“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…

Chương 280: Chương 280

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Cuối cùng Diệp Ninh cũng biết được vì sao Trịnh Thư Vân sẽ biết được nhiều chuyện về liên đội của Cố Phong đến thế, thì ra là như thế này.“Con cũng không hiểu biết quá nhiều về chuyện trong bộ đội của Cố Phong, Thư Vân cũng không có nói với con, con thật sự không biết.”TBCTrịnh Thư Vân lập tức nói: “Bây giờ biết cũng không muộn mà.”Diệp Ninh dở khóc dở cười, cho nên cô vẫn luôn mơ mơ màng màng không biết gì hết sao?!“Con thật sự rất khác với trong lời đồn.” Những lời này do Thu Thanh nói ra, ngoại trừ xấu hổ thì Diệp Ninh vẫn cứ cảm thấy xấu hổ.Không ngờ người ta cũng đã biết cô “trong lời đồn” như thế nào luôn rồi.“Trước kia con đã làm ra không ít chuyện hoang đường.”Diệp Ninh nói mang theo một chút tự giễu, nhưng lại không phải đối với cô, mà là đối với nguyên chủ trước kia của thân thể này.Cố tình Trịnh Thư Vân lại còn đổ thêm dầu vào lửa: “Chứ còn gì nữa, chắc cả cái quân khu này không có ai là không biết được sự tích của cô.”Trán Diệp Ninh chảy xuống ba sọc đen, đây là sự thật không thể nào cãi lại được, đến cả người nhà của đoàn trưởng cũng đã biết.“Cho nên ngày *****ên tôi đến đoàn văn công đi làm thì cô cũng đã biết tôi rồi hả?”Quả nhiên Trịnh Thư Vân gật đầu nói: “Tôi nghe được tên của cô, sau đó vừa nhìn thấy cô là biết ngay cô chính là cái người trong truyền thuyết kia. Lúc đó tôi thấy cô gia nhập đội nhạc khí, suy nghĩ *****ên chính là cô chắc chắn đã nhờ quan hệ, đến đội nhạc khí kiếm cơm, cho nên mới cố ý làm khó dễ cô.”Cô ấy nhắc đến những chuyện này cũng không hề kiêng dè gì, hoàn toàn ăn ngay nói thật.“Nhưng mà sau đó cô đã dùng thực lực của cô để chứng minh bản thân, làm tất cả mấy người chúng tôi đều phải nhìn cô với con mắt khác, hơn nữa tôi phát hiện cô cũng không phải là người điêu ngoa vô lý như thế. Diệp Ninh, rốt cuộc thì lúc trước khi cô làm ra mấy chuyện mất mặt kia, trong đầu cô đã suy nghĩ cái gì thế?” Thật ra Trịnh Thư Vân đã muốn hỏi vấn đề này từ lâu rồi.Đi bộ đội la hét đòi thắt cổ, đây là chuyện mà không có người bình thường nào có thể làm được, đúng không?Diệp Ninh cười gượng, ngoại trừ xấu hổ thì vẫn cứ là xấu hổ.Cô cũng rất muốn biết rốt cuộc lúc đó trong đầu nguyên chủ đã nghĩ cái gì.“Có lẽ là đầu óc tôi bị úng nước.”“Tôi cũng cảm thấy lúc đó đầu óc của cô chắc chắn là có vấn đề, nhưng mà hiện tại cô rất bình thường, sẽ không quay về giống như quá khứ nữa đúng không?” Trịnh Thư Vân hoàn toàn xem cô là bạn thân, cho nên nghĩ cái gì nói cái đó.“Không như thế nữa.” Diệp Ninh đưa ra câu trả lời khẳng định.Nhưng mà cô vẫn đoán không ra rốt cuộc vì sao cha của Trịnh Thư Vân lại muốn mời cô đến nhà chơi.Lúc này, một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở cửa cầu thang lầu hai.Diệp Ninh thuận thế nhìn sang.Người đàn ông kia trông chừng bốn năm chục tuổi, dáng người cao thẳng. Rõ ràng trên mặt không có bất cứ biểu tình dư thừa nào, nhưng mà mỗi khi giơ tay nhấc chân đều tạo cho người ta có cảm giác áp bách khó nói nên lời.“Diệp Ninh, để tôi giới thiệu cho cô. Đây là cha của tôi.”“Cha, cô ấy là Diệp Ninh, là vợ của liên trưởng Cố Phong đó.”Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân đồng loạt từ trên ghế sofa đứng lên, Trịnh Hồng Xương đi đến trước mặt hai người bọn họ, ánh mắt sắc bén đánh giá Diệp Ninh từ trên xuống dưới.Toàn thân Diệp Ninh đều căng cứng lại, đối mặt với khí thế mạnh mẽ như thế này, cô vẫn mất vài giây để nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, không kiêu ngạo cũng không rụt rè đối diện với ánh mắt của Trịnh Hồng Xương. 

