“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 287: Chương 287
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… “Mấy cô đừng có coi thường người ta, Diệp Tử đứng trên sân khấu ca hát đường đường chính chính, với lại từ trước đến nay cũng không có tai tiếng bậy bạ gì, tại sao lại không thể tìm cô ấy để sáng tác ca khúc chứ? Nếu như các cô có giỏi thì bây giờ lập tức sáng tác một ca khúc thật hay đi?”Trịnh Thư Vân sùng bái mù quáng với Diệp Tử, hoàn toàn không thể chịu nổi chuyện có người nói xấu Diệp Tử, hơn nữa lời cô ấy nói ra cũng rất có lý.Phòng luyện tập ồn ào lập tức yên lặng đi rất nhiều, vô số ánh mắt nhìn về phía Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa.Vốn dĩ trong lòng Lý Kiến Hoa cũng có khúc mắc về vấn đề này, nhưng mà lúc bọn họ báo cáo việc này với Lâm Thanh, hình như Lâm Thanh hoàn toàn không thèm để ý đến thân phận làm việc ở phòng ca múa của Diệp Tử.Nếu đoàn trưởng cũng không có ý kiến gì, vậy có nghĩa là không có vấn đề gì.“Buổi biểu diễn liên hợp với đoàn văn công Tây Nam càng quan trọng hơn, nhưng mà nếu ai trong số mọi người có thể sáng tác ra ca khúc hay thì cũng có thể đến tìm chúng tôi.” Lý Kiến Hoa nói xong, coi như cho mọi người một cơ hội.Tất cả những người nghi ngờ thân phận của Diệp Tử đều hậm hực ngậm miệng lại.Nhưng mà chờ Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa rời khỏi rồi, bọn họ lại tiếp tục thảo luận về Diệp Tử.“Tôi nghe nói không có ai biết được thân phận thật sự của Diệp Tử, cô ấy thần bí đến thế à?”“Tôi thì có nghe đồn, thật sự Diệp Tử chính là con gái của người làm ăn giàu có nào đó trong huyện thành của chúng ta. Gia đình cô ấy cũng không thiếu tiền, cô ấy đến phòng ca múa Hồng Hải ca hát chỉ là vì thích hát mà thôi.”“Cha mẹ Diệp Tử không phải đều là thành phần trí thức sao? Mẹ của cô ấy dạy học ở đại học kinh thành, cô ấy có xuất thân con nhà gia giáo, cho nên mới có thể sáng tác ra ca khúc hay đến thế.”“Mấy cô nói sai hết rồi, Diệp Tử là tình nhân của đại ca xã hội đen, cực kỳ nổi tiếng ở trong đó, không có ai dám trêu chọc cô ấy hết.”Diệp Ninh nghe mấy lời “phỏng đoán” càng ngày càng thái quá, cơ bắp khóe miệng đều hôi run rẩy.“Diệp Ninh, sao cô không nói tiếng nào thế?”Trịnh Thư Vân phát hiện ra cô không được đúng cho lắm, quan tâm hỏi.Diệp Ninh lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Tôi không biết phải nói cái gì hết.”Trịnh Thư Vân thở dài: “Cô cũng cảm thấy bọn họ nói rất hoang đường đúng không? Sao Diệp Tử có thể là loại người đó được chứ.” Diệp Ninh vô cùng trịnh trọng gật đầu, có được một người bạn, tri kỷ như Trịnh Thư Vân, đây cũng coi như là một chuyện may mắn của cô.Trịnh Thư Vân hạ giọng xuống, bảo đảm chỉ có cô ấy và Diệp Ninh nghe được, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.