“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…

Chương 294: Chương 294

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Nếu nói không kinh ngạc và bất ngờ thì là giả, Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa cũng hiểu được vì sao cô Diệp Tử mà bọn họ chưa từng gặp mặt lại sẽ nể mặt mũi của bọn họ như thế?Có lẽ cô thật sự muốn thành lập mối quan hệ tốt đẹp với đoàn văn công?!Nếu đối phương đã nói như thế, bọn họ đương nhiên sẽ nhận lấy.“Chị Dung, nếu như chị tin tưởng chúng tôi, vậy chúng tôi mang lời bài hát và khúc phổ về cho lãnh đạo xem trước, tranh thủ làm lãnh đạo cung cấp một cái giá cao.”Từ Minh Vũ đã lấy ra một trăm phần trăm thành ý.“Không thành vấn đề, tôi đương nhiên là tin tưởng hai anh rồi.” Chị Dung vẫn cứ đồng ý rất nhanh.Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ hoàn toàn không ngờ rằng mọi chuyện lại tiến triển thuận lợi như thế, cho nên khi hai người đi ra khỏi phòng ca múa, vẫn cứ cảm thấy không quá chân thật.Lý Kiến Hoa thò tay vào túi áo cẩn thận lấy lời bài hát và khúc phổ ra, hai mắt đã tỏa sáng.“Đội trưởng Từ, chúng ta thật sự tìm đúng người rồi!”Đến tận lúc này anh ấy vẫn không thể nào bình ổn cảm xúc kích động của bản thân.Từ Minh Vũ cũng gật đầu lia lịa nói: “Lần này Diệp Tử giúp chúng ta một chuyện lớn như thế, hi vọng sau này sẽ có cơ hội làm quen với cô ấy, trả lại phần ân tình này cho cô ấy.”Anh ta thật sự đã vô cùng tò mò về Diệp Tử.Chẳng qua từ đầu đến cuối người ta đều không chịu gặp bọn họ.“Đi thôi,mau đi về!” Lý Kiến Hoa hưng phấn thúc giục, thật sự không muốn chờ đợi thêm một giây nào nữa.Giờ phút này, Diệp Ninh đang ở trong phòng luyện tập đột nhiên hắt xì.Vừa mới tập luyện xong, cô xoa mũi, đứng dậy xoay eo.Hôm nay Vương Hinh Tuyết rõ ràng không có trạng thái, cho nên sáng sớm nay Lý Kiến Hoa đã sắp xếp cho Tôn Manh Manh làm người hát chính.Trước kia nếu gặp phải tình huống này Vương Hinh Tuyết chắc chắn sẽ dây dưa cố tranh thủ, nhưng mà lần này cô ta lại không nói tiếng nào, toàn thân trông có vẻ vô cùng sa sút.Người khác đều đang thả lỏng nghỉ ngơi, Vương Hinh Tuyết lại bước nhanh đi ra ngoài.Diệp Ninh không thèm để ý thu hồi tầm mắt, vừa lúc đối diện với Sầm Lan đang ở trong đội ca hát. Ngay khoảnh khắc ánh mắt của hai người đối diện nhau, Sầm Lan trực tiếp run lên, phản ứng *****ên chính là nhanh chóng cúi đầu xuống.Hiện tại ở trong mắt Sầm Lan, Diệp Ninh là một người vô cùng khủng khiếp, nếu không phải người trong nhà không cho phép cô ta rời khỏi đoàn văn công thì cô ta đã trốn đi thật xa từ lâu rồi.Diệp Ninh nhìn Sầm Lan đã sợ đến bể mật, thầm cười mỉa.“Thư Vân, tôi có chuyện muốn hỏi cô.”Cô hoàn hồn lại, cố ý gọi riêng Trịnh Thư Vân đến một chỗ ngoặt không người ở bên ngoài phòng luyện tập.Đây là lần *****ên Trịnh Thư Vân thấy cô nghiêm túc trịnh trọng như thế, không khỏi căng thẳng.“Làm sao thế?”“Cô có biết Cố Phong đi chấp hành nhiệm vụ gì không?” Diệp Ninh trực tiếp hỏi.Trịnh Thư Vân *****ên là hơi sửng sốt, sau đó dở khóc dở cười.“Sao tôi biết được chứ.”“Cha của cô không có tiết lộ gì sao?” Trong lòng Diệp Ninh vẫn không quá yên ổn.Trịnh Thư Vân đã nhận ra cô không đúng lắm, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn.“Cha tôi chưa bao giờ nói mấy chuyện này ở nhà, xảy ra chuyện gì sao?”Nếu không thì cô chắc chắn sẽ không cố ý đi hỏi thăm cô ấy như thế.Diệp Ninh có chút thất vọng: “Cố Phong đi chấp hành nhiệm vụ rồi.”“Vậy chẳng phải rất bình thường sao?”“Đúng vậy, nhưng mà trước khi anh ấy chuẩn bị đi đã nói với tôi mấy câu rất kỳ lạ.”Chẳng hạn như chăm sóc người nhà giúp anh.Đây cũng là điểm khiến Diệp Ninh cảm thấy bất an nhất.TBCTrịnh Thư Vân lập tức hỏi: “Mấy câu kỳ lạ gì thế?” 