Cuối cùng Diệp Ninh cũng biết được vì sao Trịnh Thư Vân sẽ biết được nhiều chuyện về liên đội của Cố Phong đến thế, thì ra là như thế này.

“Con cũng không hiểu biết quá nhiều về chuyện trong bộ đội của Cố Phong, Thư Vân cũng không có nói với con, con thật sự không biết.”

TBC

Trịnh Thư Vân lập tức nói: “Bây giờ biết cũng không muộn mà.”

Diệp Ninh dở khóc dở cười, cho nên cô vẫn luôn mơ mơ màng màng không biết gì hết sao?!

“Con thật sự rất khác với trong lời đồn.” Những lời này do Thu Thanh nói ra, ngoại trừ xấu hổ thì Diệp Ninh vẫn cứ cảm thấy xấu hổ.

Không ngờ người ta cũng đã biết cô “trong lời đồn” như thế nào luôn rồi.

“Trước kia con đã làm ra không ít chuyện hoang đường.”

Diệp Ninh nói mang theo một chút tự giễu, nhưng lại không phải đối với cô, mà là đối với nguyên chủ trước kia của thân thể này.

Cố tình Trịnh Thư Vân lại còn đổ thêm dầu vào lửa: “Chứ còn gì nữa, chắc cả cái quân khu này không có ai là không biết được sự tích của cô.”

Trán Diệp Ninh chảy xuống ba sọc đen, đây là sự thật không thể nào cãi lại được, đến cả người nhà của đoàn trưởng cũng đã biết.

“Cho nên ngày *****ên tôi đến đoàn văn công đi làm thì cô cũng đã biết tôi rồi hả?”

Quả nhiên Trịnh Thư Vân gật đầu nói: “Tôi nghe được tên của cô, sau đó vừa nhìn thấy cô là biết ngay cô chính là cái người trong truyền thuyết kia. Lúc đó tôi thấy cô gia nhập đội nhạc khí, suy nghĩ *****ên chính là cô chắc chắn đã nhờ quan hệ, đến đội nhạc khí kiếm cơm, cho nên mới cố ý làm khó dễ cô.”

Cô ấy nhắc đến những chuyện này cũng không hề kiêng dè gì, hoàn toàn ăn ngay nói thật.

“Nhưng mà sau đó cô đã dùng thực lực của cô để chứng minh bản thân, làm tất cả mấy người chúng tôi đều phải nhìn cô với con mắt khác, hơn nữa tôi phát hiện cô cũng không phải là người điêu ngoa vô lý như thế. Diệp Ninh, rốt cuộc thì lúc trước khi cô làm ra mấy chuyện mất mặt kia, trong đầu cô đã suy nghĩ cái gì thế?”

 

Thật ra Trịnh Thư Vân đã muốn hỏi vấn đề này từ lâu rồi.

Đi bộ đội la hét đòi thắt cổ, đây là chuyện mà không có người bình thường nào có thể làm được, đúng không?

Diệp Ninh cười gượng, ngoại trừ xấu hổ thì vẫn cứ là xấu hổ.

Cô cũng rất muốn biết rốt cuộc lúc đó trong đầu nguyên chủ đã nghĩ cái gì.

“Có lẽ là đầu óc tôi bị úng nước.”

“Tôi cũng cảm thấy lúc đó đầu óc của cô chắc chắn là có vấn đề, nhưng mà hiện tại cô rất bình thường, sẽ không quay về giống như quá khứ nữa đúng không?” Trịnh Thư Vân hoàn toàn xem cô là bạn thân, cho nên nghĩ cái gì nói cái đó.

“Không như thế nữa.” Diệp Ninh đưa ra câu trả lời khẳng định.

Nhưng mà cô vẫn đoán không ra rốt cuộc vì sao cha của Trịnh Thư Vân lại muốn mời cô đến nhà chơi.

Lúc này, một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở cửa cầu thang lầu hai.

Diệp Ninh thuận thế nhìn sang.

Người đàn ông kia trông chừng bốn năm chục tuổi, dáng người cao thẳng. Rõ ràng trên mặt không có bất cứ biểu tình dư thừa nào, nhưng mà mỗi khi giơ tay nhấc chân đều tạo cho người ta có cảm giác áp bách khó nói nên lời.

“Diệp Ninh, để tôi giới thiệu cho cô. Đây là cha của tôi.”

“Cha, cô ấy là Diệp Ninh, là vợ của liên trưởng Cố Phong đó.”

Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân đồng loạt từ trên ghế sofa đứng lên, Trịnh Hồng Xương đi đến trước mặt hai người bọn họ, ánh mắt sắc bén đánh giá Diệp Ninh từ trên xuống dưới.

Toàn thân Diệp Ninh đều căng cứng lại, đối mặt với khí thế mạnh mẽ như thế này, cô vẫn mất vài giây để nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, không kiêu ngạo cũng không rụt rè đối diện với ánh mắt của Trịnh Hồng Xương.