“Thật ra tôi có một ít phương pháp, Diệp Tử là một người rất trẻ, còn đang đi học, cho nên ông chủ của tiệm ca múa Hồng Hải mới không cho cô ấy lộ mặt. Với lại cha mẹ của Diệp Tử cũng không phải thành phần tri thức gì hết, cha của cô ấy làm việc ở chính phủ.”“...”Mặt Diệp Ninh đã hoàn toàn đen kịt.Trịnh Thư Vân nói xong, sợ cô không tin, còn cố ý cho cô một ánh mắt vô cùng khẳng định.“Chuyện này tôi chỉ nói cho cô thôi đó, cô nhất định phải giữ bí mật.”Giờ phút này, Diệp Ninh cũng không biết nên dùng vẻ mặt như thế nào để đối mặt với Trịnh Thư Vân.“Tôi chắc chắn sẽ giữ bí mật.”Cô gần như là cố rặn ra những lời này.TBCQuân khu.“Liên trưởng Cố, đoàn trưởng bảo anh đi qua đó.”Cố Phong đang họp thì bị người đến ngắt ngang.Giả Hạo và những người khác lập tức dùng ánh mắt vô cùng hưng phấn nhìn về phía anh.Hiện tại toàn bộ liên đội đều biết Cố Phong sắp sửa lên chức, cũng chỉ còn thiếu một tờ giấy điều lệnh mà thôi.Đoàn trưởng bảo anh đi qua đó chắc chắn là vì chuyện này.“Anh mau đi qua đó đi.” Giả Hạo thúc giục.
“Mấy cô đừng có coi thường người ta, Diệp Tử đứng trên sân khấu ca hát đường đường chính chính, với lại từ trước đến nay cũng không có tai tiếng bậy bạ gì, tại sao lại không thể tìm cô ấy để sáng tác ca khúc chứ? Nếu như các cô có giỏi thì bây giờ lập tức sáng tác một ca khúc thật hay đi?”
Trịnh Thư Vân sùng bái mù quáng với Diệp Tử, hoàn toàn không thể chịu nổi chuyện có người nói xấu Diệp Tử, hơn nữa lời cô ấy nói ra cũng rất có lý.
Phòng luyện tập ồn ào lập tức yên lặng đi rất nhiều, vô số ánh mắt nhìn về phía Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa.
Vốn dĩ trong lòng Lý Kiến Hoa cũng có khúc mắc về vấn đề này, nhưng mà lúc bọn họ báo cáo việc này với Lâm Thanh, hình như Lâm Thanh hoàn toàn không thèm để ý đến thân phận làm việc ở phòng ca múa của Diệp Tử.
Nếu đoàn trưởng cũng không có ý kiến gì, vậy có nghĩa là không có vấn đề gì.
“Buổi biểu diễn liên hợp với đoàn văn công Tây Nam càng quan trọng hơn, nhưng mà nếu ai trong số mọi người có thể sáng tác ra ca khúc hay thì cũng có thể đến tìm chúng tôi.” Lý Kiến Hoa nói xong, coi như cho mọi người một cơ hội.
Tất cả những người nghi ngờ thân phận của Diệp Tử đều hậm hực ngậm miệng lại.
Nhưng mà chờ Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa rời khỏi rồi, bọn họ lại tiếp tục thảo luận về Diệp Tử.
“Tôi nghe nói không có ai biết được thân phận thật sự của Diệp Tử, cô ấy thần bí đến thế à?”
“Tôi thì có nghe đồn, thật sự Diệp Tử chính là con gái của người làm ăn giàu có nào đó trong huyện thành của chúng ta. Gia đình cô ấy cũng không thiếu tiền, cô ấy đến phòng ca múa Hồng Hải ca hát chỉ là vì thích hát mà thôi.”
“Cha mẹ Diệp Tử không phải đều là thành phần trí thức sao? Mẹ của cô ấy dạy học ở đại học kinh thành, cô ấy có xuất thân con nhà gia giáo, cho nên mới có thể sáng tác ra ca khúc hay đến thế.”
“Mấy cô nói sai hết rồi, Diệp Tử là tình nhân của đại ca xã hội đen, cực kỳ nổi tiếng ở trong đó, không có ai dám trêu chọc cô ấy hết.”