Nếu nói không kinh ngạc và bất ngờ thì là giả, Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa cũng hiểu được vì sao cô Diệp Tử mà bọn họ chưa từng gặp mặt lại sẽ nể mặt mũi của bọn họ như thế?

Có lẽ cô thật sự muốn thành lập mối quan hệ tốt đẹp với đoàn văn công?!

Nếu đối phương đã nói như thế, bọn họ đương nhiên sẽ nhận lấy.

“Chị Dung, nếu như chị tin tưởng chúng tôi, vậy chúng tôi mang lời bài hát và khúc phổ về cho lãnh đạo xem trước, tranh thủ làm lãnh đạo cung cấp một cái giá cao.”

Từ Minh Vũ đã lấy ra một trăm phần trăm thành ý.

“Không thành vấn đề, tôi đương nhiên là tin tưởng hai anh rồi.” Chị Dung vẫn cứ đồng ý rất nhanh.

Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ hoàn toàn không ngờ rằng mọi chuyện lại tiến triển thuận lợi như thế, cho nên khi hai người đi ra khỏi phòng ca múa, vẫn cứ cảm thấy không quá chân thật.

Lý Kiến Hoa thò tay vào túi áo cẩn thận lấy lời bài hát và khúc phổ ra, hai mắt đã tỏa sáng.

“Đội trưởng Từ, chúng ta thật sự tìm đúng người rồi!”

Đến tận lúc này anh ấy vẫn không thể nào bình ổn cảm xúc kích động của bản thân.

Từ Minh Vũ cũng gật đầu lia lịa nói: “Lần này Diệp Tử giúp chúng ta một chuyện lớn như thế, hi vọng sau này sẽ có cơ hội làm quen với cô ấy, trả lại phần ân tình này cho cô ấy.”

Anh ta thật sự đã vô cùng tò mò về Diệp Tử.

Chẳng qua từ đầu đến cuối người ta đều không chịu gặp bọn họ.

“Đi thôi,mau đi về!” Lý Kiến Hoa hưng phấn thúc giục, thật sự không muốn chờ đợi thêm một giây nào nữa.

Giờ phút này, Diệp Ninh đang ở trong phòng luyện tập đột nhiên hắt xì.

Vừa mới tập luyện xong, cô xoa mũi, đứng dậy xoay eo.

Hôm nay Vương Hinh Tuyết rõ ràng không có trạng thái, cho nên sáng sớm nay Lý Kiến Hoa đã sắp xếp cho Tôn Manh Manh làm người hát chính.

Trước kia nếu gặp phải tình huống này Vương Hinh Tuyết chắc chắn sẽ dây dưa cố tranh thủ, nhưng mà lần này cô ta lại không nói tiếng nào, toàn thân trông có vẻ vô cùng sa sút.

