anh rể không?”

Nhóc con này rõ ràng là uống còn chưa đã thèm.

“Không cần, anh rể của em cũng phải nghỉ ngơi.”

Thái độ của Diệp Ninh vô cùng dứt khoát.

Diệp Ninh nhìn cô như thế này, lại nhìn Cố Phong đã có vài phần men say, lập tức nghĩ đến gì đó, lộ ra vẻ mặt em đã hiểu rồi.

Diệp Ninh nhìn cậu cười xấu xa như thế, không cần hỏi cũng biết trong đầu cậu đã có mấy suy nghĩ màu vàng phế liệu.

“Tối nay anh rể của em ngủ chung với em.”

Mặt Diệp Đống lập tức xuất hiện khe nứt: “Không được! Em không quen ngủ chung với người ngoài, em sẽ mất ngủ!”

Có phải đầu óc của chị cậu bị ngu rồi không, sao có thể nghĩ ra chuyện để cậu và anh rể ngủ chung với nhau thế?

Diệp Ninh nhíu chặt mày, vừa định tiếp tục thuyết phục thì Cố Phong lại đã mở miệng nói.

“Cô không cần khó xử, tôi đi về là được.”

Nói xong anh giơ tay chống bàn đứng lên.

“Khó xử gì chứ? Anh rể, anh nói thế là có ý gì?” Diệp Đống đột nhiên trở nên thông minh, lập tức bắt được trọng điểm trong lời nói của Cố Phong.

“Em không biết thôi, thật ra anh và chị của em cũng không có...”

“Không có khó xử gì hết, anh rể của em đang nói đùa với em đó.”

Thấy Cố Phong sắp sửa nói ra chân tướng, Diệp Ninh cũng sốt ruột, vội vàng ngắt lời của anh.

Hơn nữa cô nói xong rồi còn chủ động ôm lấy cánh tay Cố Phong, giống như đang rất quan tâm mà đỡ anh.

Cố Phong lập tức ngậm miệng lại.

Diệp Đống nghi ngờ nhìn tới nhìn lui hai người bọn họ.

 

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… “Chuyện đã qua đi lâu lắm rồi, với lại mỗi tháng anh đều đưa tiền trợ cấp cho tôi, coi như là huề nhau đi.”Thái độ của Diệp Ninh rất bình tĩnh, cô không rõ sau khi Cố Phong uống say sẽ có trạng thái như thế nào, cho nên hiện tại cố ý thuận theo ý của anh, để đề phòng lát nữa sẽ phát sinh tình huống gì đó cô không thể khống chế được.“Thật ra tôi vẫn luôn có một thắc mắc.” Từ nãy đến giờ Cố Phong vẫn luôn nhìn chằm chằm cô.Diệp Ninh nhìn thoáng qua ngoài cửa, muốn xác định Triệu Thu Phân và Diệp Đống có đột ngột đi vào hay không?“Có cái gì thắc mắc chứ?” Cô thuận miệng hỏi.“Lúc đó cô lấy đâu ra nhiều tiền như thế?”Thật ra Cố Phong có rất nhiều nghi ngờ với Diệp Ninh, chỉ là không nói ra mà thôi.Diệp Ninh không thể không thu hồi lực chú ý nói: “Đã trễ lắm rồi, anh như thế này có còn về nhà được không?”Cô cũng không trả lời câu hỏi của Cố Phong, cũng không thể nào trả lời, cho nên chỉ có thể chọn cách chuyển sang đề tài khác.Từ thôn Đại Liễu Thụ đến thôn Hạnh Hoa nói xa thì không xa, nhưng nói gần cũng không gần.Đi bộ thì cần mất khoảng một tiếng đồng hồ, anh đi bộ về chắc chắn phải đi đến nửa đêm.“Không thể.”Cố Phong trả lời ngay, không hề do dự một giây nào.Diệp Ninh dở khóc dở cười, xem ra anh còn chưa say mèm.“Vậy tối nay anh ngủ chỗ nào?”Cố Phong im lặng vài giây, sau đó lại cười.“Ngủ trên đường, ngủ trên đồng ruộng, ngủ ngoài cửa thôn.”Diệp Ninh cạn lời: “Anh đang nói đùa với tôi đó hả?”Cô đang hỏi anh rất nghiêm túc đó.“Không có nói đùa, trước kia tôi còn từng dẫn liên đội đến nghĩa trang ngủ nữa, sẽ không làm phiền cô.” Cố Phong rõ ràng có thể không cần thiết nói ra câu nói kia, nhưng anh cố tình lại vô cùng nghiêm túc nói ra.Tuy rằng Diệp Ninh không nghi ngờ lời anh nói, nhưng mà cũng biết tối nay là phải cho anh ở lại trong nhà.“Nếu anh cảm thấy làm phiền tôi thì hôm nay anh đã không đến rồi.”Cố Phong vậy mà còn lộ ra vẻ mặt tủi thân, nhấn mạnh lại lần nữa: “Lúc nãy tôi đã nói rồi, là cha mẹ tôi bảo tôi lại đây đón cô về.”  Đây là lần *****ên Diệp Ninh nhìn thấy anh còn có một mặt như thế này, gương mặt lạnh nhạt cứng rắn kia đột nhiên lại có thêm một chút... Đáng yêu không nói nên lời?!Ặc.Người Diệp Ninh hơi run nhẹ, trên cánh tay đã nổi đầy da gà.Lúc này rèm cửa vén lên, Diệp Đống đi vào.“Chị, cha ngủ rồi, mẹ đang chăm sóc cho cha. Có cần em lại làm vài ly với anh rể không?”Nhóc con này rõ ràng là uống còn chưa đã thèm.“Không cần, anh rể của em cũng phải nghỉ ngơi.”Thái độ của Diệp Ninh vô cùng dứt khoát.Diệp Ninh nhìn cô như thế này, lại nhìn Cố Phong đã có vài phần men say, lập tức nghĩ đến gì đó, lộ ra vẻ mặt em đã hiểu rồi.Diệp Ninh nhìn cậu cười xấu xa như thế, không cần hỏi cũng biết trong đầu cậu đã có mấy suy nghĩ màu vàng phế liệu.“Tối nay anh rể của em ngủ chung với em.”Mặt Diệp Đống lập tức xuất hiện khe nứt: “Không được! Em không quen ngủ chung với người ngoài, em sẽ mất ngủ!”Có phải đầu óc của chị cậu bị ngu rồi không, sao có thể nghĩ ra chuyện để cậu và anh rể ngủ chung với nhau thế?Diệp Ninh nhíu chặt mày, vừa định tiếp tục thuyết phục thì Cố Phong lại đã mở miệng nói.“Cô không cần khó xử, tôi đi về là được.”Nói xong anh giơ tay chống bàn đứng lên.“Khó xử gì chứ? Anh rể, anh nói thế là có ý gì?” Diệp Đống đột nhiên trở nên thông minh, lập tức bắt được trọng điểm trong lời nói của Cố Phong.“Em không biết thôi, thật ra anh và chị của em cũng không có...”“Không có khó xử gì hết, anh rể của em đang nói đùa với em đó.”Thấy Cố Phong sắp sửa nói ra chân tướng, Diệp Ninh cũng sốt ruột, vội vàng ngắt lời của anh.Hơn nữa cô nói xong rồi còn chủ động ôm lấy cánh tay Cố Phong, giống như đang rất quan tâm mà đỡ anh.Cố Phong lập tức ngậm miệng lại.Diệp Đống nghi ngờ nhìn tới nhìn lui hai người bọn họ. 

Chương 223: Chương 223