Diệp Ninh nghe mấy lời “phỏng đoán” càng ngày càng thái quá, cơ bắp khóe miệng đều hôi run rẩy.
“Diệp Ninh, sao cô không nói tiếng nào thế?”
Trịnh Thư Vân phát hiện ra cô không được đúng cho lắm, quan tâm hỏi.
Diệp Ninh lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Tôi không biết phải nói cái gì hết.”
Trịnh Thư Vân thở dài: “Cô cũng cảm thấy bọn họ nói rất hoang đường đúng không? Sao Diệp Tử có thể là loại người đó được chứ.”
Diệp Ninh vô cùng trịnh trọng gật đầu, có được một người bạn, tri kỷ như Trịnh Thư Vân, đây cũng coi như là một chuyện may mắn của cô.
Trịnh Thư Vân hạ giọng xuống, bảo đảm chỉ có cô ấy và Diệp Ninh nghe được, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.
“Thật ra tôi có một ít phương pháp, Diệp Tử là một người rất trẻ, còn đang đi học, cho nên ông chủ của tiệm ca múa Hồng Hải mới không cho cô ấy lộ mặt. Với lại cha mẹ của Diệp Tử cũng không phải thành phần tri thức gì hết, cha của cô ấy làm việc ở chính phủ.”
“...”
Mặt Diệp Ninh đã hoàn toàn đen kịt.
Trịnh Thư Vân nói xong, sợ cô không tin, còn cố ý cho cô một ánh mắt vô cùng khẳng định.
“Chuyện này tôi chỉ nói cho cô thôi đó, cô nhất định phải giữ bí mật.”
Giờ phút này, Diệp Ninh cũng không biết nên dùng vẻ mặt như thế nào để đối mặt với Trịnh Thư Vân.
“Tôi chắc chắn sẽ giữ bí mật.”
Cô gần như là cố rặn ra những lời này.
TBC
Quân khu.
“Liên trưởng Cố, đoàn trưởng bảo anh đi qua đó.”
Cố Phong đang họp thì bị người đến ngắt ngang.
Giả Hạo và những người khác lập tức dùng ánh mắt vô cùng hưng phấn nhìn về phía anh.
Hiện tại toàn bộ liên đội đều biết Cố Phong sắp sửa lên chức, cũng chỉ còn thiếu một tờ giấy điều lệnh mà thôi.
Đoàn trưởng bảo anh đi qua đó chắc chắn là vì chuyện này.
“Anh mau đi qua đó đi.” Giả Hạo thúc giục.
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… “Mấy cô đừng có coi thường người ta, Diệp Tử đứng trên sân khấu ca hát đường đường chính chính, với lại từ trước đến nay cũng không có tai tiếng bậy bạ gì, tại sao lại không thể tìm cô ấy để sáng tác ca khúc chứ? Nếu như các cô có giỏi thì bây giờ lập tức sáng tác một ca khúc thật hay đi?”Trịnh Thư Vân sùng bái mù quáng với Diệp Tử, hoàn toàn không thể chịu nổi chuyện có người nói xấu Diệp Tử, hơn nữa lời cô ấy nói ra cũng rất có lý.Phòng luyện tập ồn ào lập tức yên lặng đi rất nhiều, vô số ánh mắt nhìn về phía Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa.Vốn dĩ trong lòng Lý Kiến Hoa cũng có khúc mắc về vấn đề này, nhưng mà lúc bọn họ báo cáo việc này với Lâm Thanh, hình như Lâm Thanh hoàn toàn không thèm để ý đến thân phận làm việc ở phòng ca múa của Diệp Tử.Nếu đoàn trưởng cũng không có ý kiến gì, vậy có nghĩa là không có vấn đề gì.