Người khác đều đang thả lỏng nghỉ ngơi, Vương Hinh Tuyết lại bước nhanh đi ra ngoài.

Diệp Ninh không thèm để ý thu hồi tầm mắt, vừa lúc đối diện với Sầm Lan đang ở trong đội ca hát.

 

Ngay khoảnh khắc ánh mắt của hai người đối diện nhau, Sầm Lan trực tiếp run lên, phản ứng *****ên chính là nhanh chóng cúi đầu xuống.

Hiện tại ở trong mắt Sầm Lan, Diệp Ninh là một người vô cùng khủng khiếp, nếu không phải người trong nhà không cho phép cô ta rời khỏi đoàn văn công thì cô ta đã trốn đi thật xa từ lâu rồi.

Diệp Ninh nhìn Sầm Lan đã sợ đến bể mật, thầm cười mỉa.

“Thư Vân, tôi có chuyện muốn hỏi cô.”

Cô hoàn hồn lại, cố ý gọi riêng Trịnh Thư Vân đến một chỗ ngoặt không người ở bên ngoài phòng luyện tập.

Đây là lần *****ên Trịnh Thư Vân thấy cô nghiêm túc trịnh trọng như thế, không khỏi căng thẳng.

“Làm sao thế?”

“Cô có biết Cố Phong đi chấp hành nhiệm vụ gì không?” Diệp Ninh trực tiếp hỏi.

Trịnh Thư Vân *****ên là hơi sửng sốt, sau đó dở khóc dở cười.

“Sao tôi biết được chứ.”

“Cha của cô không có tiết lộ gì sao?” Trong lòng Diệp Ninh vẫn không quá yên ổn.

Trịnh Thư Vân đã nhận ra cô không đúng lắm, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn.

“Cha tôi chưa bao giờ nói mấy chuyện này ở nhà, xảy ra chuyện gì sao?”

Nếu không thì cô chắc chắn sẽ không cố ý đi hỏi thăm cô ấy như thế.

Diệp Ninh có chút thất vọng: “Cố Phong đi chấp hành nhiệm vụ rồi.”

“Vậy chẳng phải rất bình thường sao?”

“Đúng vậy, nhưng mà trước khi anh ấy chuẩn bị đi đã nói với tôi mấy câu rất kỳ lạ.”

Chẳng hạn như chăm sóc người nhà giúp anh.

Đây cũng là điểm khiến Diệp Ninh cảm thấy bất an nhất.

TBC

Trịnh Thư Vân lập tức hỏi: “Mấy câu kỳ lạ gì thế?”

 