 

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Cuối cùng Diệp Ninh cũng biết được vì sao Trịnh Thư Vân sẽ biết được nhiều chuyện về liên đội của Cố Phong đến thế, thì ra là như thế này.“Con cũng không hiểu biết quá nhiều về chuyện trong bộ đội của Cố Phong, Thư Vân cũng không có nói với con, con thật sự không biết.”TBCTrịnh Thư Vân lập tức nói: “Bây giờ biết cũng không muộn mà.”Diệp Ninh dở khóc dở cười, cho nên cô vẫn luôn mơ mơ màng màng không biết gì hết sao?!“Con thật sự rất khác với trong lời đồn.” Những lời này do Thu Thanh nói ra, ngoại trừ xấu hổ thì Diệp Ninh vẫn cứ cảm thấy xấu hổ.Không ngờ người ta cũng đã biết cô “trong lời đồn” như thế nào luôn rồi.“Trước kia con đã làm ra không ít chuyện hoang đường.”Diệp Ninh nói mang theo một chút tự giễu, nhưng lại không phải đối với cô, mà là đối với nguyên chủ trước kia của thân thể này.Cố tình Trịnh Thư Vân lại còn đổ thêm dầu vào lửa: “Chứ còn gì nữa, chắc cả cái quân khu này không có ai là không biết được sự tích của cô.”Trán Diệp Ninh chảy xuống ba sọc đen, đây là sự thật không thể nào cãi lại được, đến cả người nhà của đoàn trưởng cũng đã biết.“Cho nên ngày *****ên tôi đến đoàn văn công đi làm thì cô cũng đã biết tôi rồi hả?”Quả nhiên Trịnh Thư Vân gật đầu nói: “Tôi nghe được tên của cô, sau đó vừa nhìn thấy cô là biết ngay cô chính là cái người trong truyền thuyết kia. Lúc đó tôi thấy cô gia nhập đội nhạc khí, suy nghĩ *****ên chính là cô chắc chắn đã nhờ quan hệ, đến đội nhạc khí kiếm cơm, cho nên mới cố ý làm khó dễ cô.”Cô ấy nhắc đến những chuyện này cũng không hề kiêng dè gì, hoàn toàn ăn ngay nói thật.“Nhưng mà sau đó cô đã dùng thực lực của cô để chứng minh bản thân, làm tất cả mấy người chúng tôi đều phải nhìn cô với con mắt khác, hơn nữa tôi phát hiện cô cũng không phải là người điêu ngoa vô lý như thế. Diệp Ninh, rốt cuộc thì lúc trước khi cô làm ra mấy chuyện mất mặt kia, trong đầu cô đã suy nghĩ cái gì thế?” Thật ra Trịnh Thư Vân đã muốn hỏi vấn đề này từ lâu rồi.Đi bộ đội la hét đòi thắt cổ, đây là chuyện mà không có người bình thường nào có thể làm được, đúng không?Diệp Ninh cười gượng, ngoại trừ xấu hổ thì vẫn cứ là xấu hổ.Cô cũng rất muốn biết rốt cuộc lúc đó trong đầu nguyên chủ đã nghĩ cái gì.“Có lẽ là đầu óc tôi bị úng nước.”“Tôi cũng cảm thấy lúc đó đầu óc của cô chắc chắn là có vấn đề, nhưng mà hiện tại cô rất bình thường, sẽ không quay về giống như quá khứ nữa đúng không?” Trịnh Thư Vân hoàn toàn xem cô là bạn thân, cho nên nghĩ cái gì nói cái đó.“Không như thế nữa.” Diệp Ninh đưa ra câu trả lời khẳng định.Nhưng mà cô vẫn đoán không ra rốt cuộc vì sao cha của Trịnh Thư Vân lại muốn mời cô đến nhà chơi.Lúc này, một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở cửa cầu thang lầu hai.Diệp Ninh thuận thế nhìn sang.Người đàn ông kia trông chừng bốn năm chục tuổi, dáng người cao thẳng. Rõ ràng trên mặt không có bất cứ biểu tình dư thừa nào, nhưng mà mỗi khi giơ tay nhấc chân đều tạo cho người ta có cảm giác áp bách khó nói nên lời.“Diệp Ninh, để tôi giới thiệu cho cô. Đây là cha của tôi.”“Cha, cô ấy là Diệp Ninh, là vợ của liên trưởng Cố Phong đó.”Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân đồng loạt từ trên ghế sofa đứng lên, Trịnh Hồng Xương đi đến trước mặt hai người bọn họ, ánh mắt sắc bén đánh giá Diệp Ninh từ trên xuống dưới.Toàn thân Diệp Ninh đều căng cứng lại, đối mặt với khí thế mạnh mẽ như thế này, cô vẫn mất vài giây để nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, không kiêu ngạo cũng không rụt rè đối diện với ánh mắt của Trịnh Hồng Xương. 

Chương 280: Chương 280