“Buổi biểu diễn liên hợp với đoàn văn công Tây Nam càng quan trọng hơn, nhưng mà nếu ai trong số mọi người có thể sáng tác ra ca khúc hay thì cũng có thể đến tìm chúng tôi.” Lý Kiến Hoa nói xong, coi như cho mọi người một cơ hội.Tất cả những người nghi ngờ thân phận của Diệp Tử đều hậm hực ngậm miệng lại.Nhưng mà chờ Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa rời khỏi rồi, bọn họ lại tiếp tục thảo luận về Diệp Tử.“Tôi nghe nói không có ai biết được thân phận thật sự của Diệp Tử, cô ấy thần bí đến thế à?”“Tôi thì có nghe đồn, thật sự Diệp Tử chính là con gái của người làm ăn giàu có nào đó trong huyện thành của chúng ta. Gia đình cô ấy cũng không thiếu tiền, cô ấy đến phòng ca múa Hồng Hải ca hát chỉ là vì thích hát mà thôi.”“Cha mẹ Diệp Tử không phải đều là thành phần trí thức sao? Mẹ của cô ấy dạy học ở đại học kinh thành, cô ấy có xuất thân con nhà gia giáo, cho nên mới có thể sáng tác ra ca khúc hay đến thế.”“Mấy cô nói sai hết rồi, Diệp Tử là tình nhân của đại ca xã hội đen, cực kỳ nổi tiếng ở trong đó, không có ai dám trêu chọc cô ấy hết.”Diệp Ninh nghe mấy lời “phỏng đoán” càng ngày càng thái quá, cơ bắp khóe miệng đều hôi run rẩy.“Diệp Ninh, sao cô không nói tiếng nào thế?”Trịnh Thư Vân phát hiện ra cô không được đúng cho lắm, quan tâm hỏi.Diệp Ninh lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Tôi không biết phải nói cái gì hết.”Trịnh Thư Vân thở dài: “Cô cũng cảm thấy bọn họ nói rất hoang đường đúng không? Sao Diệp Tử có thể là loại người đó được chứ.” Diệp Ninh vô cùng trịnh trọng gật đầu, có được một người bạn, tri kỷ như Trịnh Thư Vân, đây cũng coi như là một chuyện may mắn của cô.Trịnh Thư Vân hạ giọng xuống, bảo đảm chỉ có cô ấy và Diệp Ninh nghe được, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.“Thật ra tôi có một ít phương pháp, Diệp Tử là một người rất trẻ, còn đang đi học, cho nên ông chủ của tiệm ca múa Hồng Hải mới không cho cô ấy lộ mặt. Với lại cha mẹ của Diệp Tử cũng không phải thành phần tri thức gì hết, cha của cô ấy làm việc ở chính phủ.”“...”Mặt Diệp Ninh đã hoàn toàn đen kịt.Trịnh Thư Vân nói xong, sợ cô không tin, còn cố ý cho cô một ánh mắt vô cùng khẳng định.“Chuyện này tôi chỉ nói cho cô thôi đó, cô nhất định phải giữ bí mật.”Giờ phút này, Diệp Ninh cũng không biết nên dùng vẻ mặt như thế nào để đối mặt với Trịnh Thư Vân.“Tôi chắc chắn sẽ giữ bí mật.”Cô gần như là cố rặn ra những lời này.TBCQuân khu.“Liên trưởng Cố, đoàn trưởng bảo anh đi qua đó.”Cố Phong đang họp thì bị người đến ngắt ngang.Giả Hạo và những người khác lập tức dùng ánh mắt vô cùng hưng phấn nhìn về phía anh.Hiện tại toàn bộ liên đội đều biết Cố Phong sắp sửa lên chức, cũng chỉ còn thiếu một tờ giấy điều lệnh mà thôi.Đoàn trưởng bảo anh đi qua đó chắc chắn là vì chuyện này.“Anh mau đi qua đó đi.” Giả Hạo thúc giục.