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Nếu nói không kinh ngạc và bất ngờ thì là giả, Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa cũng hiểu được vì sao cô Diệp Tử mà bọn họ chưa từng gặp mặt lại sẽ nể mặt mũi của bọn họ như thế?Có lẽ cô thật sự muốn thành lập mối quan hệ tốt đẹp với đoàn văn công?!Nếu đối phương đã nói như thế, bọn họ đương nhiên sẽ nhận lấy.“Chị Dung, nếu như chị tin tưởng chúng tôi, vậy chúng tôi mang lời bài hát và khúc phổ về cho lãnh đạo xem trước, tranh thủ làm lãnh đạo cung cấp một cái giá cao.”Từ Minh Vũ đã lấy ra một trăm phần trăm thành ý.“Không thành vấn đề, tôi đương nhiên là tin tưởng hai anh rồi.” Chị Dung vẫn cứ đồng ý rất nhanh.Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ hoàn toàn không ngờ rằng mọi chuyện lại tiến triển thuận lợi như thế, cho nên khi hai người đi ra khỏi phòng ca múa, vẫn cứ cảm thấy không quá chân thật.Lý Kiến Hoa thò tay vào túi áo cẩn thận lấy lời bài hát và khúc phổ ra, hai mắt đã tỏa sáng.“Đội trưởng Từ, chúng ta thật sự tìm đúng người rồi!”Đến tận lúc này anh ấy vẫn không thể nào bình ổn cảm xúc kích động của bản thân.Từ Minh Vũ cũng gật đầu lia lịa nói: “Lần này Diệp Tử giúp chúng ta một chuyện lớn như thế, hi vọng sau này sẽ có cơ hội làm quen với cô ấy, trả lại phần ân tình này cho cô ấy.”Anh ta thật sự đã vô cùng tò mò về Diệp Tử.Chẳng qua từ đầu đến cuối người ta đều không chịu gặp bọn họ.“Đi thôi,mau đi về!” Lý Kiến Hoa hưng phấn thúc giục, thật sự không muốn chờ đợi thêm một giây nào nữa.Giờ phút này, Diệp Ninh đang ở trong phòng luyện tập đột nhiên hắt xì.Vừa mới tập luyện xong, cô xoa mũi, đứng dậy xoay eo.Hôm nay Vương Hinh Tuyết rõ ràng không có trạng thái, cho nên sáng sớm nay Lý Kiến Hoa đã sắp xếp cho Tôn Manh Manh làm người hát chính.Trước kia nếu gặp phải tình huống này Vương Hinh Tuyết chắc chắn sẽ dây dưa cố tranh thủ, nhưng mà lần này cô ta lại không nói tiếng nào, toàn thân trông có vẻ vô cùng sa sút.Người khác đều đang thả lỏng nghỉ ngơi, Vương Hinh Tuyết lại bước nhanh đi ra ngoài.Diệp Ninh không thèm để ý thu hồi tầm mắt, vừa lúc đối diện với Sầm Lan đang ở trong đội ca hát. Ngay khoảnh khắc ánh mắt của hai người đối diện nhau, Sầm Lan trực tiếp run lên, phản ứng *****ên chính là nhanh chóng cúi đầu xuống.Hiện tại ở trong mắt Sầm Lan, Diệp Ninh là một người vô cùng khủng khiếp, nếu không phải người trong nhà không cho phép cô ta rời khỏi đoàn văn công thì cô ta đã trốn đi thật xa từ lâu rồi.Diệp Ninh nhìn Sầm Lan đã sợ đến bể mật, thầm cười mỉa.“Thư Vân, tôi có chuyện muốn hỏi cô.”Cô hoàn hồn lại, cố ý gọi riêng Trịnh Thư Vân đến một chỗ ngoặt không người ở bên ngoài phòng luyện tập.Đây là lần *****ên Trịnh Thư Vân thấy cô nghiêm túc trịnh trọng như thế, không khỏi căng thẳng.“Làm sao thế?”“Cô có biết Cố Phong đi chấp hành nhiệm vụ gì không?” Diệp Ninh trực tiếp hỏi.Trịnh Thư Vân *****ên là hơi sửng sốt, sau đó dở khóc dở cười.“Sao tôi biết được chứ.”“Cha của cô không có tiết lộ gì sao?” Trong lòng Diệp Ninh vẫn không quá yên ổn.Trịnh Thư Vân đã nhận ra cô không đúng lắm, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn.“Cha tôi chưa bao giờ nói mấy chuyện này ở nhà, xảy ra chuyện gì sao?”Nếu không thì cô chắc chắn sẽ không cố ý đi hỏi thăm cô ấy như thế.Diệp Ninh có chút thất vọng: “Cố Phong đi chấp hành nhiệm vụ rồi.”“Vậy chẳng phải rất bình thường sao?”“Đúng vậy, nhưng mà trước khi anh ấy chuẩn bị đi đã nói với tôi mấy câu rất kỳ lạ.”Chẳng hạn như chăm sóc người nhà giúp anh.Đây cũng là điểm khiến Diệp Ninh cảm thấy bất an nhất.TBCTrịnh Thư Vân lập tức hỏi: “Mấy câu kỳ lạ gì thế?” 

Chương 294: Chương 294